Thập Niên 70 Quân Hôn Thủ Trưởng Siêu Sủng
Chương 40: 40: Có Duyên Với Tôi


Khi Dạ Tử Hiên nhìn thấy nơi mình tới, anh mới phát hiện, bản thân trong vô thức đã đi tới nhà cô gái nhỏ kia.Nhìn ánh đèn màu cam, không biết vì sao, lòng Dạ Tử Hiên đã bình tĩnh lại.Anh cứ đứng lẳng lặng như vậy trong sân nhà Lữ Nhã Hạm, cảm thụ thời khắc ấm áp này."Các ngươi nói cái gì cơ?"Lúc Lữ Nhã Hạm nghe thấy bảo có đàn ông đứng trong sân nhà, cô đã vô cùng lo lắng.Hiện tại thời gian đã không còn sớm, còn có chuyện gì khiến người ta lo lắng hơn việc trong sân có một người đàn ông hay không?"Chít chít chít!""Những gì ngươi hỏi, chúng ta đều đã trả lời hết rồi.

Có phải ngươi cũng nên thả Tiểu Hôi ra rồi không?"Một con chuột màu trắng trên mặt đất kêu chít chít, nhưng Lữ Nhã Hạm lại làm như không nghe thấy.Cô không ngờ bản thân có thể nghe hiểu được tiếng động vật, nhưng đã có khả năng như thế, vậy là sau này cô có thể lên núi săn thú rồi không?Như vậy cô cũng có thể kiếm chút tiền, về chuyện có đàn ông đứng trong sân đã bị Lữ Nhã Hạm quẳng ra sau đầu.Cô cứ ngồi yên ở nơi đó, tự hỏi con đường mà bản thân phải đi sau này."Rầm rầm rầm!"Nhìn Lữ Nhã Hạm ngồi ở đó một lúc lâu không nhúc nhích, không biết sao Dạ Tử Hiên có xúc động muốn lên gõ cửa.Khi tay anh đập vào cửa, anh mới kịp nhận ra bản thân vừa làm cái gì."Ai đấy?"Lữ Nhã Hạm nghe được tiếng đập cửa, vội vàng đứng lên hô to với ngoài sân.Nhưng Dạ Tử Hiên nghe được lại nhíu mày, bởi vì anh nghe ra sự khẩn trương của cô gái nhỏ ở trong phòng."Là tôi!"Giọng nói trầm thấp của Dạ Tử Hiên vang lên ngoài cửa, biểu cảm phòng bị của Lữ Nhã Hạm lập tức giãn ra.Cô mở cửa, nhìn Dạ Tử Hiên đứng bên ngoài, trong mắt có chút nghi hoặc."Sao anh lại tới vào lúc này, có chuyện gì không?"Trên mặt Dạ Tử Hiên nhất thời hiện đầy mây đỏ, chỉ là do anh có một làn da quá đen, nên không nhìn ra được."Tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi đã thông báo với người nhà, ngày mai sẽ tìm người tới bàn chuyện đính hôn, em có yêu cầu gì không?"Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Dạ Tử Hiên rơi vào tai Lữ Nhã Hạm.Lữ Nhã Hạm suy nghĩ một lúc, mặt cũng đỏ bừng lên, nhưng cô vẫn ngẩng đầu, trịnh trọng nhìn Dạ Tử Hiên nói."Tôi, trong nhà tôi chỉ còn mình tôi, nên tôi không yêu cầu gì nhiều.


Yêu cầu duy nhất chính là hy vọng sau khi kết hôn, tôi có thể ở lại nhà của mình.

Anh trai không có nhà, nếu trong nhà còn không có người thì ngôi nhà sẽ nhanh chóng hoang tàn."Lữ Nhã Hạm nói xong bỗng nhiên cảm giác có chút chột dạ.Nếu như có thể, cô thực sự không muốn kết hôn.Nhưng không lấy chồng đồng nghĩa với việc cô sẽ phải chịu sự dây dưa từ Ninh Hải Sinh.Nhớ tới biểu hiện hôm nay của gã, Lữ Nhã Hạm lập tức có cảm giác, gã sẽ không từ bỏ ý đồ.Nếu kết hôn lập gia đình là chuyện không thể tránh khỏi, thì Lữ Nhã Hạm cũng không có quá nhiều mâu thuẫn trong lòng."Được!"Khóe miệng Dạ Tử Hiên khẽ cong, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng nụ cười ngay lập tức bị biểu cảm chua xót thay thế.Anh bỗng nhiên cảm thấy bản thân hình như rất có lỗi với cô gái nhỏ.


Bởi vì sau khi kết hôn, bọn họ sẽ nhanh chóng ra ở riêng, nếu cô gái nhỏ không nói rằng sẽ ở lại nhà mình đang có, thì có lẽ anh cũng không đắp nổi nhà."Liệu cha mẹ anh có đồng ý không?"Lữ Nhã Hạm kinh ngạc hỏi.Ở lại nhà mẹ đẻ? Vậy thì có khác gì ở rể đâu?"Ha ha, tôi và người nhà quan hệ cũng không được tốt.

Lần này tôi trở về cũng là vì giải quyết chung thân đại sự của mình.

Tôi còn tưởng bản thân phải cưới một người vợ theo yêu cầu của cha mẹ, không ngờ duyên phận lại làm cho chúng ta gặp nhau!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương