Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Y Y à, sao cô không về thành phố mà sống đi?” Khương Lâm thấp giọng hỏi. Điều kiện gia đình của Mạnh Y Y cũng tương tự như cô, cho dù không giàu có nhưng giành dụm từng ngày, mượn đông mượn tây vẫn có thể gom góp đủ ba trăm tệ.

Có ba trăm tệ là có thể trở về thành phố sống rồi. Cho dù về đó tạm thời không có việc làm nhưng chịu khó một thời gian hoặc là len lén làm chút buôn bán nhỏ vẫn có thể. Người chủ chịu không nổi lao động tay chân thì Mạnh Y Y cô ấy cũng chịu không nổi, nếu không cô ấy cũng không phải nhận công việc của giáo viên tiểu học này.

Mạnh Y Y: “…” Đấu trí với tôi sao!

“Tôi đây không phải là muốn cô trở về trước sao, nếu cô không trở về sao tôi có thể yên tâm được chứ? Hơn nữa, Biện Hải Đào còn chờ cô đấy, cô không muốn...”

“Đừng nhắc anh ta với tôi!” Khương Lâm trợn mắt nói dối: “Sau này cô đừng nhắc tới người này trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ trở mặt đấy!”

Mạnh Y Y dừng lại, trong lòng đột nhiên rầu rĩ, cô ấy cảm giác hôm nay Khương Lâm rất tức giận.

Khương Lâm bước đi nhanh hơn, đuổi kịp Diêm Nhuận Chi và Trình Đại Bảo phía trước: “Đại Bảo, buồn ngủ sao.”

Trình Đại Bảo đã buồn ngủ đến mức mắt không thể mở nổi nữa, cậu nắm lấy Diêm Nhuận Chi nhắm mắt bước đi.

Khương Lâm cười cười, đứa rắm thối rất mạnh mẽ.

Căn nhà mới nằm ngay bên cạnh bộ chỉ huy Đại đội. Ban đầu Bộ chỉ huy Đại đội có một bức tường lớn vây quanh, nhưng trong quá trình luyện sắt thép phần lớn đã bị bỏ để làm lò gạch, bây giờ chỉ còn phòng làm việc và nhà kho là có tường bao quanh, những cái khác đều ở bên ngoài.

Khương Lâm rất thích vị trí này, ở đây rất gần cây hòe lớn, có giếng nước còn gần cối xay rất thuận tiện.

Một số xã viên và thanh niên tri thức đã chuyển tất cả đồ đạc vào trong nhà, vốn dĩ đây là nhà khách người có thể ở được nhưng chỉ để ít đồ lặt vặt rồi dọn ra ở.



Khương Lâm nhìn sơ qua thì phát hiện chỉ có căn phòng phía đông mới có thể ngủ được, cũng may một nửa phòng là giường, cả người lớn trẻ con năm sáu người đều có thể ngủ được. Nhưng mà chiếu bị rách rất nhiều nên chỉ có thể lót thêm một ít cỏ rơm rạ khô. Cô và Diêm Nhuận Chi thu xếp ổn thỏa cho Đại Bảo và Tiểu Bảo trước, sau đó mới đi cảm ơn các xã viên và thanh niên tri thức, nghĩ đến sau này sẽ tìm cơ hội trả ơn cho họ.

Tuy rằng cô vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng bận rộn cả ngày trời trên người vừa mồ hôi vừa bụi bặm khiến cô không thoải mái. Cô cầm lấy chậu nước muốn đến bể nước lớn ở phòng cháy chữa cháy của Đại đội để về tắm rửa cho sạch sẽ, nhưng vừa định ra ngoài thì đúng lúc Tôn Thanh Huy xách một thùng nước đi vào: “Bên ngoài trời cũng tối om rồi, tôi giúp cô mang nước tới đây.”

Khương Lâm vội vàng nói lời cảm ơn với anh ấy: “Thật sự làm phiền anh quá.”

Tôn Thanh Huy cười nói: “Nói mấy lời khách sáo này làm gì. Cũng không còn sớm nữa, nhớ đóng cửa cẩn thận rồi nghỉ ngơi đi.”

Tiễn Tôn Thanh Huy đi xong, Khương Lâm mới đóng cửa sân và quay vào trong để tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong, cô muốn đi chào hỏi Diêm Nhuận Chi thì phát hiện bà ấy đã mệt mỏi đến mức đang mặc quần áo mà đã ngủ thiếp đi rồi. Cô cũng rất buồn ngủ, chỉ nhìn vại lương thực phía đông thấy vẫn ổn sau đó mới lên giường đi ngủ.

Thật sự là quá mệt mỏi, nhanh chóng gối đầu thôi.

......

Nhà giam Núi Sừng Trâu ở biên giới Đông Nam.

Vừa mới trấn áp được một cuộc bạo động của các tù nhân, toàn bộ nhà giam đều bị bao trùm bởi cảm giác chết chóc, những người cai ngục cũng được trang bị những loại vũ khí hạng nặng.

Trong một văn phòng, ba quân nhân mặc quân phục nhưng không biết được chức vụ cao thấp của họ đang ngồi ngay ngắn trước bàn. Người sĩ quan ở giữa chừng bốn mươi tuổi, tinh thần rất uể oải, đang từ từ lật xem hồ sơ trong tay, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên liếc mắt nhìn mấy thanh niên đang ngồi trước mặt.

Một thanh niên cô đôi chân dài và dáng người gầy gò, nhưng những ai đã chiến đấu với anh ta mới biết được anh ta mạnh mẽ và tàn nhẫn đến mức nào. Lúc này đang bị nhìn chằm chằm nhưng vẻ mặt điển trai của anh ta vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, thân hình thẳng tắp khá vững vàng, trời sập cũng không hề sợ hãi.

“Trình Như Sơn, trải qua cuộc khảo sát thành tích của anh tất tốt, chúng tôi quyết định mời anh tham lực lượng đặc biệt để tiếp tục huấn luyện.” Sĩ quan liếc mắt nhìn Trình Như Sơn: “Anh có lời gì muốn nói không?”

Đôi mắt Trình Như Sơn đen thâm sâu, mặt không gợn sóng: “Cấp trên à, bắt buộc phải nhập ngũ sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương