Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc trước nghe nói ba trăm đồng cảm thấy đau như cắt thịt, lúc này cô ta mới sốt ruột thấy Khương Lâm không đồng ý đòi tiền mà lại muốn lấy lại nhà. Vốn dĩ toàn bộ căn nhà này đều là của cô ta nhưng bây giờ chỉ còn lại không đến ba phòng! Cô ta đã quen ở trong căn nhà này rồi, đánh chết cô ta cũng không dọn ra ngoài.

Hoặc là sống cùng nhau và phải tranh giành mỗi ngày, mình có đàn ông có con trai và cả con gái, nhất định phải đánh cho bọn họ không thể không cút đi!

Cô ta đã nghĩ kỹ rồi, đêm nay Khương Lâm chắc chắn sẽ không ở đây, cô ta sẽ âm thầm dỡ mái ngói ở một chỗ bí mật ra, đến lúc đó để cho bọn họ bị mưa dột ướt hết! Làm bọn họ ướt hết! Sửa một lần dỡ một lần, cho đến khi họ cút đi mới thôi!

Trình Phúc Quân nói: “Nói cho tôi biết đi, ông chủ mấy người đã thay thế một căn phòng chính bằng hai căn phòng phía Đông rồi. Vợ chồng các người tuổi trẻ còn có năng lực, qua hai năm...”

Lưu Hồng Hoa nghe ra ông ta muốn cho nhà mình hai năm nữa dọn ra ngoài, cô ta lập tức cắt lời bí thư chi bộ: “Sao có thể ở chung được chứ? Còn chuồng lợn, chuồng gà, nhà vệ sinh thì sao? Rồi phân tính cho nhà ai đây? Đây mới là vấn đề!”

Tôn Thanh Huy mỉa mai nói: “Các người nhiều người thì thiếu phòng ở, sống chung rõ ràng là muốn lợi dụng nhà của người ta, còn muốn đuổi người ta ra ngoài để có thêm nhiều phòng ở hơn sao?”

Lưu Hồng Hoa chế nhạo: “Dù sao chúng tôi cũng không dọn ra ngoài! Chúng tôi là đích tôn!”

Khương Lâm cười nói: “Không sao, cô có thể dỡ gạch để xây thêm một căn nhà nhỏ. Đến lúc đó nhà các người cũng không phải nhà tôi, tôi cũng không dám đụng đâu.” Cô không ghét người khác, tôi cũng sẽ không ghét cô.

Nghĩ đến một căn nhà mà hai phần ba gạch ngói bị tháo dỡ, nhà của Lưu Hồng Hoa bốn phía đều bị gió lùa khiến cô lập tức cảm thấy buồn cười.

Lưu Hồng Hoa lại mắng Khương Lâm là đồ vô liêm sỉ, không được giáo dục tử tế.

Diêm Nhuận Chi không thèm để ý đến cô tôi, chỉ hỏi Khương Lâm: “Mẹ Bảo nhi, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Nếu họ chen chúc sống chung một chỗ chắc chắn sẽ không tránh khỏi những ngày đánh nhau, Đại Bảo và Tiểu Bảo nhất định sẽ chịu thiệt thòi, cô ấy cảm thấy Khương Lâm cũng không muốn sống chung một chỗ với bọn họ.



Khương Lâm ngồi trên một đống cỏ bằng rơm rạ, trong lòng ôm Tiểu Bảo còn đang ngái ngủ. Cô cười cười: “Giải quyết dễ thôi, trong bộ chỉ huy Đại đội còn một căn nhà trống, chúng tôi chuyển sang căn nhà nhỏ đó ở là được thôi.”

Cô không muốn sống chung với Trình Như Hải, nhìn mặt mày thì sáng sủa nhưng thật ra đầu óc lại vô cùng ghê tởm.

Ở Đại đội Dương Hồng có một nhà khách với nền gạch màu xanh, tường đất màu vàng và mái lợp bằng rơm, có hai căn phòng chính cùng với hai bên hiên nhà vừa thấp vừa nhỏ. Còn có chỗ lát ngói màu xanh, ba căn phòng chính kèm theo một căn phòng phía Nam và một chuồng heo, không có hiên nhà mà chỉ có sân hẹp và dài.

Khương Lâm thử tính toán nếu đổi căn nhà gạch ngói kia cũng không thiệt thòi gì, hơn nữa ở trong ba căn phòng chính trái phải đối xứng cô càng vui hơn, dù sao ở hai phòng vẫn có gì đó kỳ quái.

Trình Ngọc Liên: “Vậy coi như chỗ này trở thành nhà khách của Đại đội đi.” Lúc nông dân bận rộn, cán bộ cấp trên có thể xuống đây nghỉ ngơi.

Khương Lâm cười nói: “Còn có thể nuôi heo mà, làm kho chứa đồ cũng rất tốt.”

Trình Ngọc Liên nói với người chăn nuôi ở đó: “Ông Năm, không phải ông đã nói có thể nuôi thêm hai con lừa nữa sao? Tôi thấy cái sân nhỏ ở hướng Tây và hướng Nam này đều có thể nuôi được. Chuồng heo vẫn có thể nuôi thêm hai con heo nữa, còn...”

“Không được!” Lưu Hồng Hoa nóng nảy: “Các người ăn hiếp người quá đáng!”

Nhưng không ai thèm để ý đến cô ta cả.

Trình Như Hải sững sờ nói: “Nếu đã như vậy chúng tôi sẽ đổi cái căn nhà nhỏ kia.”

Lưu Hồng Hoa lập tức gào khóc đứng lên: “Chủ nhà, anh bị ngốc sao, cái căn nhà nhỏ kia làm bằng gạch đất còn của chúng tôi đây chính là gạch ngói đó.”

Trình Như Hải tức giận nói: “Nếu đã như vậy rồi tôi còn có thể làm gì nữa chứ?”

Anh ta biết bí thư chi bộ của Đại đội và Đại đội trưởng đang cùng nhau chèn ép anh ta. Hơn phân nửa gia đình trong thôn của bọn họ đều mang họ Trình nhưng vẫn sống cách xa nhau. Chính mình lại đi theo con đường của Trình Phúc Quý mà trở thành Đội trưởng Đại đội ba của công xã. Mà Đội trưởng Đại đội ba vốn là em trai của nhà mẹ đẻ của Trình Ngọc Liên, cô ta căm ghét chính mình, bí thư của Đại đội lại là anh họ của gia đình cô ta, anh ta nhất định sẽ giúp Khương Lâm làm chuyện xấu để hại mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương