[Thập Niên 70] Phúc Bảo
-
Chương 16: Gia đình tiên tiến (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giờ đứa bé này chuyển đến Cố gia, có ba mươi điểm công việc và một trăm cân hạt cao lương làm nền tảng, chỉ có thể mong người Cố gia đừng quá bạc đãi con bé thôi.
Trần Hữu Phúc lại tán gẫu với Miêu Tú Cúc thêm mấy câu, nói về những khó khăn của đại đội sản xuất, nói cô bé có những mặt tốt nào, nói thời tiết năm nay thu hoạch được, rồi mới rời đi.
Trần Hữu Phúc vừa rời đi, Miêu Tú Cúc vui vẻ ngắm nhìn Phúc Bảo, hiếm khi ôn hòa nói: "Phúc Bảo, nếu sau này cháu đói, cháu cứ việc nói ra, nhà chúng ta không có gì khác, nhưng vẫn có thể ăn cao lương bánh bột ngô."
Một trăm cân đấy, Phúc Bảo chỉ là một cô bé thôi mà, dù bé có ăn khỏe hơn nữa, một trăm cân này cũng đủ cho bé ăn nửa năm!
Thẩm Hồng Anh ngồi ở cạnh đó vốn mang một bụng đầy bất mãn, muốn nói xấu Phúc Bảo ở trước mặt Miêu Tú Cúc, nhưng ai ngờ đột nhiên có chuyện này.
Cô ta bĩu môi, vô tình nói: "Chỉ là một trăm cân hạt cao lương thôi mà? Bọn họ nhét một đứa bé vào nhà chúng ta đấy, nên tính đi tính lại, nhà chúng ta vẫn thua thiệt!"
Nghe thấy vậy, Miêu Tú Cúc nhất thời tức giận nói: "Cho con một trăm cân cao lương con còn không vui à? Cái gì gọi là chỉ một trăm cân hạt cao lương thôi? Có bản lĩnh thì con đi lấy một trăm cân cao lương cho mẹ đi?"
Đương nhiên là Thẩm Hồng Anh không lấy ra được... cô ta thầm bực bội trong lòng, nhưng vẫn phải ngậm miệng.
——
Ở Cố gia, vợ lão đại và vợ lão Tứ chỉ sinh được con trai, vợ lão tam sinh toàn con gái, vợ lão Nhị sinh được một trai một gái. Vợ lão Nhị Ngưu Tam Ny là người hiền hòa, cô ta thấy Phúc Bảo đáng yêu, lại là đứa trẻ đáng thương, cô ta trở về phòng lục lọi, lấy mấy bộ quần áo cũ Tảo Xuân từng mặc tới, nói là cho Phúc Bảo mặc.
Thực ra, Lưu Quế Chi cũng đang rầu rĩ về vấn đề này, Phúc Bảo là con gái, không thể mặc quần áo của mấy thằng nhóc nhà cô ấy được, nhưng nếu bảo cô ấy không dưng đi đổi mấy bộ quần áo cho Phúc Bảo, cô ấy lại không có bản lĩnh đó, không ngờ Ngưu Tam Ny đúng lúc mang tới hai ba bộ, Phúc Bảo cũng có quần áo để mặc.
Tuy quần áo có vết khâu vá, nhưng cũng không quá cũ.
Lưu Quế Chi cảm kích ở trong lòng, lại không biết nói chuyện, cô ấy suy nghĩ rồi lấy ra một miếng bánh trứng gà, đưa cho Ngưu Tam Ny gọi là cảm ơn.
Ngưu Tam Ny nhất thời cảm động, mấy bộ quần áo cũ này đều có vết khâu vá, lúc trước cô ta đưa cho Lưu Chiêu Đệ, Lưu Chiêu Đệ còn ghét bỏ không lấy, nên cô ta lấy về cất đi, nghĩ sau này mình có sinh con gái thì còn có cái để dùng, không ngờ mấy năm nay cô ta đều không có động tĩnh gì.
Giờ cô ta mang mấy bộ quần áo cũ này tới cho, không ngờ Lưu Quế Chi trả lại cho cô ta một miếng bánh trứng gà.
Bánh trứng gà được làm từ bột mỳ trắng và trứng gà, thời đại ngày nay được coi là thứ quý giá, cũng chỉ có người trong tháng ở cữ mới được nếm thử.
Ngưu Tam Ny cảm động nhận lấy bánh, rối rít cám ơn Lưu Quế Chi rồi rời đi.
Mấy ngày nay Lưu Quế Chi luôn tranh thủ bận rộn việc trong nhà cho đến buổi tối, rồi nhân lúc buổi tối đi giặt mấy bộ quần áo kia, hong khô, rồi cẩn thận kiểm tra xem, thêu hình hoa nhỏ lên mấy chỗ vá, lại sửa khóa quần, chỗ nào nên bóp vào thì bóp vào, chỗ nào nên lới lỏng ra thì lới lỏng ra.
Tuy Lưu Quế Chi là người câm không biết nói chuyện, nhưng cô ấy có đôi bàn tay rất khéo léo, năm xưa dì của cô ấy là thợ may, cô ấy cũng từng đi theo học.
Cứ vậy bận rộn mất mấy ngày, mấy bộ quần áo kia đều được sửa xong, cô ấy cho Phúc Bảo mặc thử vào.
Phúc Bảo mặc thử vào xong cũng rất thích, bé tò mò sờ vào hình hoa được thêu phía trên, hoa được thêu bằng chỉ đỏ, tuy chỉ vài đường kim đơn giản, nhưng rất xinh, bên cạnh còn kèm thêm mấy chiếc lá nhỏ.
Phúc Bảo chưa từng được mặc quần áo thế này bao giờ, bé cảm thấy rất mới lạ. Lúc ngẩng đầu lên, bé nở nụ cười thật tươi với Lưu Quế Chi.
Lưu Quế Chi nhìn nụ cười tươi của Phúc Bảo, để lộ ra mấy chiếc răng nhỏ như vỏ sò bên trong, đôi mắt to trong suốt cũng cong cong khóe mắt như vầng trăng sáng.
Thật là xinh đẹp.
Cô ấy không nhịn được xoa xoa đầu cô bé, thay đồ giúp cô bé.
Cô bé này không kén đồ mặc, tùy tiện mặc gì cũng xinh.
Lưu Quế Chi hài lòng kéo Phúc Bảo đi qua nhà chính cho Miêu Tú Cúc nhìn.
Cô ấy nghĩ Miêu Tú Cúc cũng thích xem Phúc Bảo ăn mặc đẹp mắt, sẽ khen nhìn Phúc Bảo giống như tiểu đồng tử trong tranh tết hơn.
Tiểu đồng tử trong tranh tết có phúc, có số mệnh tốt, Lưu Quế Chi thích mọi người đều khen Phúc Bảo như vậy.
Giờ đứa bé này chuyển đến Cố gia, có ba mươi điểm công việc và một trăm cân hạt cao lương làm nền tảng, chỉ có thể mong người Cố gia đừng quá bạc đãi con bé thôi.
Trần Hữu Phúc lại tán gẫu với Miêu Tú Cúc thêm mấy câu, nói về những khó khăn của đại đội sản xuất, nói cô bé có những mặt tốt nào, nói thời tiết năm nay thu hoạch được, rồi mới rời đi.
Trần Hữu Phúc vừa rời đi, Miêu Tú Cúc vui vẻ ngắm nhìn Phúc Bảo, hiếm khi ôn hòa nói: "Phúc Bảo, nếu sau này cháu đói, cháu cứ việc nói ra, nhà chúng ta không có gì khác, nhưng vẫn có thể ăn cao lương bánh bột ngô."
Một trăm cân đấy, Phúc Bảo chỉ là một cô bé thôi mà, dù bé có ăn khỏe hơn nữa, một trăm cân này cũng đủ cho bé ăn nửa năm!
Thẩm Hồng Anh ngồi ở cạnh đó vốn mang một bụng đầy bất mãn, muốn nói xấu Phúc Bảo ở trước mặt Miêu Tú Cúc, nhưng ai ngờ đột nhiên có chuyện này.
Cô ta bĩu môi, vô tình nói: "Chỉ là một trăm cân hạt cao lương thôi mà? Bọn họ nhét một đứa bé vào nhà chúng ta đấy, nên tính đi tính lại, nhà chúng ta vẫn thua thiệt!"
Nghe thấy vậy, Miêu Tú Cúc nhất thời tức giận nói: "Cho con một trăm cân cao lương con còn không vui à? Cái gì gọi là chỉ một trăm cân hạt cao lương thôi? Có bản lĩnh thì con đi lấy một trăm cân cao lương cho mẹ đi?"
Đương nhiên là Thẩm Hồng Anh không lấy ra được... cô ta thầm bực bội trong lòng, nhưng vẫn phải ngậm miệng.
——
Ở Cố gia, vợ lão đại và vợ lão Tứ chỉ sinh được con trai, vợ lão tam sinh toàn con gái, vợ lão Nhị sinh được một trai một gái. Vợ lão Nhị Ngưu Tam Ny là người hiền hòa, cô ta thấy Phúc Bảo đáng yêu, lại là đứa trẻ đáng thương, cô ta trở về phòng lục lọi, lấy mấy bộ quần áo cũ Tảo Xuân từng mặc tới, nói là cho Phúc Bảo mặc.
Thực ra, Lưu Quế Chi cũng đang rầu rĩ về vấn đề này, Phúc Bảo là con gái, không thể mặc quần áo của mấy thằng nhóc nhà cô ấy được, nhưng nếu bảo cô ấy không dưng đi đổi mấy bộ quần áo cho Phúc Bảo, cô ấy lại không có bản lĩnh đó, không ngờ Ngưu Tam Ny đúng lúc mang tới hai ba bộ, Phúc Bảo cũng có quần áo để mặc.
Tuy quần áo có vết khâu vá, nhưng cũng không quá cũ.
Lưu Quế Chi cảm kích ở trong lòng, lại không biết nói chuyện, cô ấy suy nghĩ rồi lấy ra một miếng bánh trứng gà, đưa cho Ngưu Tam Ny gọi là cảm ơn.
Ngưu Tam Ny nhất thời cảm động, mấy bộ quần áo cũ này đều có vết khâu vá, lúc trước cô ta đưa cho Lưu Chiêu Đệ, Lưu Chiêu Đệ còn ghét bỏ không lấy, nên cô ta lấy về cất đi, nghĩ sau này mình có sinh con gái thì còn có cái để dùng, không ngờ mấy năm nay cô ta đều không có động tĩnh gì.
Giờ cô ta mang mấy bộ quần áo cũ này tới cho, không ngờ Lưu Quế Chi trả lại cho cô ta một miếng bánh trứng gà.
Bánh trứng gà được làm từ bột mỳ trắng và trứng gà, thời đại ngày nay được coi là thứ quý giá, cũng chỉ có người trong tháng ở cữ mới được nếm thử.
Ngưu Tam Ny cảm động nhận lấy bánh, rối rít cám ơn Lưu Quế Chi rồi rời đi.
Mấy ngày nay Lưu Quế Chi luôn tranh thủ bận rộn việc trong nhà cho đến buổi tối, rồi nhân lúc buổi tối đi giặt mấy bộ quần áo kia, hong khô, rồi cẩn thận kiểm tra xem, thêu hình hoa nhỏ lên mấy chỗ vá, lại sửa khóa quần, chỗ nào nên bóp vào thì bóp vào, chỗ nào nên lới lỏng ra thì lới lỏng ra.
Tuy Lưu Quế Chi là người câm không biết nói chuyện, nhưng cô ấy có đôi bàn tay rất khéo léo, năm xưa dì của cô ấy là thợ may, cô ấy cũng từng đi theo học.
Cứ vậy bận rộn mất mấy ngày, mấy bộ quần áo kia đều được sửa xong, cô ấy cho Phúc Bảo mặc thử vào.
Phúc Bảo mặc thử vào xong cũng rất thích, bé tò mò sờ vào hình hoa được thêu phía trên, hoa được thêu bằng chỉ đỏ, tuy chỉ vài đường kim đơn giản, nhưng rất xinh, bên cạnh còn kèm thêm mấy chiếc lá nhỏ.
Phúc Bảo chưa từng được mặc quần áo thế này bao giờ, bé cảm thấy rất mới lạ. Lúc ngẩng đầu lên, bé nở nụ cười thật tươi với Lưu Quế Chi.
Lưu Quế Chi nhìn nụ cười tươi của Phúc Bảo, để lộ ra mấy chiếc răng nhỏ như vỏ sò bên trong, đôi mắt to trong suốt cũng cong cong khóe mắt như vầng trăng sáng.
Thật là xinh đẹp.
Cô ấy không nhịn được xoa xoa đầu cô bé, thay đồ giúp cô bé.
Cô bé này không kén đồ mặc, tùy tiện mặc gì cũng xinh.
Lưu Quế Chi hài lòng kéo Phúc Bảo đi qua nhà chính cho Miêu Tú Cúc nhìn.
Cô ấy nghĩ Miêu Tú Cúc cũng thích xem Phúc Bảo ăn mặc đẹp mắt, sẽ khen nhìn Phúc Bảo giống như tiểu đồng tử trong tranh tết hơn.
Tiểu đồng tử trong tranh tết có phúc, có số mệnh tốt, Lưu Quế Chi thích mọi người đều khen Phúc Bảo như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook