Cũng may, sau khi chạy ra khỏi sân cô nhìn thấy một chỗ tường vây thấp lùn.

Nóc tường vây kia không có thứ gì che chắn, từ xa xa đã ngửi được cái mùi đặc biệt của nó.
Cô kéo quần lên lập tức chạy vào.
Cởi quần ngồi xổm xuống, giải quyết một trận xong, cảm giác đau quặn trong bụng mới đỡ hơn một chút, nhưng có vẫn co rút đau đớn, duy trì cảm giác muốn đi vệ sinh kia.
Tiếp tục ngồi chồm hổm mãi tới khi không đi ra được thứ gì nữa cô mới chợt nhớ tới mình không có giấy.
Cô lục khắp người mình, lục từ trên xuống dưới một lượt, ngoại trừ cái túi nhựa cô dùng để chứa thịt kho tàu ban nãy, có thể nói, cô chỉ có hai bàn tay trắng.
Túi nhựa có thể dùng được sao? Không thể dùng thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải xé quần áo hay sao?
Thôi quên đi, bộ quần áo này đã đủ rách rưới lắm rồi, xé nữa sợ là sẽ phải để lộ da thịt.
Cô cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu để dùng túi nhựa lau tạm, nhưng khi tay đụng phải cái đống mới vừa nhiều ra kia, cô kinh hãi rụt tay về, túi nhựa cũng rơi xuống đất.
Cô ngồi bên trong nhà xí muốn khóc lại không dám khóc.
Rốt cuộc tình huống này là thế nào vậy?

Trước khi chưa biết rõ đầu đuôi, cô chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, hi vọng bản thân không lộ ra chân tướng gì.
Cứng rắn trấn tĩnh đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đứng trên đường phố cẩn thận quan sát tình huống nơi này.
Lúc này mặt trời đã xuống núi hoàn toàn, trong không gian đen thùi lùi mơ hồ có thể thấy được có khói bếp bốc lên bay theo gió.
Từ xa xa có thể thấy được mấy tia đèn dầu đốt truyền ra, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy một hai tiếng chó sủa.
Buổi tối nơi này hệt như buổi tối ở nông thôn, chẳng lẽ đây là một hương thôn ở một thời không khác hay sao?
Đồng Ngữ nghi ngờ không chắc chắn.

Đang suy nghĩ xem có nên chạy ra phía ngoài xem xét thử hay không, bụng cô lại đau.
Không cần đi quá xa, cô lại vào nhà vệ sinh.

Chẳng đi được bao nhiêu nhưng cảm giác đau quặn trong bụng cứ kéo dài mãi.
Cô run chân đi ra khỏi nhà vệ sinh, ôm bụng không hiểu tình huống này là thế nào.


Cô đã ăn phải thứ gì bị hư rồi ư? Nhưng hình như cô đâu ăn thứ gì hư đâu?
Ôm một đống nghi ngờ, cô ôm bụng trở lại căn nhà kia tước.

Trong nhà có thêm hai ông bà một nam một nữ, thấy cậu bé đi tới, bà lão vươn tay kéo cậu bé đến trước mặt.
“Phàm Phàm, cháu ngoại đáng thương của bà, nghe nói mẹ cháu lại uống rượu rồi đánh cháu nữa? Đánh chỗ nào, để bà ngoại nhìn xem.”
Nói xong bà ấy lại kiểm tra khắp người đứa bé, đau lòng sờ sờ cánh tay đầy vết máu bầm của thằng bé.
“Mày là mẹ ruột nó thật sao? Sao có thể ra tay ác độc với con trai mình như vậy?”
Ông lão đứng bên cạnh cầm tẩu thuốc gõ con gái mình mấy cái:
“Người đàn ông kia là do mày chọn, đường là mày tự đi, hiện tại mày lại trút giận lên người con trai mày, còn ra thể thống gì nữa?”
Người phụ nữ che cánh tay bị đánh đau, vừa hận vừa tủi thân, lại khóc lên:
“Cha mẹ chỉ biết mắng con.

Tên họ Lâm khốn nạn kia đã bỏ chúng con đi rồi, anh ấy không cần chúng con nữa!”
“Anh ấy ủy thác người ly hôn với con, sau này chúng con sẽ không còn quan hệ gì nữa!”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương