Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tuy hiện tại đã loại bỏ tầng lớp địa chủ, nhưng danh vọng và địa vị của Trình lão gia ở thôn Thủy Hòe này là điều người bình thường không thể phớt lờ. Tuy lúc vận động, những phần tử tích cực có thể không cố kỵ đến ân tình năm đó, nhưng những ai có lương tri đều không thể làm ngơ được.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, người dân ăn cơm xong còn phải đi làm đồng, Đại đội trưởng hét lên đuổi mọi người giải tán.

Khương Lâm đi tới nói cám ơn với Tôn Thanh Huy và các thanh niên tri thức khác.

Tôn Thanh Huy nói: "Ăn cơm xong chúng tôi sẽ đến xem chia nhà, không thể để cô phải chịu thua thiệt được."

Vừa nãy, anh ta nghe người ta đồn thổi là sáng sớm nay Khương Lâm mang con đi bán, lúc đó trong lòng anh ta còn hơi bận tâm, không ngờ đến buổi chiều Khương Lâm dẫn theo con trai trở về thôn. Anh ta thầm cảm thấy áy náy vì chưa xác thực đã nghĩ xấu về người ta, nên giờ tự nhiên sẵn sàng hỗ trợ cô.

Một nữ thanh niên tri thức khác nói: "Uả, sao không thấy Mạnh Y Y đâu vậy?"

Mọi người đều biết Mạnh Y Y và Khương Lâm có quan hệ rất tốt với nhau, giờ Khương Lâm ồn ào chuyện nhà, Mạnh Y Y lại không đến giúp đỡ? Bọn họ đều cảm thấy hơi kỳ lạ.

Một nam thanh niên tri thức nói: “Đội sản xuất đội gọi người đi gánh phân, mọi người đều ngại bẩn không muốn đi, Mạnh Y Y muốn để các bạn học nghỉ ngơi nhiều hơn, nên đã xung phong nhận việc này rồi."

Ngay sau đó, có người nói Mạnh Y Y thực sự tận tâm với mọi người, cũng sẵn sàng giúp đỡ người khác.

"Cô ta không tới giúp Khương Lâm, chắc chắn là do không biết rồi, chứ nếu biết thì chắc chắn sẽ đi. Khương Lâm, cô đừng suy nghĩ quá nhiều." Có người giải thích với Khương Lâm.



Khương Lâm cười nói: “Tôi sẽ không suy nghĩ nhiều đâu, lúc chạng vạng tối trở về thôn, tôi từng nói chuyện này với cô ta rồi, chắc là cô ta có việc nên không tới giúp được. Hơn nữa, đã có cán bộ đại đội đứng ra chủ trì, còn cả các bạn học làm chỗ dựa nữa, tôi cần gì phải sợ? Thật sự rất cám ơn mọi người."

Cô nở nụ cười cực kỳ chân thành, ra vẻ không có ý gì khác, nhưng đã có người thầm lẩm bẩm trong lòng, Mạnh Y Y nói là có quan hệ tốt với cô, nhưng xem ra lúc gặp phải rắc rối thì chưa chắc đã tốt.

Khương Lâm tiễn các thanh niên tri thức ra về, cũng mỉm cười chào tạm biệt bọn họ. Đương nhiên là cô sẽ không nói xấu về Mạnh Y Y, nhưng lời nào nên nói vẫn phải nói, mọi người đều không phải là kẻ ngốc, về lâu về dài vẫn sẽ thấy được lòng người.

Năm đó sau khi nguyên chủ gả cho Trình Như Sơn, lão bí thư chi bộ sắp xếp cho cô chức vụ giáo viên tiểu học của đại đội Dương Hồng, công việc vừa nhàn nhã, một ngày còn được tính mười điểm công việc, ngày lễ ngày tết còn nhận được trợ cấp giáo viên.

Nhưng mấy ngày đó Mạnh Y Y ra vẻ làm ruộng mệt mỏi không chịu nổi, nhìn như thể sắp ngã đến nơi. Lúc đó, Nguyên chủ nhường công việc giáo viên tiểu học này cho Mạnh Y Y, bản thân mình đi theo mẹ chồng làm công việc thêu thùa may vá cho đại đội.

Diêm Nhuận Chi là con gái nhà địa chủ, từ nhỏ đã có tay nghề thêu thùa tốt. Nhưng ở thời đại vừa gian khổ lại vừa thiếu thốn thế này, tự nhiên sẽ không có ai dám dùng những thứ hàng hóa xa xỉ như đồ thêu. Để giúp Diêm Nhuận Chi tìm một công việc vừa nhẹ nhàng lại vừa kiếm được nhiều điểm công việc, lão bí thư chi bộ yêu cầu bà ấy thêu những thứ có gắn với đề tài cách mạng như khăn tay, cờ xí, cặp sách, túi xách...

Những món đồ thành phẩm này được cung ứng cho xã Cung Tiêu và huyện thành với giá cả không hề thấp, chẳng những giúp đại đội kiếm được nhiều tiền, còn giúp Diêm Nhuận Chi kiếm được mười điểm công việc mỗi ngày, dùng những điểm đó thêm vào mua lương thực rau dưa củi lửa. Nguyên chủ đi theo hỗ trợ mẹ chồng, vẽ hoa mẫu, làm dây buộc tóc… cũng có thể kiếm được bảy tám điểm công việc. Quan trọng nhất là không cần phải dãi nắng dầm mưa, lại nhẹ nhàng, nên cô ta rất tình nguyện.

Tuy nguyên chủ không phải là người tốt bụng, là kiểu người mắt cao hơn đầu luôn coi thường người khác, nhưng cô luôn đối xử rất tốt với Mạnh Y Y. Giờ thấy cô chia nhà mà Mạnh Y Y cũng không chịu tới giúp đỡ, vậy còn trông cậy gì vào cô ta nữa?

Khương Lâm hoàn toàn không nghĩ mình đổ oan cho cô ta.

Bên kia, nhìn thấy bao lớn lúa mì và một bao lớn bột bắp đặt trước mắt, Diêm Nhuận Chi đã kinh ngạc đến không nói được gì.

Con dâu bà ấy thật sự quá bản lĩnh, không hổ là thanh niên tri thức tới từ thành phố lớn, có thủ đoạn giỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương