Lưu Chí Mai vẫn rất vui khi nghe tin con trai mình muốn sinh thêm con, bà nói:- “Bây giờ là tháng 3, trùng với thời điểm mang thai Tiểu Mộ Thừa, đến lúc đó sinh đứa nhỏ xong, vừa vặn có thể ở cữ.


Khi đó, con đang nghỉ hè, sẽ không chậm trễ việc học của con.”Nếu bà muốn có cháu trai, nhất định phải tính đến tất cả những chuyện này.Kỷ Nghênh Hạ nghe thấy mẹ chồng mình đã tính toán tất cả những điều này, cô càng không được tự nhiên.Diệp Cẩm Trình lại liếc mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của cô vợ nhỏ, khóe miệng anh giơ lên, trong mắt hiện lên ý cười, trải qua một thời gian dài với sự nỗ lực của anh như vậy, cô vợ nhỏ hẳn là đã mang thai, anh thầm nghĩ, cho dù không có mang thai thì lần này nhất định cũng sẽ mang thai.Trước bữa tối, Diệp Triển Hoa mang theo Diệp Hạo và Diệp Di trở về, hai đứa bé đã đọc lớp 3, từ khi đến Bắc Kinh, chúng đã nhìn thấy rất nhiều, khi đến trường, hai đứa nhỏ bất kể là khí chất hay là ăn mặc đều đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Sau khi bọn trẻ tới, đầu tiên là đến nhà bếp chào mợ cả cùng bà ngoại, Tiểu Mộ Thừa nhìn đến anh trai avf chị gái của mình tới, đi theo phía sau mông của hai đứa bé, vừa đi theo mà trong miệng vừa kêu kêu:- “Anh ...!anh...”Diệp Cẩm Hào cười tủm tỉm nhìn cháu trai nhỏ của mình từ khi Hạo Hạo cùng Di Di đến đây liền không để ý tới mình, cậu ta buồn cười nói:- “Vừa rồi con còn để chú nhỏ ôm vào lòng, hiện tại nhìn thấy anh và chị tới, chú nhỏ của con đã bị vứt bỏ rồi.”Diệp Di nghe thấy em trai chỉ kêu anh mà lại không kêu chị, liền từ trong túi móc ra một cây kẹo, ngồi xổm xuống trêu chọc Tiểu Mộ Thừa:- “Thừa Thừa, kêu chị...!Kêu chị có kẹo ăn nha!”Đôi mắt ngây thơ của Tiểu Mộ Thừa, đầu tiên là tò mò đưa mắt nhìn Diệp Di, sau đó lại nhìn nhìn cây kẹo trong tay cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn như đang suy nghĩ xem cây kẹo này có đáng để mình gọi chị hay không, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cậu bé bỗng nhiên toét miệng, đôi mắt cười cong cong, nhu nhu nói:- “Điệp...!Điệp...”Kêu xong liền muốn duỗi tay lấy kẹo trong tay của chị, ai ngờ chị lại đã lấy kẹo đi, cậu bé lập tức không bắt được kẹo, khuôn mặt nhỏ lập tức biến sắc, mày cau lại, la vài tiếng “a a” thật lớn với chị của mình.

Đôi chân nhỏ xíu, hai tay khua lên, dường như đang nói, chị, chị nói không giữ lời, rõ ràng cậu đều đã goi chị rồi, sao lại không đưa kẹo cho cậu ăn chứ.Diệp Di cười cười, nghiêm trang nói:- “Không phải điệp điệp, là chị chị...!Em kêu sai rồi, cho nên không cho em ăn kẹo.”Chị nói câu quá dài, Tiểu Mộ Thừa nghe không hiểu được, chỉ có từ ‘điệp điệp’ là nghe rõ, khuôn mặt nhỏ của cậu bé liền chuyển sang tinh quái, di chuyển đôi chân nhỏ, tiến lên ôm cánh tay của chị, liên tục kêu:- ““Điệp...!Điệp...”Diệp Di bỏ kẹo vào trong túi, ôm Tiểu Mộ Thừa lên, không chê phiền dạy cậu bé:- “Thừa thừa, không phải điệp điệp, mà là chị, chị...”Diệp Cẩm Trình từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy động tác của hai đứa nhỏ, nhếch môi cười cười.


Tùy ý để cho mấy đứa trẻ ở nơi đó chơi đùa.Tiểu Mộ Thừa bị chị ôm vào trong ngực, rất là hưng phấn, nghe chị nói mấy lần chị chị, cậu bé học theo được:- “Chị… chị...”Cuối cùng cũng đã dạy Thừa Thừa gọi chị được, Diệp Di cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.Cô bé đặt Tiểu Mộ Thừa xuống, lấy kẹo từ trong túi ra, lột vỏ sau đó bỏ vào trong miệng Tiểu Mộ Thừa, nói:- “Thừa Thừa, nhớ kỹ a, chị là chị chị, chứ không phải điêp điệp, lần sau nhìn thấy chị phải kêu chị chị, biết không?”Tiểu Mộ Thừa mờ mịt nhìn cô bé, chỉ cảm thấy miệng của chị lúc đóng lúc mở, căn bản không biết cô bé đang nói có ý gì.Diệp Hạo đang ở bên cạnh nghe được em gái mình nói như vậy, cười nhạo nói:- “Từ trước tới nay anh chưa từng dạy Thừa kêu anh, chính thằng bé tự biết kêu! Anh và Thừa Thừa đều là con trai, em là con gái, chúng ta giống nhau, cho dù em có dỗ dành thằng bé thì thằng bé vẫn có quan hệ tốt nhất với anh.”Diệp Di mới không tin, một lần nữa ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Mộ Thừa:- “Thừa Thừa, em thích chị không?”Trong miệng Tiểu Mộ Thừa đang ăn kẹo, phát ra âm thanh “a ..a” không rõ ràng.Diệp Di lại hỏi:- “Có phải Thừa Thừa thích chị nhất hay không?”Tiểu Mộ Thừa hít hít nước kẹo trong miệng, mờ mịt đưa mắt nhìn Diệp Di, tuy rằng nghe không hiểu cô bé đang nói cái gì, nhưng mà hai chữ “chị chị” thì thằng bé lại nghe hiểu được.


Trong miệng cậu bé mềm mại nói lúng búng:- “Chị ..chị .”Sau khi kêu xong “ chị… chị” còn đứng trên mặt đất múa may tay nhỏ cao hứng nhảy nhảy.Diệp Di đắc ý nhìn về phía Diệp Hạo, nói:- “Anh xem đi, vừa mới nãy em đã hỏi Thừa Thừa, thằng bé thích nhất chính là em.”Diệp Hạo khinh thường nhìn em gái mình một cái, cũng ngồi xổm trước mặt Tiểu Mộ Thừa, hỏi:- “Tiểu Thừa Thừa, có phải em thích anh trai nhất hay không?”Tiểu Mộ Thừa đối với hai chữ “ anh trai” tương đối quen thuộc, vừa nghe Diệp Hạo nói "anh trai" thì cái miệng nhỏ chu ra lập tức kêu:- “Anh trai...anh trai...”Diệp Hạo nhìn em gái của mình, ánh mắt kia dường như đang nói, xem đi, Tiểu Thừa Thừa cũng thích anh nhất!Diệp Di “hừ” một tiếng, nhíu mày trừng mắt nhìn Tiểu Mộ Thừa, nói:- “Thừa Thừa, em là đồ phản bội nhỏ!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương