Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trước kia trứng gà trong nhà không bị mang đi đổi lấy muối hoặc dầu hỏa, thì cũng bị nhà bác dâu lấy ăn, bé chẳng được ăn bao giờ.

Ba con gà đẻ được hai quả trứng, có vẻ hôm qua chuyển nhà cũng không làm kinh động đến chúng, mấy con gà này thích nghi rất nhanh y như Đại Bảo và Tiểu Bảo vậy.

Khương Lâm đi sắp xếp lại đồ đạc.

Diêm Nhuận Chi nhào bột, cán bột, rồi lại nhào bột, nhào bột kỹ đến khi bột dai, thì sợ mì làm ra mới dai ngon được. Sau khi nhào bột xong, lại chuyển sang công đoạn cán bột để thái sợi mì, thái nhỏ hành lá, đập gừng. Động tác nấu nướng của bà ấy khá nhanh nhẹn, nhìn không giống như kiểu yếu đuối co rúm người như bình thường, tràn đầy phong thái tự tin.

"Đại Bảo, nhóm lửa."

Trình Đại Bảo lập tức quẹt diêm nhóm lửa, chờ đến khi rơm khô cháy sạch, cành cây khô cũng đã bén lửa.

Rơm khô được các xã viên dùng để nhóm lửa, có hơn nửa là phần còn lại bị bỏ đi của cây hoa màu phơi khô, được chia theo điểm công việc, hạn ngạch theo phân bổ dân cư, không đủ thì phải đi vào trong núi chém bụi cây hay cây dây leo về phơi khô để bổ sung. Rơm khô bọn họ đang đốt là của đại đội, rơm của bọn họ vẫn còn ở nhà Trình Như Hải, chờ buổi tối mọi người không làm việc, bọn họ sẽ đi mượn xe kéo để chở qua.

Diêm Nhuận Chi thái nhỏ gừng thành sợi, thái nhỏ hành lá, nhỏ vài giọt mỡ vào nồi, phi thơm hành củ lên, thêm nước, chờ nước sôi lại cho mì vào luộc chín.

Bà ấy muốn nhường hai quả trứng gà này lại cho con dâu và cháu trai ăn, nên đập chung vào hết.

Nhìn thấy vậy, Khương Lâm cầm đũa khuấy tan hai quả trứng gà: “Làm vậy nước mì mới ngon."

Cô ghét nhất là bữa cơm gia đình, cha mẹ không đưa trứng gà, hay đùi gà cho em trai thì cũng là cho em gái ăn!



Kiếp trước cô ăn cơm ở nhà, kể từ khi em trai có thể ăn thịt, cô không bao giờ được ăn đùi gà nữa. Cũng không phải là không thể ăn nổi đùi gà, nhưng mỗi lần như vậy đều khiến cô cảm thấy nghẹn khuất trong lòng. Sau này, cô cố gắng không ăn cơm ở nhà nữa, mắt không thấy lòng không lạnh.

Khương Lâm thấy trong thùng nước chỉ còn một ít nước, cô xách gầu nước đi ra chỗ giếng lấy nước. Cô khá là khỏe, xách hơn nửa gầu nước cũng không quá sức, đi đi lại lại hai lần là đổ đầy được thùng nước.

Diêm Nhuận Chi nhỏ giọng nói: "Mẹ Bảo nhi à, sau này xách nước vào buổi tối."

Khương Lâm: "Được."

Diêm Nhuận Chi tò mò nhìn cô, cũng không hỏi cô tại sao lại nói được, kỳ lạ.

Buổi tối xách nước là để đề phòng chẳng may có cháy cần dùng tới, một phần là vì nấu cơm buổi sáng không sợ thiếu nước, ban ngày người ta phải đi làm cũng không có thời gian, buổi tối đi làm về thoải mái thời gian xách nước.

Khương Lâm không suy nghĩ nhiều đến vậy, chờ cô xách nước xong, bữa sáng cũng gần hoàn thành.

Diêm Nhuận Chi còn làm món dưa muối, mùa xuân ngắt mần non của lá xuân hương ngâm bảo quản, đến khi ăn vớt ra thái nhỏ trộn chung với mấy giọt dầu mè, ăn kèm mì sợi đặc biệt ngon.

Khương Lâm ăn đến trên trán và chóp mũi đều toát đầy mồ hôi hột, ăn quá ngon!

Cô cười nói với Trình Đại Bảo và Trình Tiểu Bảo: "Bà bà nấu ăn ngon quá!"

Diêm Nhuận Chi khẽ mỉm cười nhìn cô, trước kia con dâu nói mình làm cơm rất khó ăn, giờ lại nói ăn rất ngon.

Bà ấy lại vớt thêm một đũa mì sợi cho Khương Lâm: "Mẹ Bảo nhi, con thấy ngon thì ăn nhiều vào, muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ, để mẹ làm."



Khương Lâm mỉm cười với bà ấy: “Con muốn ăn... bánh kếp, bánh hành, bánh nướng, bánh quy, bánh hấp, bánh rán, bánh mì kẹp thịt, bánh rán nhiều tầng... Ai nha nhiều quá đi mất."

Diêm Nhuận Chi lẳng lặng lắng nghe: “Mẹ sẽ làm từ từ, mỗi ngày làm một món khác nhau." Cho con ăn ngon, để sau này con không muốn đi đâu nữa.

Lúc mọi người đang ăn sáng, bên ngoài chợt truyền tới tiếng của Mạnh Y Y: “Lâm Lâm."

Cô ta tới ăn chùa hả!!! Khương Lâm nhăn mặt lại, lập tức đưa mắt ra hiệu cho Diêm Nhuận Chi.

Diêm Nhuận Chi hiểu ngay ý cô, bưng bát mì còn thừa cất vào trong nhà, giữ lại cho Đại Bảo Tiểu Bảo thêm bữa ăn buổi sáng. Lúc đi ra ngoài ăn sáng tiếp, Diêm Nhuận Chi vẫn cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, con dâu thật sự đã thay đổi rồi, trước kia có món gì ăn ngon cũng đoạt lấy đi đưa cho Mạnh Y Y, giờ lại ra hiệu cho mình giấu đi.

Cảm giác này... Là lạ, nhưng... cũng rất thoải mái.

Trình Tiểu Bảo: O(∩_∩)O ha ha ~

Trình Đại Bảo: Σ(⊙▽⊙\ " A ha ha haha.

Tác giả có lời muốn nói:  Diêm Nhuận Chi: Con dâu thân thiết với tôi hơn với khuê mật của nó, vui vẻ ~~

Trình Đại Bảo: Mẹ tôi đã cải tà quy chính rồi. Tuyệt vời.

Trình Tiểu Bảo: Mẹ tôi thật tuyệt vời!

Trình Như Sơn đang ở cách nghìn dặm xa xôi: Chẳng lẽ mình phải đi bộ đường núi, ngồi xe bò, ngồi máy cày, xe đò, xe lửa, ngồi thuyền, xe lửa, chân... Mới có thể về đến nhà?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương