Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
-
Chương 2
Vương Thúy Phân ở trong đội nổi tiếng mạnh mẽ, là vợ đội trưởng, những việc nhỏ bình thường đội trưởng cũng nhường bà ấy ba phần, những người khác trong đội lại càng tâng bốc bà ấy, dần dần, nuôi thành tính tình nói một không hai, kiểu cách nhà quan còn hơn chồng bà ấy.
Nhưng lúc này, Vương Thúy Phân giống như những người mẹ khác của mọi người, miệng nói lời khách sáo "các cô quá khen", trên mặt vẫn không giấu được lộ ra vài phần đắc ý.
Cuộc đời Vương Thúy Phân có hai đắc ý lớn, một là khi còn trẻ gả cho đội trưởng, trở thành vợ đội trưởng "dưới một người, trên mọi người" trong đại đội; hai là bụng bà ấy không chịu thua kém, sinh cho ông Diệp ba đứa con trai hai đứa con gái, bây giờ ngoại trừ một đôi trai gái còn chưa lập gia đình, ba đứa lớn đều cưới vợ, gả chồng, ngay cả cháu nội cháu ngoại đều có.
Không đến bốn mươi đã thành bà nội, cả đội sản xuất không có mấy người có phúc như đồng chí Vương Thúy Phân.
Nhưng đời người có được cũng có mất.
Mất mác của Vương Thúy Phân ở chỗ mấy đứa lớn cũng không kế thừa được sự khôn khéo và mạnh mẽ của bà ấy.
Hai đứa con lớn nhất giống cha bọn họ còn đỡ, không thông minh nhưng không ngu, trong đội không ai có thể khiến bon họ chịu thiệt; nhưng con gái lớn từ nhỏ đi theo bà nội cô ấy, nuôi ra tính tình nhút nhát, tuy rằng cũng có người thích tính tình không nóng không lạnh này của cô ấy, năm đó người tới cửa cầu hôn còn không ít, nhưng con gái không học được nửa phần bản lĩnh của mình, thật ra Vương Thúy Phân rất sốt ruột.
Vì thế một đôi trai gái thông minh nghịch ngợm trở thành người được cưng chiều trong lòng "vợ đội trưởng".
Hai đứa nhỏ không chỉ có lòng dạ giống bà ấy, bộ dạng cũng giống bà ấy nhất, đặc biệt là con gái nhỏ, hai tháng này khuôn mặt nhỏ nảy nở, ngũ quan càng ngày càng sáng dạ, đôi mắt giống như quả nho đen lay láy, thoạt nhìn khiến người ta thích cực kỳ.
Trong lòng Vương Thúy Phân đương nhiên kiêu ngạo, giống như mọi người nói, vẻ ngoài này của con gái bà ấy ít nhất cũng phải gả cho người công xã trở lên, công xã ăn ngon mặc đẹp hơn trong đội, nếu con gái bà ấy tranh giành một chút, nói không chừng lấy một đứa con rể công nhân về cho bà ấy, vậy thật sự là "làm rạng rỡ tổ tông".
Vương Thúy Phân nghĩ một hồi, trên mặt lập tức lộ ra vài phần tươi cười.
Những bác gái bà thím chung quanh cũng đều biết tâm tư của bà ấy, càng thêm hăng say nịnh hót.
Diệp Thư Hoa còn đang tạo dáng, nghe ba cô tám bà phía sau khen cô như một đóa hoa, trong lòng thật sự không đắc ý nổi, đang yên đang lành làm bạch phú mĩ, biến thành một cô gái nông thôn trong thời đại bần cùng, có gì đáng vui mừng chứ?Cho dù là tự dưng trẻ ra bảy tám tuổi, Diệp Thư Hoa cũng không vui mừng nổi.
Dù sao đời trước cô có tiền có thời gian, có thể mua rất nhiều sản phẩm chăm sóc bản thân, cho dù qua vài năm, dùng sản phẩm dưỡng da không ngăn được nếp nhăn sinh ra, còn có kỹ thuật thẫm mỹ tiên tiến đang chờ cô, thậm chí trong một chốc phấn khởi cô còn có thể đổi mặt mình.
Tóm lại chỉ cần có tiền, không có gì có thể làm khó bọn họ.
—— Chân lý này, thật ra sau khi Diệp Thư Hoa xuyên qua mới ngộ ra.
Khi làm phú nhị đại, Diệp Thư Hoa đang ở trong phúc mà không biết phúc, không chỉ một lần oán giận với bạn bè cuộc sống rất không thú vị, không có việc gì, sống không có một chút tình cảm mãnh liệt; cũng từng hâm mộ bạn thân có cha mẹ cưng chiều, không giống cô cha mẹ ly hôn nhiều năm, hai người cũng không quan tâm cô, mấy năm nay cha cô vội vàng kết hôn ly hôn lại kết hôn, sinh bốn năm em gái khác mẹ cho cô, sau khi mẹ cô ly hôn ngược lại không có tái hôn, chẳng qua đổi bạn trai còn nhanh hơn cô, ngoại trừ cho cô xe, nhà, chi phiếu và cổ phần công ty, bọn họ chưa từng làm tròn trách nhiệm làm cha mẹ!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook