Lý Mai Anh nghe vậy liền ngẩn ra, dựa vào cái gì cho cái kia nha đầu chết tiệt kia ăn trứng gà, bà ta bất đắc dĩ nói: - “ Mẹ, nó một tiểu nha đầu ăn trứng gà cái gì mà ăn a, giữ lại cho cha bọn hắn ăn đi, bọn hắn còn phải làm việc đâu!”- “Để cho ngươi làm ngươi liền làm, dài dòng cái gì.” Bà nội Kỷ không kiên nhẫn nói:- “Cái nhà này dù có nghèo đi chăng nữa, không đến mức hai cái trứng gà đều không bỏ ra nổi.” Lý Mai Anh miệng lẩm bẩm, trừng mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, đóng sập cửa đi ra, hai cái trứng gà vẫn là lấy ra được, vấn đề là bây giờ nhà ai cam lòng đem trứng gà lấy ra cho một cái nha đầu ăn a!- “Tính tình này vĩnh viễn không thể thay đổi!” Bà nội Kỷ nhìn về phía Lý Mỹ Anh đóng sầm cửa, tức giận nói.
Trong mắt Kỷ Nghênh Hạ không có chút dao động nào, cô khẽ cụp mắt xuống như có điều suy nghĩ, dáng vẻ giống Đại bá mẫu như vậy tại cổ đại, là phải bị hưu, là sẽ bị chọc sống lưng , như thế là bất hiếu, chính là nhà mẹ đẻ cũng sẽ không quản.
Đại bá mẫu lại còn có thể sống ra hình ra dáng như hiện nay, xem ra nơi này cùng với thế giới trước kia của cô là không giống.
Nghĩ tới đây, trong mắt của cô hiện ra ánh sáng.- “Hạ a, bà nội biết cháu chịu ủy khuất, nhưng nàng là mẹ cháu, cháu không thể đối chọi với nàng, cháu là con cháu, đối chọi với nàng, thiệt vẫn là cháu a !” Bà nội Kỷ thương tiếc sờ lên mái tóc dài đen mượt của Nghênh Hạ.
Kỷ Nghênh Hạ không nói lời nào, miệng mím chặt một cách bướng bỉnh, nhưng đôi mắt cô dần dần đỏ lên.- “Đứa nhỏ này, sao lại cố chấp như vậy!”Bà nội Kỷ có chút đau lòng lại có chút hận sắt không thành thép nói:- “Bất kể nói thế nào nàng cũng từng nuôi dưỡng cháu, yêu cầu cháu việc gì, cháu cũng không thể cự tuyệt, không phải vậy về sau cháu làm sao có thể sống trong nhà này a?” Kỷ Nghênh Hạ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt bà nội Kỷ , nước mắt như thủy triều chảy xuống, chất vấn:- “ Bà nội, bọn hắn nuôi cháu, cháu thừa nhận, nhưng, bà nội - cháu thật là mẹ sinh sao? Cháu không tin, không có người làm mẹ nào sẽ đối với con gái ruột thịt của mình nhẫn tâm như vậy , đại tỷ chính là nàng ruột thịt, ngươi xem nàng đối với đại tỷ thật tốt, bà nội, ngươi nói cho cháu biết đi, cha mẹ cháu là ai?” Bà nội Kỷ cả kinh, sau đó lại bình tĩnh lại,, đứa nhỏ này không thể nào biết, nàng đã không nhớ rõ chuyện lúc trước, nói: - “Hạ a, ngươi không phải mẹ ngươi sinh, còn ai sinh, ngươi xem ngươi và đại tỷ rất giống nhau a!” Kỷ Nghênh Hạ hét lớn:- “ Bà nội, bà đừng gạt cháu , cháu đều đã biết.
Bọn họ không phải cha mẹ cháu, cha mẹ cháu là con trai út của người - Kỷ Cao Diệu, hắn là quân nhân, một quân nhân vĩ đại, bà nội, cháu cái gì cũng đều nhớ hết rồi!” Sắc mặt bà nội Kỷ nhất thời tái nhợt, mở to hai mắt hốc mắt đỏ hoe, sau đó mới bình tĩnh lại nói:- “Hạ a, bà nội không phải cố ý lừa gạt cháu, bà đã đã mất đi một đứa con trai , không muốn lại mất đi cháu gái ruột a, cháu là cốt nhục duy nhất của cha cháu, bà phải che chở cháu lớn lên, nếu cháu không nhớ cha mẹ thì thà làm con gái của Đại bá cháu còn hơn phải không, phải không?”- “ Bà nội, cháu biết, cháu đều biết! Người và ông nội cũng là vì muốn tốt cho cháu!” Kỷ Nghênh Hạ ôm bà nội Kỷ khóc nói:- “Nhưng mà bà, cháu đã quên cha mẹ năm năm, năm năm rồi! Bà nội, cháu nhớ cha mẹ.”- “Hạ Hạ a, Hạ Hạ của nội a! Bà nội cũng nhớ cha cháu a! “Bà nội Kỷ khóc lớn, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ai cũng không muốn, từ lúc hai vợ chồng con trai út qua đời, bà vì cháu gái, chịu đựng bi thương, bà cũng chịu 5 năm a.
Con trai ngoan của bà, nói với bà, mẹ, con sắp lên chức, đến lúc đó con gởi thêm tiền cho mẹ, mẹ và cha mua thêm thức ăn để bồi bổ.
Thế nhưng sau đó phía trên thông báo con trai út của bà chết rồi.
Bà không thương tâm sao? Điều này như khoét thịt trong tim bà a.Hai bà cháu ôm nhau khóc nửa ngày mới bình tĩnh trở lại.- “Bà nội, Đại bá mẫu nuôi lớn cháu, cháu cảm kích bà ấy, nhưng cái này không đại biểu, cháu sẽ phải gả thay cho đại tỷ ......!Bọn họ nuôi lớn cháu, về sau cháu sẽ báo đáp bọn họ!” Kỷ Nghênh Hạ cuống họng khàn khàn nói:- “Nếu cha cháu còn sống cũng sẽ không đồng ý cháu gả thay!” Bà nội Kỷ trầm mặc, đúng vậy a, con trai út của bà nếu còn sống, Hạ Hạ sẽ sống như một công chúa, làm sao mà có thể sống như bây giờ, sống mà phải nhìn ánh mắt người khác!! Thế nhưng là, bà cũng không muốn Hạ Hạ gả cho cái người tàn tật.
Cháu gái của bà biết điều như vậy, dáng dấp lại xinh đẹp, lại chịu khó, gả một người tàn tật thì rất thiệt thòi a.
Dù cho nhà kia điều kiện có tốt, bà cũng không đành lòng, nhưng cũng đành chịu! Bọn họ - hai vợ chồng già, không bảo vệ được cháu gái ruột của mình a!- “Hạ Hạ, bà nội cũng không muốn cháu gả cho người tàn tật a.
Hạ Hạ của chúng ta ngoan như vậy, nhưng bây giờ thời thế không giống nhau, trong thôn loạn thất bát nháo, những thanh niên có học thức kia, bà nội cũng chướng mắt.
Đại tỷ của cháu nghĩ gả cho một thanh niên có học thức thì tốt, bà nội thấy không nhất định.
Diệp gia có gia phong tốt, điều kiện tốt, cháu gả đi , sẽ không bị ủy khuất, con của bọn họ có thiếu hụt, cháu tốt như vậy, bọn hắn sẽ không bạc đãi cháu!”Bà nội Kỷ tận tình khuyên bảo:- “ Cháu nếu không muốn gả đi, vậy thì về sau Đại bá mẫu của cháu có thể tìm cho cháu nhà chồng tốt gì a?” Kỷ Nghênh Hạ nhếch miệng, Kỷ Nghênh Xuân biết vị hôn phu của cô ta què chân rồi, nên cô ta không muốn cuộc hôn nhân này, không biết lúc nào cô ta đã cặp kè với một nam thanh niên có học thức trong thôn, la hét muốn gả cho nam thanh niên trí thức đó.
Nghênh Hạ bất đắc dĩ nói: - “ Bà nội, đó là hôn sự của đại tỷ, cháu gả đi có ích lợi gì a.
Hơn nữa, nhà họ Diệp có đồng ý không? Nếu nhà họ Diệp không đồng ý, cháu vội vàng như vậy cũng đâu có được gì a?”- “Việc này cháu không cần phải để ý đến, bà nội sẽ thay con gánh vác!” Bà nội Kỷ lớn tiếng nói:- “ Cháu chịu ủy khuất lớn như vậy, bà nội không có khả năng liền để cho cháu cứ như thế gả đi !”Mặc kệ như thế nào, bà còn sống sót một ngày, liền muốn che chở đứa nhỏ này một ngày..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook