Sau đó hỏi Đường Niên Niên: “Cậu viết cái gì thế, có phải nói nơi này rất khổ, để bọn họ đưa cậu trở về không?”

Cô nói: “Mới ở đây được mấy ngày, viết cái này làm gì, hơn nữa, tôi cũng không thấy quá mệt mỏi”.

Khương Hồng chỉ cảm thấy cô gái này thật kiên cường, tay đã đau đến mức lột da mà vẫn không thấy mệt.

Diệp Lan: “Chị nói rồi, có vài người không phải ngu, mà là khoác lác”.

Khương Hồng nói đầy oán giận: “Đừng nói nữa!”.

Cô ta cũng phát hiện ra Diệp Lan này thích nhắm vào Niên Niên, giống như Thẩm Gia Thụ đã nói, một số người luôn vì người khác vui vẻ mà cảm thấy hâm mộ ganh tị, cô ấy nghĩ Diệp Lan chính là loại người: nhìn người khác sống tốt là không vừa mắt.

Cô nói: “Em khoác lác hay ngu xuẩn cũng không liên quan đến chị!”

Diệp Lan tức giận cắn môi, cô ấy chỉ là không ưa loại con gái được nuông chiều này. Đối với người khác mà nói là cuộc sống đau khổ, nhưng đối với loại người này cuộc sống là để trải nghiệm. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không công bằng.

Trần Thanh cũng khuyên nhủ: “Mọi người bớt nói vài câu đi, đừng gây gổ nữa”.

Ngày thường cô ít nói bậy, cũng rất siêng năng cho nên nhân duyên cũng không tệ. Mọi người đều muốn giữ thể diện cho cô, không cãi nhau nữa.

Chẳng mấy chốc, thanh niên trí thức tập trung ở ngay cửa thôn.

Trình Hướng Dương liếc nhìn nữ thanh niên trí thức bên này, sau đó nhìn Đường Niên Niên, rồi nhìn đi chỗ khác. Trong mắt hắn thể hiện sự ghét bỏ, còn sợ rằng người khác sẽ không biết rằng hắn không thích cô.

Cô cũng có thể cảm nhận được sự ghét bỏ của nam thanh niên trí thức này. Mặc dù cô cũng không biết tại sao, nhưng cô không quan tâm nữa.

Cô muốn giống như Thẩm Gia Thụ, không quan tâm người khác nhìn cô như thế nào.

“Cuối cùng cũng đến rồi!” Thẩm Gia Thụ dựa vào gốc cây lớn ngáp một cái: “Tôi sắp ngủ luôn rồi. Mọi người lề mề quá”.



Đường Niên Niên: “Để mọi người đã đợi đã lâu."

“Cũng không lâu lắm, nhưng tôi thiếu chút nữa đã ngủ rồi. Không chịu đi sớm, mặt trời mà ló dạng có mà cháy da”.

Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều liếc nhìn anh.

Một thanh niên từ nông thôn, có làn da thậm chí còn trắng hơn cả những nam thanh niên trí thức.

Trong số đó, Thẩm Gia Thụ và Đường Niên Niên có làn da trắng nhất. Cô là trắng bẩm sinh, còn Thẩm Gia Thụ mỗi khi làm việc đều trang bị đầy đủ, bịt kín hết người, so với con gái anh còn chăm chút hơn.

Kết hợp với những lời đồn trước đó, trong lòng Trình Hướng Dương còn không biết hắn khinh bỉ loại người này đến nhường nào.

Trên đường đi, các thanh niên trí thức đều không nói gì. Thẩm Gia Thụ thì nói không ngừng nghỉ với Đường Niên Niên.

Anh rất giỏi nói, anh nói về ký ức tuổi thơ, nói đến những chuyện vặt bình thường nhưng lại khiến người ta rất yêu thích.

Anh khiến người nghe cảm thấy hứng thú. Lúc đầu chỉ có Đường Niên Niên và Khương Hồng nghe, về sau thanh niên nhỏ tuổi Đồng Lỗi cũng lại gần.

Ngược lại, những người khác vì không có câu chuyện để kể nên lại có hơi lúng túng.

Đi mãi mới đến công xã, sự nhiệt tình đi dạo hợp tác xã lúc đầu cũng không còn nữa. Trình Hướng Dương gọi Đồng Lỗi một tiếng, lúc này Đồng Lỗi mới lưu luyến bịn rịn nói tạm biệt với Thẩm Gia Thụ: “Lần sau chúng ta tiếp tục nhé.”

Thẩm Gia Thụ vẫy tay: "Được, lần sau gặp."

Anh rất thích những người nghe anh nói cái gì thì tin cái đó.

Khương Hồng cũng kéo Đường Niên Niên đi gửi thư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương