- “Mang theo phòng ở lấy chồng cũng là của con bé !”

Bà nội Kỷ cứng rắn nói:

- “Đó là đồ cưới của mẹ con bé, chúng ta Kỷ gia không có đạo lý cướp đoạt đồ cưới con dâu , nếu như Cao Hoa ngươi nghĩ cướp đoạt, như vậy ngươi không phải con trai ta .”

Kỷ Đại bá sắc mặt tái nhợt, không thể tin nhìn mẹ mình, mẹ hắn vậy mà nói ra lời nói không nhận con trai. Lời này thật sự đả kích hắn.

Bà nội Kỷ làm bộ như không thấy, quay đầu lại nói tiếp:

- “Nếu như ngươi còn nghĩ nhận ta làm mẹ, vậy thì lấy hết đồ của vợ chồng Cao Diệu để lại cho Hạ Hạ, đừng khiến ta thất vọng .”

Kỷ Nghênh Hạ nhìn bà nội Kỷ đang khóc nức nở, cảm thấy có chút không chịu nổi. Cô, có phải hay không làm có chút quá đáng?

- “ Mẹ, ta lấy.”

Kỷ Đại bá khom lưng, chậm rãi đi vào phòng, Lý Mai Anh đảo mắt muốn đi theo.

Bà nội Kỷ nghiêm khắc nhìn:

- “Vợ lão đại, ngươi liền đợi ở đây .”

Lý Mai Anh lúng túng ngồi lại trên ghế.

Kỷ Đại bá tay cầm một chiếc rương gỗ nhỏ, đưa chiếc rương cho mẹ hắn.

Bà nội Kỷ không có nhận, bà nhìn Kỷ Nghênh Hạ.

Kỷ Đại bá hiểu ý, đem cái rương cho Kỷ Nghênh hạ.

Kỷ Nghênh Hạ nhận lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong có giấy chứng nhận tài sản nhà ở cùng sổ tiết kiệm, cô biết cha mẹ cô không chỉ chừng này, phải biết đồ cưới của mẹ cô bao gồm rất nhiều vàng bạc châu báu, trong cái rương này chỉ có giấy chứng nhận tài sản nhà ở cùng sổ tiết kiệm, xem ra ông ngoại cô đã đem đồ cưới của mẹ cô giấu rồi. Dù sao bây giờ nhà cửa đều có trong tay.

Cô đem giấy chứng nhận nhà ở mở ra xem, hóa ra tên trên đó là của cô? Cô vội vàng mở ra sổ tiết kiệm, phía trên cũng là tên của cô.



Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, tình yêu thương của cha mẹ nguyên chủ dành cho nguyên chủ khiến cô cảm thấy xấu hổ, cái này thuộc về nguyên chủ , nghiêm chỉnh mà nói, cô kỳ thực so Kỷ Đại bá càng hèn hạ. Dù sao ông ta cũng chỉ chiếm hữu tài sản của nguyên chủ, nhưng cô lại chiếm hữu thân thể nguyên chủ, và tình yêu của người thân nguyên chủ đối với cô ấy.

Bây giờ, cô còn tính toán ông bà nội nguyên chủ, dựa vào tình yêu của họ đối với nguyên chủ mà tính kế bọn họ, để bọn họ ủng hộ cô, để bọn họ thu hồi di sản của cha mẹ nguyên chủ cho cô.

Cô không nên là loại người này, cô trước đó không phải như vậy. Chẳng lẽ đổi một cơ thể, con người cô cũng thay đổi?

Đột nhiên, đầu cô bắt đầu đau dữ dội.

Cô hét lên, lấy hai tay che đầu, chiếc rương gỗ nhỏ cùng giấy chứng nhận tài sản nhà và sổ tiết kiệm bên trong đều rơi xuống đất.

Người trong phòng sợ hết hồn, bà nội Kỷ nhanh chóng đứng lên, đi tới đỡ Kỷ Nghênh Hạ, gấp gáp hỏi:

- “Hạ Hạ, cháu sao vậy?”

- “Đứa nhỏ này có phải hay không còn chưa khoẻ? Hôm qua mới hôn mê!”

Ông nội Kỷ lo lắng nói.

- “Nghênh Bắc, mau tới đây giúp một tay, đem em gái cháu đỡ lên phòng đi. Tiếp đó đi mời bác sĩ!”

Bà nội Kỷ cuống quít nói.

Kỷ Nghênh Bắc vội chạy tới, ôm chặt lấy Kỷ Nghênh Hạ, anh bước nhanh đến phòng của Kỷ Nghênh Hạ. Bà nội Kỷ chạy theo ở phía sau.

Kỷ Nghênh Bắc đem Kỷ Nghênh Hạ đặt lên trên giường, liền đi thỉnh trong bá sĩ trong thôn .

Kỷ Đại bá cũng lo lắng đi theo vào . Mặc dù hắn ích kỉ, nhưng đến cùng hắn cũng quan tâm đến cháu gái mình.

Lý Mai Anh cùng Kỷ Nghênh Xuân liếc nhìn nhau, thấy mọi người đều đi nhìn Kỷ Nghênh Hạ , hai người nhìn những thứ rơi trên mặt đất, trong mắt lóe lên vẻ tham lam.

Lý Mai Anh tiến lên một bước, nhặt những thứ trên mặt đất lên, khi nhìn thấy số tiền gửi trên sổ tiết kiệm, mắt bà ta suýt rớt ra ngoài.

- “Mẹ, nhanh chóng giấu đi a?”

Kỷ Nghênh Xuân nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói.



Lý Mai Anh vội vàng nhét đồ vào trong lòng.

- “Đem đồ vật lấy ra!”

Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên sau lưng.

Lý Mai Anh cùng Kỷ Nghênh Xuân bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh. Quay đầu lại nhìn thấy đó là Kỷ Đại bá, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

- “Kỷ Cao Hoa, ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì a?”

Lý Mai Anh ôm ngực, bình tĩnh nói:

- “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết!”

Kỷ Đại bá phớt lờ họ, lạnh lùng nói:

- “Ta bảo các người lấy đồ ra, các người không nghe thấy à?”

- “Đồ vật gì?”

Lý Mai Anh cố gắng che đậy nói:

- “Kỷ Cao Hoa, ngươi đang nói cái gì?”

- “Vừa rồi ngươi giấu giếm cái gì?” Kỷ Đại bá sắc mặt lạnh lùng hỏi.

- “Ta không có giấu cái gì a? Ngươi nhìn lầm rồi!”

Lý Mai Anh chột dạ nhìn quanh trái phải.

- “Lý Mai Anh, đừng để ta nói lần thứ hai, lấy đồ ra? Nếu không, đừng trách ta!”

Kỷ Đại bá mất kiên nhẫn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương