Nghĩ thế nào vẫn thấy hai chữ “Cẩu Đản” này hơi quen tai, chỉ là không nhớ ra đã nghe được ở đâu, Nhan Lăng lắc đầu ăn tiếp, ai quản chuyện không đâu làm gì, ăn cơm mới là quan trọng nhất.

“Xem con bé ăn ngon chưa kìa, sáng mai mẹ sẽ hầm cho hai con cá, bây giờ không đủ sữa thì dặm thêm vài bữa xem sao, nếu không đủ sẽ uống thêm sữa bột.” Vu Quế Hương nhìn cháu gái, nhìn thế nào cũng thấy vui vẻ.

“Mẹ, trong nhà đâu có sữa bột, không dễ mua lắm nhỉ?”

Vu Quế Hương đáp: “Ông cụ Hà sát vách có đưa sang một ít, mẹ thấy con bé thích ăn, để dì con xem trước đã, nếu không mua được thì mẹ nói khéo với bác gái Hà, nhờ cha của Lâm Tử mua nhiều hơn.”

Từ Kim Yến ngẩng đầu nói: “Nhà ông ấy còn có đứa nhỏ sao mua được nhiều sữa bột.”

“Để xem đã, bằng không thì bảo Ái Quốc đi mua mạch nha, cái này dễ mua hơn sữa bột.” Nói xong chính bản thân bà cũng không chắc lắm, mạch nha dễ mua hơn sữa bột thật, nhưng sữa bột thực sự không thể mua, còn mạch nha thì may mắn có thể gặp được.

“Vâng.” Cảm thấy không thể mua được sữa, Tử Kim Yến đau lòng ôm con gái lên: “Đợi ban đêm cho con bé ăn thêm bữa nữa.”



Nhan Lăng thấy hết sữa, tuy rằng vẫn chưa no nhưng còn tốt hơn đói bụng, hết sữa thì hết sữa.

“Hết sữa rồi hả? Nếu không mẹ luộc cho hai quả trứng gà, ăn nhiều thì mới có nhiều sữa.”

Từ Kim Yến vốn định không ăn, cúi đầu nhìn con gái đang há miệng, biết con bé ăn chưa no đành gật đầu với mẹ chồng: “Dạ.”

“Mẹ đi ngay đây.” Vu Quế Hương nói xong nhanh chân bước vào bếp lấy trứng gà.

Mấy ngày sau đó của Nhan Lăng vô cùng thoải mái, mọi người sợ Từ Kim Yến không đủ sữa, trứng gà hấp đường đỏ cùng canh cá thay phiên nhau uống. Bồi bổ như này cũng tốt rồi, chỉ có điều trừ những thứ này thì trong nhà không còn gì khác. Vu Quế Hương nhìn cháu gái trong lòng hạ quyết tâm, ngay hôm đó mang con gà trống duy nhất trong nhà ra thịt.

“Mẹ, sao mẹ lại giết gà trống, sang năm ấp gà con thế nào.” Từ Kim Yến ở trong phòng nghe thấy tiếng gà kêu, nói vọng ra ngoài cửa. Sức khỏe của chị hồi phục rất nhanh, hơn nửa tháng đã có thể xuống giường cho con ăn, nhưng mà vẫn chưa thể ra ngoài. Đang tháng Chạp, bên ngoài tuyết rơi lạnh lẽo, trong cữ không thể lơ là cơ thể, nếu không bị bệnh lại phải tội.

“Nó có biết đẻ trứng đâu, giữ lại chỉ tốn cơm gạo, chẳng bằng đè ra làm thịt. Mẹ còn thấy nó không bằng gà mái, ấp con cũng không cần đến nó. Đến khi nào chỉ cần mang mấy quả trứng ra đổi với người ta là được. Mấy chuyện này con không cần lo, chăm sóc cẩn thận cho con bé là được, trong nhà đã có mẹ lo.” Vu Quế Hương sợ làm cháu gái gật mình, đứng bên ngoài không dám nói to.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương