[Thập Niên 70] Phúc Bảo
-
Chương 20: Thịt thỏ (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Quế Chi thầm cảm động trong lòng, nghĩ đây đúng là bé ngoan hiểu chuyện, mình nuôi con bé như con ruột, sau này lớn lên con bé có thể quan tâm đến mình, là áo bông nhỏ của mình, tốt hơn nhiều so với ba thằng nhóc kia.
Cô ấy lập tức xoa xoa đầu Phúc Bảo, kiên trì bảo Phúc Bảo đi lên.
Phúc Bảo không còn cách nào khác, đành phải leo lên.
Đừng nhìn Lưu Quế Chi là người nhu nhược mềm yếu, thật ra cô ấy rất khỏe, bình thường đi xuống ruộng làm việc đều không có vấn đề gì, chưa kể Phúc Bảo rất gầy, cõng nhẹ, cô ấy không quá tốn sức.
Lưu Quế Chi cõng Phúc Bảo đi rất nhanh, trong lòng mang theo tâm sự.
Nhà mẹ đẻ Lưu Quế Chi là gia đình có thể diện, cha cô ấy làm nghề thợ mộc, tay nghề khá tốt, gia đình nào ở các thôn lân cận muốn cưới vợ đều muốn tìm cha Lưu Quế Chi đóng đồ đạc trong nhà, cha Lưu Quế Chi chăm chỉ làm việc cả đời, góp nhặt được số của cải không nhỏ.
Mẹ Lưu Quế Chi sinh được ba cậu con trai, rồi mới đến cô con gái là Lưu Quế Chi, tuy Lưu Quế Chi là người câm, nhưng gia đình cũng rất thương cô ấy.
Lúc trước Cố gia đến cửa xin cưới Lưu Quế Chi, mẹ Lưu Quế Chi không tình nguyện cho lắm, nghĩ con gái mình là người câm, nhưng ngoại hình cũng không tồi, nếu gia đình mình bỏ thêm nhiều của hồi môn, sợ gì không tìm được đám tốt hơn? Vẫn là cha Lưu Quế Chi nhìn thấy rõ, biết con trai nhà người ta thích con gái câm nhà mình, bằng không sao đàn ông tốt có thể đến cửa nhà mình cầu hôn?
Sau khi Lưu Quế Chi gả tới Cố gia, mẹ Lưu Quế Chi vẫn rất thương con gái mình, thỉnh thoảng con gái về nhà, đều xem trong nhà có thứ tốt gì, kín đáo đưa cho con gái, sợ con gái mình phải chịu ủy khuất ở nhà chồng.
Nghĩ tới đây, Lưu Quế Chi lại khẽ thở dài trong lòng, đã một thời gian rồi cô ấy chưa trở về nhà mẹ, lần trước trở về nhà mẹ, mẹ cô ấy nhét cho cô ấy bốn miếng bánh trứng gà, lần này trở về, sợ rằng mẹ lại muốn nhét cho mình ít đồ, đáng buồn là cuộc sống nhà chồng cô ấy không bằng nhà mẹ, bản thân mình cũng không thứ tốt gì mang về.
Ngày hôm qua cô ấy nói chuyện với Miêu Tú Cúc từ sớm, mới lấy ra được mấy miếng bánh bột bắp từ trong phòng bếp, coi như là miễn cưỡng có thể cho vào giỏ mang về.
Mấy chiếc bánh bột bắp được coi là đồ tốt ở Cố gia, nhưng qua Lưu gia, lại chẳng thể lấy ra được. Nếu để mẹ mình nhìn thấy, mẹ chắc chắn sẽ đau lòng, mấy người chị dâu nhìn thấy, tuy không đến nỗi nói gì, nhưng vẫn sẽ coi thường nhà chồng mình.
Chỉ là cuộc sống ở Cố gia như vậy, trong tay cô ấy không có thứ gì tốt có thể chống đỡ được mặt mũi.
Lưu Quế Chi đang suy nghĩ miên man trong lòng, chợt nghe thấy Phúc Bảo nói: "Mẹ, mẹ ơi, hình như chỗ đó có tiếng động."
Lưu Quế Chi nghe thấy bé nói vậy, cũng giật mình nhìn sang.
Giờ đang là cuối mùa thu, lúa mì trong ruộng gần như đã thu hoạch xong, nhưng bên cạnh còn có mấy cây cổ thụ, cành lá sum suê, cỏ dại cao đến nửa người.
Gió thu thổi qua, thổi bay cỏ dại như gợn sóng lăn tăn trong nước, còn thổi rung rinh cành lá trên cây.
Lưu Quế Chi dỏng tai lắng nghe, thật sự nghe được có tiếng động phía sau gốc cây.
Lưu Quế Chi chuyển Phúc Bảo từ sau lưng tới trước người, ôm chặc lấy Phúc Bảo, cẩn thận giẫm lên lớp đất tơi xốp bên đường, đi vòng ra sau gốc cây.
Bọn họ nhìn thấy giữa đám cỏ dại nửa xanh nửa vàng kia, có một con thỏ mập màu xám tro đang vùng vẫy ở dưới gốc cây, dường như muốn chạy, lại không thể chạy được.
Lưu Quế Chi vui mừng, vội vàng buông Phúc Bảo xuống, cẩn thận lại gần.
Chờ lúc đến nhặt lên mới nhìn thấy rõ, chắc con thỏ này bị trúng bẫy của người khác, bị kẹp trúng chân, tuy đã vùng vẫy thoát ra khỏi bẫy, nhưng cũng đã bị thương nặng, sợ rằng không sống được bao lâu nữa.
Con thỏ này rất nặng, cũng phải đến cả chục cân, nếu cho vào nồi hầm, chắc sẽ được không ít thịt!
Cô ấy lớn đến từng tuổi này, nhưng chưa thấy con thỏ nào mập đến vậy.
Thịt thỏ ăn khá ngon, hồi Lưu Quế Chi sinh con ở cữ, Cố Vệ Đông từng đi vào trong núi bắt được một con, nhưng cũng chỉ có một lần đó mà thôi, kể từ đó về sau cô ấy chưa từng được ăn lần nào.
Hơn nữa, thỏ cô ấy ăn lúc đó cũng không mập được bằng con này, con thỏ mập thế này là rất hiếm.
Lưu Quế Chi không giấu nổi niềm vui trong lòng, cô ấy đặt con thỏ vào trong giỏ, lại cõng Phúc Bảo lên.
Lưu Quế Chi thầm cảm động trong lòng, nghĩ đây đúng là bé ngoan hiểu chuyện, mình nuôi con bé như con ruột, sau này lớn lên con bé có thể quan tâm đến mình, là áo bông nhỏ của mình, tốt hơn nhiều so với ba thằng nhóc kia.
Cô ấy lập tức xoa xoa đầu Phúc Bảo, kiên trì bảo Phúc Bảo đi lên.
Phúc Bảo không còn cách nào khác, đành phải leo lên.
Đừng nhìn Lưu Quế Chi là người nhu nhược mềm yếu, thật ra cô ấy rất khỏe, bình thường đi xuống ruộng làm việc đều không có vấn đề gì, chưa kể Phúc Bảo rất gầy, cõng nhẹ, cô ấy không quá tốn sức.
Lưu Quế Chi cõng Phúc Bảo đi rất nhanh, trong lòng mang theo tâm sự.
Nhà mẹ đẻ Lưu Quế Chi là gia đình có thể diện, cha cô ấy làm nghề thợ mộc, tay nghề khá tốt, gia đình nào ở các thôn lân cận muốn cưới vợ đều muốn tìm cha Lưu Quế Chi đóng đồ đạc trong nhà, cha Lưu Quế Chi chăm chỉ làm việc cả đời, góp nhặt được số của cải không nhỏ.
Mẹ Lưu Quế Chi sinh được ba cậu con trai, rồi mới đến cô con gái là Lưu Quế Chi, tuy Lưu Quế Chi là người câm, nhưng gia đình cũng rất thương cô ấy.
Lúc trước Cố gia đến cửa xin cưới Lưu Quế Chi, mẹ Lưu Quế Chi không tình nguyện cho lắm, nghĩ con gái mình là người câm, nhưng ngoại hình cũng không tồi, nếu gia đình mình bỏ thêm nhiều của hồi môn, sợ gì không tìm được đám tốt hơn? Vẫn là cha Lưu Quế Chi nhìn thấy rõ, biết con trai nhà người ta thích con gái câm nhà mình, bằng không sao đàn ông tốt có thể đến cửa nhà mình cầu hôn?
Sau khi Lưu Quế Chi gả tới Cố gia, mẹ Lưu Quế Chi vẫn rất thương con gái mình, thỉnh thoảng con gái về nhà, đều xem trong nhà có thứ tốt gì, kín đáo đưa cho con gái, sợ con gái mình phải chịu ủy khuất ở nhà chồng.
Nghĩ tới đây, Lưu Quế Chi lại khẽ thở dài trong lòng, đã một thời gian rồi cô ấy chưa trở về nhà mẹ, lần trước trở về nhà mẹ, mẹ cô ấy nhét cho cô ấy bốn miếng bánh trứng gà, lần này trở về, sợ rằng mẹ lại muốn nhét cho mình ít đồ, đáng buồn là cuộc sống nhà chồng cô ấy không bằng nhà mẹ, bản thân mình cũng không thứ tốt gì mang về.
Ngày hôm qua cô ấy nói chuyện với Miêu Tú Cúc từ sớm, mới lấy ra được mấy miếng bánh bột bắp từ trong phòng bếp, coi như là miễn cưỡng có thể cho vào giỏ mang về.
Mấy chiếc bánh bột bắp được coi là đồ tốt ở Cố gia, nhưng qua Lưu gia, lại chẳng thể lấy ra được. Nếu để mẹ mình nhìn thấy, mẹ chắc chắn sẽ đau lòng, mấy người chị dâu nhìn thấy, tuy không đến nỗi nói gì, nhưng vẫn sẽ coi thường nhà chồng mình.
Chỉ là cuộc sống ở Cố gia như vậy, trong tay cô ấy không có thứ gì tốt có thể chống đỡ được mặt mũi.
Lưu Quế Chi đang suy nghĩ miên man trong lòng, chợt nghe thấy Phúc Bảo nói: "Mẹ, mẹ ơi, hình như chỗ đó có tiếng động."
Lưu Quế Chi nghe thấy bé nói vậy, cũng giật mình nhìn sang.
Giờ đang là cuối mùa thu, lúa mì trong ruộng gần như đã thu hoạch xong, nhưng bên cạnh còn có mấy cây cổ thụ, cành lá sum suê, cỏ dại cao đến nửa người.
Gió thu thổi qua, thổi bay cỏ dại như gợn sóng lăn tăn trong nước, còn thổi rung rinh cành lá trên cây.
Lưu Quế Chi dỏng tai lắng nghe, thật sự nghe được có tiếng động phía sau gốc cây.
Lưu Quế Chi chuyển Phúc Bảo từ sau lưng tới trước người, ôm chặc lấy Phúc Bảo, cẩn thận giẫm lên lớp đất tơi xốp bên đường, đi vòng ra sau gốc cây.
Bọn họ nhìn thấy giữa đám cỏ dại nửa xanh nửa vàng kia, có một con thỏ mập màu xám tro đang vùng vẫy ở dưới gốc cây, dường như muốn chạy, lại không thể chạy được.
Lưu Quế Chi vui mừng, vội vàng buông Phúc Bảo xuống, cẩn thận lại gần.
Chờ lúc đến nhặt lên mới nhìn thấy rõ, chắc con thỏ này bị trúng bẫy của người khác, bị kẹp trúng chân, tuy đã vùng vẫy thoát ra khỏi bẫy, nhưng cũng đã bị thương nặng, sợ rằng không sống được bao lâu nữa.
Con thỏ này rất nặng, cũng phải đến cả chục cân, nếu cho vào nồi hầm, chắc sẽ được không ít thịt!
Cô ấy lớn đến từng tuổi này, nhưng chưa thấy con thỏ nào mập đến vậy.
Thịt thỏ ăn khá ngon, hồi Lưu Quế Chi sinh con ở cữ, Cố Vệ Đông từng đi vào trong núi bắt được một con, nhưng cũng chỉ có một lần đó mà thôi, kể từ đó về sau cô ấy chưa từng được ăn lần nào.
Hơn nữa, thỏ cô ấy ăn lúc đó cũng không mập được bằng con này, con thỏ mập thế này là rất hiếm.
Lưu Quế Chi không giấu nổi niềm vui trong lòng, cô ấy đặt con thỏ vào trong giỏ, lại cõng Phúc Bảo lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook