[Thập Niên 70] Phúc Bảo
-
Chương 23: Thịt thỏ (4)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hôm nay mấy chị dâu trong nhà cũng rất vui vẻ, bọn họ đều ăn thịt thỏ đến sung sướng.
Tuy nói Lưu gia cuộc sống có khá giả, nhưng muốn ra đầu thôn mua một cân thịt cũng phải nhìn trước nhìn sau, không phải lúc nào cũng được ăn thịt, mấy đứa bé không được ăn thịt, mỗi lần đi qua cửa hàng thịt đều chảy nước miếng thèm thuồng, lần này cũng coi như là có lộc ăn!
Ba chị dâu đều lục lọi đồ trong phòng mình, gói mấy bộ quần áo cũ đã được chọn từ trước đó cho Lưu Quế Chi: “Lần trước em dâu bên nhà mẹ chị qua đây xin, có mấy bộ quần áo chị không nỡ cho cô ta, tình cờ lần này em dẫn Phúc Bảo tới đây, để cho Phúc Bảo mặc là hợp nhất. Giờ trời sắp trở lạnh rồi, không thể để Phúc Bảo thiếu áo bông mặc được."
Lưu Quế Chi nhận lấy bọc quần áo nặng trĩu, trong lòng rất cảm kích các chị dâu, hai mắt dần trở nên đỏ hoe.
Ba chị dâu của cô ấy là người tốt, cũng đối xử với cô ấy rất tốt, chỉ là con gái đã gả ra ngoài, mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều giống như là tới tống tiền, làm cô ấy luôn cảm thấy chua xót, chỉ mong một ngày nào đó cuộc sống của gia đình cô ấy tốt hơn, đến lúc về nhà mẹ đẻ cũng có thể diện hơn.
Hai mẹ con rời khỏi đại đội sản xuất Hồng Kỳ, Lưu Quế Chi cõng bọc quần áo lớn, xách theo một giỏ đồ.
Lần này Phúc Bảo kiên quyết không để cô ấy cõng, giơ tay nhỏ lên nắm lấy tay của Lưu Quế Chi.
Lưu Quế Chi bật cười, cũng không kiên trì nữa, dù sao bọn họ cũng không vội trở về, có thể từ từ đi về.
Lúc này, ánh trăng sáng đã lên cao, hai mẹ con đi trên đường lớn vắng người, ánh trăng chiếu sáng con đường, đất đai hoa màu xung quanh cũng trở nên mờ ảo.
Phúc Bảo không hề sợ hãi, ngược lại còn thấy vui vẻ thoải mái, tựa như trở lại cuộc sống trước khi trở thành trẻ con, sống ở nơi khói mù bao phủ, bên tai vang vọng tiếng kinh phật.
Bé nghiêng đầu suy nghĩ, rồi cười nói: "Mẹ, làm con gái của mẹ thật tốt!"
Lưu Quế Chi sửng sốt nhìn Phúc Bảo, cũng mỉm cười theo.
——
Về đến nhà, Lưu Quế Chi đi vào phòng cất bọc quần áo trước, rồi mới đi giao ba cân thịt thỏ cho Miêu Tú Cúc.
Miêu Tú Cúc cứ nghĩ đây là đồ ăn ngon Lưu Quế Chi lấy về từ nhà mẹ đẻ, bà ta biết nhà mẹ của con dâu út có điều kiện khá tốt, lần nào trở về cũng được cho mấy thứ tốt, vì vậy bà ta nghiêm mặt nói: "Con đưa cho mẹ làm gì? Mẹ con cho thì con cứ giữ lại đi, con mà đưa cho mẹ, mẹ sẽ cho mọi người cùng ăn đấy!"
Lưu Quế Chi mím môi cười.
Tính cách của mẹ chồng cô ấy là vậy đấy, rõ ràng là đang bảo mình cất giấu đồ tốt đi, nhưng lời nói ra giống như kiểu muốn đánh nhau với bạn.
Cô ấy lấy ra gói thịt thỏ được gói lại bằng lá gai từ giỏ ra, ba cân thịt thỏ, cầm lên cũng có cảm giác nặng trĩu.
Miêu Tú Cúc vừa nhìn thấy thịt thỏ, hai mắt lập tức sáng lên, sau đó lại áy náy nói; "Cái này… từ đâu ra vậy, là nhà mẹ con cho à? Bằng này cũng phải mấy cân thịt đấy, con thật sự cầm về à? Haizz, con xem con này, sao ngốc thế, miếng thịt lớn thế này con cũng không ngại cầm về?"
Miêu Tú Cúc vừa thấy thèm, lại vừa cảm thấy mất mặt, nên lải nhải trách Lưu Quế Chi.
Lưu Quế Chi sốt ruột khi nghe mẹ chồng nói vậy, vội vàng ra dấu muốn giải thích.
Cô ấy khoa tay múa chân nửa ngày trời, may có Phúc Bảo đứng ở bên cạnh giải thích, Miêu Tú Cúc mới hiểu rõ.
Miêu Tú Cúc kinh ngạc hỏi: "Còn có chuyện đó nữa hả? Các con nhặt được con thỏ mập ở ven đường? Các con nhặt ở đâu? Mẹ cũng đi qua xem nhặt được gì không!"
Nếu ngày nào cũng nhặt được thế này, vậy còn đi làm làm gì nữa, cứ hai ngày nhặt được một con, chẳng phải là ngày nào cũng có thịt thỏ để ăn hay sao??
Lưu Quế Chi nghe xong chỉ lắc đầu cười, sau đó xoa xoa đầu Phúc Bảo, chỉ chỉ vào Phúc Bảo, ý bảo là đều nhờ có Phúc Bảo cả, bằng không cô ấy cũng không nghe được động tĩnh kia.
Đôi tai nhỏ của Phúc Bảo thật sự rất thính.
Nhìn thấy Phúc Bảo, Miêu Tú Cúc đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bà ta lập tức khịt mũi nói: "Vợ Nhiếp lão tam còn đứng mắng chửi ở trên đường, nói con dẫn Phúc Bảo đi ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo! Xui xẻo gì chứ, vừa ra khỏi cửa đã nhặt được một con thỏ mập, ngày mai mẹ hầm ba cân thịt thỏ này cho cả nhà chúng ta ăn đã đời! Để vợ Nhiếp lão tam thèm chết đi!"
Phúc Bảo không phải là người xui xẻo, rõ ràng là ngôi sao may mắn!
Hôm nay mấy chị dâu trong nhà cũng rất vui vẻ, bọn họ đều ăn thịt thỏ đến sung sướng.
Tuy nói Lưu gia cuộc sống có khá giả, nhưng muốn ra đầu thôn mua một cân thịt cũng phải nhìn trước nhìn sau, không phải lúc nào cũng được ăn thịt, mấy đứa bé không được ăn thịt, mỗi lần đi qua cửa hàng thịt đều chảy nước miếng thèm thuồng, lần này cũng coi như là có lộc ăn!
Ba chị dâu đều lục lọi đồ trong phòng mình, gói mấy bộ quần áo cũ đã được chọn từ trước đó cho Lưu Quế Chi: “Lần trước em dâu bên nhà mẹ chị qua đây xin, có mấy bộ quần áo chị không nỡ cho cô ta, tình cờ lần này em dẫn Phúc Bảo tới đây, để cho Phúc Bảo mặc là hợp nhất. Giờ trời sắp trở lạnh rồi, không thể để Phúc Bảo thiếu áo bông mặc được."
Lưu Quế Chi nhận lấy bọc quần áo nặng trĩu, trong lòng rất cảm kích các chị dâu, hai mắt dần trở nên đỏ hoe.
Ba chị dâu của cô ấy là người tốt, cũng đối xử với cô ấy rất tốt, chỉ là con gái đã gả ra ngoài, mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều giống như là tới tống tiền, làm cô ấy luôn cảm thấy chua xót, chỉ mong một ngày nào đó cuộc sống của gia đình cô ấy tốt hơn, đến lúc về nhà mẹ đẻ cũng có thể diện hơn.
Hai mẹ con rời khỏi đại đội sản xuất Hồng Kỳ, Lưu Quế Chi cõng bọc quần áo lớn, xách theo một giỏ đồ.
Lần này Phúc Bảo kiên quyết không để cô ấy cõng, giơ tay nhỏ lên nắm lấy tay của Lưu Quế Chi.
Lưu Quế Chi bật cười, cũng không kiên trì nữa, dù sao bọn họ cũng không vội trở về, có thể từ từ đi về.
Lúc này, ánh trăng sáng đã lên cao, hai mẹ con đi trên đường lớn vắng người, ánh trăng chiếu sáng con đường, đất đai hoa màu xung quanh cũng trở nên mờ ảo.
Phúc Bảo không hề sợ hãi, ngược lại còn thấy vui vẻ thoải mái, tựa như trở lại cuộc sống trước khi trở thành trẻ con, sống ở nơi khói mù bao phủ, bên tai vang vọng tiếng kinh phật.
Bé nghiêng đầu suy nghĩ, rồi cười nói: "Mẹ, làm con gái của mẹ thật tốt!"
Lưu Quế Chi sửng sốt nhìn Phúc Bảo, cũng mỉm cười theo.
——
Về đến nhà, Lưu Quế Chi đi vào phòng cất bọc quần áo trước, rồi mới đi giao ba cân thịt thỏ cho Miêu Tú Cúc.
Miêu Tú Cúc cứ nghĩ đây là đồ ăn ngon Lưu Quế Chi lấy về từ nhà mẹ đẻ, bà ta biết nhà mẹ của con dâu út có điều kiện khá tốt, lần nào trở về cũng được cho mấy thứ tốt, vì vậy bà ta nghiêm mặt nói: "Con đưa cho mẹ làm gì? Mẹ con cho thì con cứ giữ lại đi, con mà đưa cho mẹ, mẹ sẽ cho mọi người cùng ăn đấy!"
Lưu Quế Chi mím môi cười.
Tính cách của mẹ chồng cô ấy là vậy đấy, rõ ràng là đang bảo mình cất giấu đồ tốt đi, nhưng lời nói ra giống như kiểu muốn đánh nhau với bạn.
Cô ấy lấy ra gói thịt thỏ được gói lại bằng lá gai từ giỏ ra, ba cân thịt thỏ, cầm lên cũng có cảm giác nặng trĩu.
Miêu Tú Cúc vừa nhìn thấy thịt thỏ, hai mắt lập tức sáng lên, sau đó lại áy náy nói; "Cái này… từ đâu ra vậy, là nhà mẹ con cho à? Bằng này cũng phải mấy cân thịt đấy, con thật sự cầm về à? Haizz, con xem con này, sao ngốc thế, miếng thịt lớn thế này con cũng không ngại cầm về?"
Miêu Tú Cúc vừa thấy thèm, lại vừa cảm thấy mất mặt, nên lải nhải trách Lưu Quế Chi.
Lưu Quế Chi sốt ruột khi nghe mẹ chồng nói vậy, vội vàng ra dấu muốn giải thích.
Cô ấy khoa tay múa chân nửa ngày trời, may có Phúc Bảo đứng ở bên cạnh giải thích, Miêu Tú Cúc mới hiểu rõ.
Miêu Tú Cúc kinh ngạc hỏi: "Còn có chuyện đó nữa hả? Các con nhặt được con thỏ mập ở ven đường? Các con nhặt ở đâu? Mẹ cũng đi qua xem nhặt được gì không!"
Nếu ngày nào cũng nhặt được thế này, vậy còn đi làm làm gì nữa, cứ hai ngày nhặt được một con, chẳng phải là ngày nào cũng có thịt thỏ để ăn hay sao??
Lưu Quế Chi nghe xong chỉ lắc đầu cười, sau đó xoa xoa đầu Phúc Bảo, chỉ chỉ vào Phúc Bảo, ý bảo là đều nhờ có Phúc Bảo cả, bằng không cô ấy cũng không nghe được động tĩnh kia.
Đôi tai nhỏ của Phúc Bảo thật sự rất thính.
Nhìn thấy Phúc Bảo, Miêu Tú Cúc đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bà ta lập tức khịt mũi nói: "Vợ Nhiếp lão tam còn đứng mắng chửi ở trên đường, nói con dẫn Phúc Bảo đi ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo! Xui xẻo gì chứ, vừa ra khỏi cửa đã nhặt được một con thỏ mập, ngày mai mẹ hầm ba cân thịt thỏ này cho cả nhà chúng ta ăn đã đời! Để vợ Nhiếp lão tam thèm chết đi!"
Phúc Bảo không phải là người xui xẻo, rõ ràng là ngôi sao may mắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook