Về đến nhà, bà ta nhìn thấy Dương Thành Minh đang ngồi ở chỗ kia đọc sách, trong lòng bà ta liền tức giận, nhịn không được nói thầm:- “Mảnh đất bên cạnh nhà mình kia, bị Lưu Chí Mai khai hoang trồng rau, ai, vốn dĩ tôi còn muốn dùng miếng đất kia trồng một ít rau dưa đâu! Thật là ở nhờ trong nhà người khác chính là không tiện, cái gì đều phải nhìn ánh mắt của người ta.”Lý Lệ Quyên cũng không có ý gì, mà bà ta cũng không dám có ý gì.

Ở nhờ nhà người khác tuy rằng không tiện, nhưng ít nhất có một chỗ ở, nếu bọn họ không ở nhờ nhà Kỷ Nghênh Hạ mà dọn ra ngoài, liền ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có.


Hiện tại chỉ là trong lòng bà ta có chút buồn bực, nói thầm cũng chỉ là để phát tiết ra mà thôi, nếu thật để cho bà ta làm cái gì thì bà ta lại không dám.Bà ta nói thầm phát tiết cảm xúc thì không sao, nhưng Dương Thành Minh lại nghe không được những lời nói chứa đựng sự oán giận, ông ta châm chọc nói:- “Tôi chỉ có bấy nhiêu năng lực, không thể cho bà một căn nhà của riêng mình để mà ở, khiến cho bà phải ăn nhờ ở đậu, phải nhìn ánh mắt người khác mà sống, như vậy thời gian qua thật là ủy khuất bà rồi.”Nhìn ánh mắt người khác mà sống sao? Người nhà họ Diệp khi nào đã khiến cho bà ta phải nhìn ánh mắt chứ? Làm người không thể muốn được một tấc lại muốn tiến một thước, quá tham lam không biết đủ.Sắc mặt Lý Lệ Quyên xanh mét khi bị ông ta châm chọc, bà ta nói không ra lời sau một lúc lâu, thẳng cho đến khi trút bỏ được sự phiền muộn trong lòng, bà ta mới nói:- “Dương Thành Minh, ông có chút lương tâm nào không? Tôi có nói như vậy sao? Tôi chỉ là lẩm bẩm mà thôi, tôi không nói bất cứ điều gì trước mặt người nhà họ Diệp cùng Kỷ Nghênh Hạ! Tôi biết tình huống nhà của chúng ta như thế nào, ông cho rằng tôi thật sự ngu như vậy đi trêu chọc bọn họ, để họ có lý do đuổi chúng ta ra ngoài sao?”Dương Thành Minh nghe thấy những lời mà Lý Lệ Quyên nói, ông ngẩng đầu nhìn về phía bà ta, nói:- “Bà nói đúng, nhà của chúng ta xác thật nên dọn ra ngoài, ở trong nhà của Nghênh Hạ lâu như vậy mà tiền thuê nhà hay cái gì cũng không đưa, người ta cũng chưa nói muốn.

Nhưng nếu chúng ta vẫn còn ở lại đây, đó chính là không biết điều.”Ông ta cùng Lý Lệ Quyên đều đã có việc làm, hai đứa nhỏ đi học tuy rằng chi tiêu có điểm lớn nhưng họ có thể chi trả được.

Nhà bọn họ đã ở Bắc Kinh ổn định rồi, vì vậy không thích hợp lại còn ăn vạ ở trong nhà Kỷ Nghênh Hạ không đi.Khi Lý Lệ Quyên nghe chồng mình nói rằng ông ta muốn chuyển ra ngoài, bà ta thực sự không tình nguyện, ở đây đang ở thật tốt sao phải chuyển ra ngoài? Có thể chuyển đi đâu chứ?- “Chuyển ra ngoài, chẳng phải là cần bỏ tiền thuê nhà sao?”Lý Lệ Quyên cắn răng hỏi, thuê nhà vậy thì tốn bao nhiêu tiền a? Bọn họ ở nhà của Kỷ Nghênh Hạ đã hơn một năm, không cần phải trả bất cứ thứ gì, chỉ cần tốn một chút chút chi phí sinh hoạt.

Như vậy trừ ra tiền học phí cho con trai và con gái, bà ta vẫn có thể tiết kiệm được một số tiền.


Nếu bọn họ chuyển ra ngoài để thuê nhà ở riêng, làm sao bà ta có thể tiết kiệm tiền chứ?Dương Thành Minh không để bụng nói:- “Thuê nhà nhất định phải bỏ tiền!”Bà ta đã quen với việc sống trong nhà không cần phải bỏ tiền thuê, làm sao bà ta có thể nguyện ý bỏ tiền thuê nhà để ở a?- “Sống ở nhà của Kỷ Nghênh Hạ chỗ này cũng tốt, ông nghĩ như thế nào mà muốn dọn đi ra ngoài a?”Nhà của Kỷ Nghênh Hạ lớn như vậy, người nhà bọn họ lại ở không hết, cho bọn họ mấy gian phòng để ở thì lại làm sao chứ?Dương Thành Minh nhìn bà ta một cái, nhìn ra sự không tình nguyện trên mặt bà ta, ông châm chọc nói:- “Không phải bà nói ở chỗ này không tiện sao, cái gì đều phải nhìn ánh mắt của người khác sao? Nếu sống ở đây mà ủy khuất như thế, đơn giản là dọn đi ra ngoài thôi, miễn cho người ta cho bà ở trong nhà miễn phí mà còn phải chịu sự oán trách của bà!”Tính tình của bà vợ này của ông ta chính là nghĩ cái gì thì muốn cái đó, vừa mới bắt đầu sống trong nhà Kỷ Nghênh Hạ thì còn có cảm kích Kỷ Nghênh Hạ.

Thời gian trôi qua, bà ta đã quen với việc sống trong nhà của Kỷ Nghênh Hạ, lại phát hiện Kỷ Nghênh Hạ sẽ không đuổi bọn họ đi, sự tham lam cùng ích kỷ trong lòng bà ta liền xông ra, thật ứng với câu nói: “Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù”.Lý Lệ Quyên nghe thấy ông ta trào phúng, châm biếm cùng chỉ trích mình, mà lại khen Kỷ Nghênh Hạ mà nói, trong lòng bà ta từng cơn tức giận đang dâng lên.

Nhưng khi bà ta nghe tiếng nói chuyện của người nhà họ Diệp ở bên ngoài, bà ta đành nuốt xuống những lời tức giận đến trên môi, nhứng lời nói tức giận này bà ta không thể nói, nếu nói thì hết thảy sẽ quá muộn.Trên thực tế, bà ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác rằng, nếu như một khi bà ta ầm ĩ lên, như vậy gia đình bọn họ sẽ không thể sống ở đây được nữa.


Nhà bọn họ dọn đi, đối với Kỷ Nghênh Hạ cùng người nhà họ Diệp mà nói, cũng không có gì, nói không chừng người ta còn may mắn nhà bọn họ đã dọn đi đó chứ.

Nhưng đối với nhà bọn họ mà nói, lại là đang phải đối mặt với một sự thay đổi lớn, vì để sống một cuộc sống tốt, vì tiết kiệm một số tiền tiết kiệm, bà ta chỉ có thể kìm nén và chịu đựng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương