[Thập Niên 70] Phúc Bảo
-
Chương 49: Nước gừng đường mía (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh không kiềm được, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, khàn giọng nói: “Em biết hôm nay lúc anh đi đào tuyết cứu người thì trong lòng nghĩ gì không?”
Lưu Quế Chi dĩ nhiên không biết, khẽ lắc đầu.
Động tác mềm mại của cô, khiến cho một người đàn ông vừa bước ra khỏi gió tuyết lạnh giá là Cố Vệ Đông cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Sau khi trải qua hiểm nguy gần như phải táng thân trong tuyết lớn, trên đời này có gì hơn được việc ôm người vợ dịu dàng thùy mị trong lòng, uống một chén nước gừng đường mía?
Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng tựa cằm lên tóc Lưu Quế Chi, khẽ khàng nói: “Lúc anh đi, Nhiếp lão tam đã bị vùi dưới tuyết rồi, bên cạnh có cụ già cũng có phụ nữ, mặt ai cũng đỏ bừng, tay thì cứng ngắt, trên người còn bị thương, thấy thật sự không dễ dàng. Anh liền nghĩ may mà em không đi. Đầu óc em ngốc nghếch, thật thà, có đi cũng không biết trốn, chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lỡ xảy ra chuyện gì, em không biết nói, không có la lên được, người ta muốn tìm em cũng không biết đi đâu tìm.”
Nghĩ tới đây, anh nhắm mắt lại: “Lúc đi anh cũng không có suy nghĩ, biết sớm thì ngay từ đầu anh sẽ không đồng ý cho em đi.”
Gì mà một ngày hai phần công? Lỡ gặp phải tuyết lở thì thật sự sẽ chết người.
Vẫn may mà có Phúc Bảo, Phúc Bảo quỷ thần xui khiến cản Lưu Quế Chi lại, không cho cô mạo hiểm như vậy.
Lưu Quế Chi lại không cảm thấy cái gì, vả lại, không phải cô không xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô bèn cọ cọ mấy cái trong lồng ngực rắn chắc của anh.
Cố Vệ Đông cảm thán: “Đứa nhỏ Phúc Bảo này chính là ngôi sao may mắn. Lúc đó em chụp được chữ Phúc kia, anh liền nghĩ đây chính là gọi phúc rồi. Em thấy không, từ khi con bé tới nhà chúng ta, chuyện xấu chúng ta đều tránh được, chuyện tốt lại tới tìm.”
Đầu tiên là được gia đình văn minh năm tốt, được chia năm mươi kí gạo ngon, sau đó tự dưng bắt được một con thỏ lớn mà ăn thịt, rồi đào được sâm có tuổi, giờ lại tránh thoát trận tai họa này.
Lưu Quế Chi chớp mắt, cô muốn nói với Cố Vệ Đông, chữ Phúc trong tờ giấy kia không phải cô chụp được, mà là Thẩm Hồng Anh ráng dúi cho cô, đổi của cô ta với cô.
Nhưng cô không biết nói chuyện, nên cũng chỉ tự suy nghĩ một chút mà thôi. Nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên cô lại nở nụ cười.
Lúc đó Thẩm Hồng Anh muốn hại mình, nhưng cô ta có thế nào cũng không ngờ Phúc Bảo không phải sao chổi, không phải đồ xúi quẩy, mà Phúc Bảo là em bé mang phúc lành chân chính, mang đến vận tốt cho cô, là tới giúp cô.
Sợ là sau này Thẩm Hồng Anh phải hối hận chết mất!
Cô ngẫm lại, rồi vùi vào ngực Cố Vệ Đông, ngọt ngào cười.
Cố Vệ Đông nhìn dáng vẻ đó của Lưu Quế Chi thì cứ cảm thấy cô đang làm nũng với mình. Anh lập tức cọ gò má cô, khẽ giọng hỏi: “Bọn nhỏ ngủ hết rồi hả?”
Lưu Quế Chi nhẹ nhàng ừm ừm, tiếng ừm ừm đó giống như nước mùa xuân chảy xuôi trong núi.
Cố Vệ Đông lật người, áp lên cô.
...
Mà ở nhà Nhiếp lão tam, Nhiếp lão tam đang rên đau hừ hừ. Lần này anh ta bị tội lớn, chân còn gãy, tục ngữ nói tổn thương gân cốt phải dưỡng đủ trăm ngày, anh ta có thế nào cũng phải nằm trên giường hai ba tháng.
Một hai tháng nữa sẽ sang năm mới rồi, anh ta lại chỉ có thể nằm trên giường lò, nghĩ đã thấy bứt bối khó chịu.
Vợ Nhiếp lão tam ở đầu giường gạt nước mắt, vừa khóc vừa mắng, trước tiên là mắng Nhiếp lão tam ngốc: “Sao mà mấy người khác không sao, chỉ có ông bị vùi trong tuyết, có phải họ bắt nạt ông không?”
Sau đó, cô ta nhớ tới Miêu Tú Cúc, còn có cả nhà họ Cố kia thì trong lòng liền oán hận: “Khinh người quá đáng, không phải là hỗ trợ đi cứu người sao? Không phải ấn nhân trung cho tôi sao? Cần thiết phải làm như ân huệ to lớn thế à? Cũng chỉ là một đại đội sản xuất, chúng ta gặp khó khăn, bà ta giúp thì không phải đúng bổn phận rồi hả?”
Vợ Nhiếp lão tam bĩu môi, gục mặt: “Cái khỉ gì chứ, tôi nhổ vào.”
Nhiếp lão tam đen mặt, không nói chuyện, cũng không biết đang nghĩ gì.
Vợ Nhiếp lão tam thấy anh ta như vậy liền không vui: “Ông đấy, cứ câm như hến, không biết ăn biết nói. Ông mà lanh lợi chút thì tôi đến nỗi bị người ta ức hiếp thế này à?”
Ai ngờ Nhiếp lão tam đột nhiên buồn bực oán giận: “Người ta đều nói Phúc Bảo là ngôi sao may mắn, nói chúng ta đuổi nó đi mới bắt đầu xui xẻo, bà thấy chưa, đầu tiên là Sinh Kim Sinh Ngân nhà mình suýt nữa bị chó sói con cắn, tôi lại xảy ra chuyện, mới mấy tháng đã ra hai chuyện rồi. Người ta đều nói là tại vì chúng ta đuổi Phúc Bảo, nếu như không đuổi Phúc Bảo thì sẽ không có những chuyện này.”
Anh không kiềm được, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, khàn giọng nói: “Em biết hôm nay lúc anh đi đào tuyết cứu người thì trong lòng nghĩ gì không?”
Lưu Quế Chi dĩ nhiên không biết, khẽ lắc đầu.
Động tác mềm mại của cô, khiến cho một người đàn ông vừa bước ra khỏi gió tuyết lạnh giá là Cố Vệ Đông cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Sau khi trải qua hiểm nguy gần như phải táng thân trong tuyết lớn, trên đời này có gì hơn được việc ôm người vợ dịu dàng thùy mị trong lòng, uống một chén nước gừng đường mía?
Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng tựa cằm lên tóc Lưu Quế Chi, khẽ khàng nói: “Lúc anh đi, Nhiếp lão tam đã bị vùi dưới tuyết rồi, bên cạnh có cụ già cũng có phụ nữ, mặt ai cũng đỏ bừng, tay thì cứng ngắt, trên người còn bị thương, thấy thật sự không dễ dàng. Anh liền nghĩ may mà em không đi. Đầu óc em ngốc nghếch, thật thà, có đi cũng không biết trốn, chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lỡ xảy ra chuyện gì, em không biết nói, không có la lên được, người ta muốn tìm em cũng không biết đi đâu tìm.”
Nghĩ tới đây, anh nhắm mắt lại: “Lúc đi anh cũng không có suy nghĩ, biết sớm thì ngay từ đầu anh sẽ không đồng ý cho em đi.”
Gì mà một ngày hai phần công? Lỡ gặp phải tuyết lở thì thật sự sẽ chết người.
Vẫn may mà có Phúc Bảo, Phúc Bảo quỷ thần xui khiến cản Lưu Quế Chi lại, không cho cô mạo hiểm như vậy.
Lưu Quế Chi lại không cảm thấy cái gì, vả lại, không phải cô không xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô bèn cọ cọ mấy cái trong lồng ngực rắn chắc của anh.
Cố Vệ Đông cảm thán: “Đứa nhỏ Phúc Bảo này chính là ngôi sao may mắn. Lúc đó em chụp được chữ Phúc kia, anh liền nghĩ đây chính là gọi phúc rồi. Em thấy không, từ khi con bé tới nhà chúng ta, chuyện xấu chúng ta đều tránh được, chuyện tốt lại tới tìm.”
Đầu tiên là được gia đình văn minh năm tốt, được chia năm mươi kí gạo ngon, sau đó tự dưng bắt được một con thỏ lớn mà ăn thịt, rồi đào được sâm có tuổi, giờ lại tránh thoát trận tai họa này.
Lưu Quế Chi chớp mắt, cô muốn nói với Cố Vệ Đông, chữ Phúc trong tờ giấy kia không phải cô chụp được, mà là Thẩm Hồng Anh ráng dúi cho cô, đổi của cô ta với cô.
Nhưng cô không biết nói chuyện, nên cũng chỉ tự suy nghĩ một chút mà thôi. Nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên cô lại nở nụ cười.
Lúc đó Thẩm Hồng Anh muốn hại mình, nhưng cô ta có thế nào cũng không ngờ Phúc Bảo không phải sao chổi, không phải đồ xúi quẩy, mà Phúc Bảo là em bé mang phúc lành chân chính, mang đến vận tốt cho cô, là tới giúp cô.
Sợ là sau này Thẩm Hồng Anh phải hối hận chết mất!
Cô ngẫm lại, rồi vùi vào ngực Cố Vệ Đông, ngọt ngào cười.
Cố Vệ Đông nhìn dáng vẻ đó của Lưu Quế Chi thì cứ cảm thấy cô đang làm nũng với mình. Anh lập tức cọ gò má cô, khẽ giọng hỏi: “Bọn nhỏ ngủ hết rồi hả?”
Lưu Quế Chi nhẹ nhàng ừm ừm, tiếng ừm ừm đó giống như nước mùa xuân chảy xuôi trong núi.
Cố Vệ Đông lật người, áp lên cô.
...
Mà ở nhà Nhiếp lão tam, Nhiếp lão tam đang rên đau hừ hừ. Lần này anh ta bị tội lớn, chân còn gãy, tục ngữ nói tổn thương gân cốt phải dưỡng đủ trăm ngày, anh ta có thế nào cũng phải nằm trên giường hai ba tháng.
Một hai tháng nữa sẽ sang năm mới rồi, anh ta lại chỉ có thể nằm trên giường lò, nghĩ đã thấy bứt bối khó chịu.
Vợ Nhiếp lão tam ở đầu giường gạt nước mắt, vừa khóc vừa mắng, trước tiên là mắng Nhiếp lão tam ngốc: “Sao mà mấy người khác không sao, chỉ có ông bị vùi trong tuyết, có phải họ bắt nạt ông không?”
Sau đó, cô ta nhớ tới Miêu Tú Cúc, còn có cả nhà họ Cố kia thì trong lòng liền oán hận: “Khinh người quá đáng, không phải là hỗ trợ đi cứu người sao? Không phải ấn nhân trung cho tôi sao? Cần thiết phải làm như ân huệ to lớn thế à? Cũng chỉ là một đại đội sản xuất, chúng ta gặp khó khăn, bà ta giúp thì không phải đúng bổn phận rồi hả?”
Vợ Nhiếp lão tam bĩu môi, gục mặt: “Cái khỉ gì chứ, tôi nhổ vào.”
Nhiếp lão tam đen mặt, không nói chuyện, cũng không biết đang nghĩ gì.
Vợ Nhiếp lão tam thấy anh ta như vậy liền không vui: “Ông đấy, cứ câm như hến, không biết ăn biết nói. Ông mà lanh lợi chút thì tôi đến nỗi bị người ta ức hiếp thế này à?”
Ai ngờ Nhiếp lão tam đột nhiên buồn bực oán giận: “Người ta đều nói Phúc Bảo là ngôi sao may mắn, nói chúng ta đuổi nó đi mới bắt đầu xui xẻo, bà thấy chưa, đầu tiên là Sinh Kim Sinh Ngân nhà mình suýt nữa bị chó sói con cắn, tôi lại xảy ra chuyện, mới mấy tháng đã ra hai chuyện rồi. Người ta đều nói là tại vì chúng ta đuổi Phúc Bảo, nếu như không đuổi Phúc Bảo thì sẽ không có những chuyện này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook