Bà không dám thờ ơ như trước, mà gật đầu hứa: "Chờ chồng thím về, thím sẽ bảo ông ấy đi giục chuyện này.


Tội nghiệp các con, thím thật không ngờ nhà Ôn lại tàn nhẫn đến vậy.

" Vợ đội trưởng thật sự không thể can thiệp sâu vào chuyện của nhà Ôn, nhưng chuyện phân lương thực thì bà có thể giúp được.


Bà cũng hiểu rằng gia đình Ôn có con đang học đại học, còn cha Ôn là công nhân có địa vị trong xưởng, và mẹ Ôn là người khó tính.


Không ai muốn dính vào chuyện này.


Ôn Ngọc Họa biết rõ rằng để có một mối quan hệ hợp tác bền vững, thì lợi ích phải gắn kết chặt chẽ.


Cô đứng dậy, giải thích tình hình của mẹ và em gái, đồng thời bày tỏ sự thành tâm của mình.


Cô nói: "Thím cũng biết, nhà Ôn không muốn chấp nhận chúng con, nhưng chúng con cần chút vốn để buôn bán.


Khi có tiền, chúng con sẽ dọn lên thị trấn, còn mảnh đất hai mẫu trong thôn, con muốn bán lại với giá rẻ hơn một chút so với thị trường.



Thím có ai thích hợp để giới thiệu không?" Vợ đội trưởng nghe xong mà sửng sốt, trái tim bà như vang lên một tiếng nổ lớn.


Đang may vá, bà vô tình đâm kim vào ngón tay đến chảy máu.


Bà đứng bật dậy, cười tươi chưa từng thấy: "Nhị nha, con nói thật chứ?" Nhà đội trưởng có nhiều con, đất đai tuy có nhưng không đủ để nuôi cả nhà.


Dù đội trưởng có lương, nhưng cũng chẳng thể đủ sống.


Nông dân sống nhờ vào đất, ai mà chê đất nhiều? Bà đã muốn mua thêm đất từ lâu, nhưng thổ địa là thứ quý giá, ai lại muốn bán? Không ngờ, điều mà bà mong mỏi bấy lâu nay lại trở thành hiện thực vào ngày hôm nay.


Quả thực là đưa bánh mà lại gặp chuyện tốt.


Vợ của đội trưởng càng nhìn Ôn Ngọc Họa, càng thấy thích.


Trên mặt bà nở nụ cười rạng rỡ, lời nói ngọt ngào không ngừng, chỉ thiếu mỗi việc chưa gọi Ôn Ngọc Họa là con dâu ngay tại chỗ.


Trước khi Ôn Ngọc Họa rời đi, vợ đội trưởng gần như vỗ ngực cam đoan, nói nếu cô muốn bán gì, bà ấy có thể giới thiệu cho người mua đáng tin cậy.



Đặc biệt, khi Ôn Ngọc Họa đề cập đến hai việc: yêu cầu nhà Ôn gia cấp một trăm cân lương thực và chia đồng ruộng, bà ấy đều đồng ý ngay.


Vợ đội trưởng nghĩ rằng không chỉ cần giúp mà còn phải làm mọi việc thật tốt và đẹp đẽ.


Vì vậy, bà ấy không chỉ tự mình đến gặp đội trưởng để chủ trì việc chia nhà, mà còn rất thông minh, hiểu được tầm quan trọng của dư luận.


Cha của Ôn Ngọc Họa là công nhân, còn mẹ Ôn thì không thể đối đầu với ông ta, vì vậy bà ấy đã tìm thêm vài người phụ nữ quen biết và khá dữ dằn để cùng đi xem việc chia nhà.


Thường thì người ta không dám đụng đến cha của Ôn Ngọc Họa, nhưng trong làng, vẫn có người không sợ ông ta.


Có thể nói, bước đi của Ôn Ngọc Họa này, ôm lấy chân đúng lúc, đã đúng với tính toán.


Bà ngoại của Ôn Ngọc Họa lại khó chơi, nhưng không ngờ rằng Ôn Ngọc Họa có thể kéo vợ của đội trưởng về phía mình.


Trong thôn, ai mà dám đắc tội với gia đình đội trưởng? Lúc này, ruộng lúa nước của nhà Ôn thật sự là rất náo nhiệt.


Mới ly hôn: Cô bồ trẻ đang mang thai đấu với mẹ Ôn.


Sau ly hôn: Bảo vệ cô bồ trẻ trước mặt vợ cũ là mẹ Ôn.


Cả gia đình nhà Ôn đấu với mẹ Ôn, người đang kéo ba đứa con nhỏ lội qua khó khăn, làm lớn chuyện chia nhà.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương