Thập Niên 70 Phấn Đấu Làm Giàu
-
Chương 48: Lười
“Cô gái trẻ, tôi dẫn người tới đây rồi, nhà ai cũng có trứng gà cô có mua không?” Bà cụ không yên tâm hỏi.
“Đương nhiên chứ!” Sở Du cười: “Có bao nhiêu tôi thu mua bấy nhiêu!”
Các đồng hương nghe như vậy thì vội nói: “Tôi có ba cân!”
“Tôi có 5 cân!”
“Bên tôi có 4 cân!”
Tôi có mười quả!”
Trứng gà của Tân Trang quả nhiên rất to, không hổ là gà ăn côn trùng mà lớn, màu trứng gà cũng khác biệt, Sở Du nắm ở trong tay chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng, cô cười nói: “Tôi nói lời giữ lời, dựa theo 3 phân tiền một quả để thu mua! Mọi người có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu!”
Các đồng hương vô cùng kích động vội vàng đưa trứng gà một mạch cho Sở Du.
“Đừng nóng vội! Tôi nhận từng người một.” Lâm Thiếu An nói.
Thiếu An đi ra ngoài rèn luyện cùng với Sở Du mấy lần cho nên làm việc ổn thỏa hơn nhiều, cậu cân từng quả cho bọn họ, sau khi xem xong thì đặt trứng gà vào trong giỏ, sau đó lại trải rơm rạ thật dày lên trên sau đó xếp từng tầng từng tầng.
“Chị, hai khối tiền!”
Sở Du đưa hai khối tiền cho vị thôn dân này.
“Ba đồng tiền trứng gà!” Sở Du lại đưa ba đồng tiền.
Cứ như vậy Sở Du thu hết thảy 500 quả trứng gà, tốn mất khoảng 15 khối tiền, sau khi trả toàn bộ tiền xong Sở Du không quên nói: “Tuần sau tôi lại tới thu, một tuần này trứng gà mới đẻ mọi người có thể giữ lại bán cho tôi.” Sở Du nói.
“Được!” Các đồng hương ước gì như vậy, liên tục dặn dò Sở Du nhất định phải tới.
“Chị, chị nói xem rõ ràng bọn họ có thể đi vào trong huyện bán vì sao lại không đi mà cứ phải chờ người tới thu mua?”
“Có lẽ là bởi vì đường núi khó đi, cũng có lẽ là do con người ta lười.”
“Lười?”
Sở Du không lên tiếng, kiếp trước cô lớn lên ở nông thôn cho nên biết có một số thôn tương đối khó khăn, không thể chịu khổ cũng không có ý định kiếm tiền mà chỉ cầu an nhàn, chỉ cần không tới mức khiến cho bản thân chết đói thì có thể chấp nhận, những cái thôn này đều tương đối nghèo, dưới cái nhìn của cô, mặc dù đường núi Tân Trang khó đi lại cũng không tới mức nghèo tới nước này, cuối cùng, vẫn là do con người không quá chịu khó.
Lần này Sở Du không có lựa chọn đi vào trong huyện bán trứng gà mà trực tiếp kéo trứng gà đi tới thành phố Lâm Hoài, vừa do số lần cô đi Lâm Hoài khá nhiều nên quen thuộc có cảm giác an toàn hơn, hai là do trình độ tiêu phí bên Lâm Hoài cao hơn, 500 quả trứng gà này mang qua đó rất dễ bán hết. Thứ ba là bởi vì đường đi Lâm Hoài còn gần hơn một chút so với đường đi huyện thành, đầu năm nay đường không dễ đi cho nên Sở Du cũng không thể không suy xét cả khoảng cách địa lý nữa.
Thiếu An không có oán giận gì sau lưng Sở Du, trên đường đi hai chị em tiêu 4 phân tiền mua hai cái bánh bột ngô thô, đơn giản đối phó một chút sau đó đi về phía huyện thành.
“Chị, 500 quả trứng gà lận, có thể bán hết được không?” Thiếu An thận trọng dễ lo lắng, cậu vẫn cảm thấy có thể kiếm được hơn hai hai khối tiền phải rất khá, hẳn là chị gái sẽ thỏa mãn mà không phải tiêu tiền đi mua nhiều trứng gà như vậy, nếu như không bán hết thì phải làm thế nào với số trứng này?
“Thuận theo tự nhiên đi, Có thể bán bao nhiêu cứ bán, nỗ lực hết sức.”
“Đương nhiên chứ!” Sở Du cười: “Có bao nhiêu tôi thu mua bấy nhiêu!”
Các đồng hương nghe như vậy thì vội nói: “Tôi có ba cân!”
“Tôi có 5 cân!”
“Bên tôi có 4 cân!”
Tôi có mười quả!”
Trứng gà của Tân Trang quả nhiên rất to, không hổ là gà ăn côn trùng mà lớn, màu trứng gà cũng khác biệt, Sở Du nắm ở trong tay chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng, cô cười nói: “Tôi nói lời giữ lời, dựa theo 3 phân tiền một quả để thu mua! Mọi người có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu!”
Các đồng hương vô cùng kích động vội vàng đưa trứng gà một mạch cho Sở Du.
“Đừng nóng vội! Tôi nhận từng người một.” Lâm Thiếu An nói.
Thiếu An đi ra ngoài rèn luyện cùng với Sở Du mấy lần cho nên làm việc ổn thỏa hơn nhiều, cậu cân từng quả cho bọn họ, sau khi xem xong thì đặt trứng gà vào trong giỏ, sau đó lại trải rơm rạ thật dày lên trên sau đó xếp từng tầng từng tầng.
“Chị, hai khối tiền!”
Sở Du đưa hai khối tiền cho vị thôn dân này.
“Ba đồng tiền trứng gà!” Sở Du lại đưa ba đồng tiền.
Cứ như vậy Sở Du thu hết thảy 500 quả trứng gà, tốn mất khoảng 15 khối tiền, sau khi trả toàn bộ tiền xong Sở Du không quên nói: “Tuần sau tôi lại tới thu, một tuần này trứng gà mới đẻ mọi người có thể giữ lại bán cho tôi.” Sở Du nói.
“Được!” Các đồng hương ước gì như vậy, liên tục dặn dò Sở Du nhất định phải tới.
“Chị, chị nói xem rõ ràng bọn họ có thể đi vào trong huyện bán vì sao lại không đi mà cứ phải chờ người tới thu mua?”
“Có lẽ là bởi vì đường núi khó đi, cũng có lẽ là do con người ta lười.”
“Lười?”
Sở Du không lên tiếng, kiếp trước cô lớn lên ở nông thôn cho nên biết có một số thôn tương đối khó khăn, không thể chịu khổ cũng không có ý định kiếm tiền mà chỉ cầu an nhàn, chỉ cần không tới mức khiến cho bản thân chết đói thì có thể chấp nhận, những cái thôn này đều tương đối nghèo, dưới cái nhìn của cô, mặc dù đường núi Tân Trang khó đi lại cũng không tới mức nghèo tới nước này, cuối cùng, vẫn là do con người không quá chịu khó.
Lần này Sở Du không có lựa chọn đi vào trong huyện bán trứng gà mà trực tiếp kéo trứng gà đi tới thành phố Lâm Hoài, vừa do số lần cô đi Lâm Hoài khá nhiều nên quen thuộc có cảm giác an toàn hơn, hai là do trình độ tiêu phí bên Lâm Hoài cao hơn, 500 quả trứng gà này mang qua đó rất dễ bán hết. Thứ ba là bởi vì đường đi Lâm Hoài còn gần hơn một chút so với đường đi huyện thành, đầu năm nay đường không dễ đi cho nên Sở Du cũng không thể không suy xét cả khoảng cách địa lý nữa.
Thiếu An không có oán giận gì sau lưng Sở Du, trên đường đi hai chị em tiêu 4 phân tiền mua hai cái bánh bột ngô thô, đơn giản đối phó một chút sau đó đi về phía huyện thành.
“Chị, 500 quả trứng gà lận, có thể bán hết được không?” Thiếu An thận trọng dễ lo lắng, cậu vẫn cảm thấy có thể kiếm được hơn hai hai khối tiền phải rất khá, hẳn là chị gái sẽ thỏa mãn mà không phải tiêu tiền đi mua nhiều trứng gà như vậy, nếu như không bán hết thì phải làm thế nào với số trứng này?
“Thuận theo tự nhiên đi, Có thể bán bao nhiêu cứ bán, nỗ lực hết sức.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook