Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tôn Thanh Huy hô lên: "Thư ký, chuyện này có lời gì để nói? Đội trưởng đội ba chèn ép người quá đáng, tin tức của em trai vừa mới được truyền về, chính phủ còn chưa động đến, anh ta đã đuổi mẹ già và vợ con người ta ra ngoài rồi, đây là chuyện con người có thể làm sao? Sao Đảng và chính phủ của chúng ta có thể dùng loại cán bộ xấu xa như vậy được? Vậy có khác nào là cố tình bôi đen chính phủ? Ý đồ đáng xấu hổ!"

Thực ra, mọi người đều không biết tình hình cụ thể chuyện Trình Như Sơn bị cục cảnh sát dẫn đi, cũng không có con dấu chính thức của chính phủ. Chỉ là có người âm thầm tung tin Trình Như Sơn tham gia hoạt động phản cách mạng gì đó bị người tố cáo bắt ngồi tù.

Bây giờ Trình Như Hải lại tung ra tin nói anh xảy ra chuyện ở trong tù, nhưng đây cũng chỉ là lời nói từ một phía của anh ta, chứ chưa có văn kiện chính thức của chính phủ đưa xuống. Các xã viên không có học thức nên không hiểu, chỉ nghe theo tin đồn, nghe gió thành mưa, nhưng các thanh niên tri thức đều không dễ bị lừa, nếu cẩn thận ngẫm lại sẽ thấy chuyện không qua loa đến vậy.

Vốn dĩ phần lớn các thanh niên tri thức đều coi thường Khương Lâm gả cho người nhà quê để trốn tránh lao động, nhưng lúc này, bọn họ đều cảm thấy cô đáng được tôn trọng khi có thể ra mặt vì mẹ chồng của mình.

Trình Như Hải: "Nói lung tung, ai đuổi bọn họ đi, là bọn họ tự dọn ra ngoài đấy chứ."

Nhưng không ai tin anh ta cả.

Lưu Hồng Hoa dẫn theo con mình chạy tới, thở hổn hển nói: “Khương Lâm, cô làm gì đấy? Cô muốn tạo phản hả?"

Khương Lâm khinh bỉ nói: "Các chị đập nát chỗ đặt chân của nhà chúng tôi, chị oai phong thật đấy. Còn oai phong hơn cả lúc quỷ Nhật Bản vào thôn quét sạch!"

Có đứa trẻ chạy tới theo, hét lên: "Chòi bị đập phá rồi, xong rồi, không ăn ngủ được nữa."

Nghe thấy vậy, mười mấy thanh niên tri thức đều tức giận xông tới, đặc biệt là mấy thanh niên tri thức lúc trước từng bị bắt nạt, bọn họ đều cảm thông với gia đình cô.

"Thật là quá đáng! Phải nghiêm trị! Chúng ta phải lên cục cảnh sát huyện tố cáo ngay mới được!"

Hai vợ chồng Trình Như Hải đều sợ hãi.

Các thanh niên tri thức ầm ĩ lên thì không còn là chuyện nhỏ nữa.

Lúc trước, sau khi có chuyện đại đội Miếu Tử nhận tiền trợ cấp của thanh niên tri thức xuống nông thôn nhưng không cung cấp nhà ở cho các thanh niên tri thức, chỉ sắp xếp cho bọn họ ở trong chòi hoặc là ở nhờ nhà xã viên, kết quả có côn đồ cưỡng gian nữ thanh niên tri thức ép gả, làm hại nữ thanh niên tri thức đó nhảy sông tự sát. Lúc đó các thanh niên tri thức đoàn kết với nhau làm lớn chuyện này lên, không chỉ các cán bộ đại đội bị xử phạt, côn đồ phạm tội cũng bị bắn chết. Cấp trên còn đưa ra chính sách mới, phải bảo đảm an toàn cho các thanh niên tri thức, có vậy chuyện này mới lắng xuống.



Trình Phúc Quân và Trình Phúc Liên trao đổi ánh mắt với nhau, Diêm Nhuận Chi và Khương Lâm tới tìm cán bộ đòi lại công bằng, chuyện nhà cũng đã biến thành chuyện công mà, như vậy bọn họ cũng danh chính ngôn thuận quản chuyện này.

Trình Phúc Quân nói: "Nếu có ý kiến, vậy phân chia lại đi."

Khương Lâm: "Cám ơn thư ký đã đòi lại công bằng cho chúng tôi, chúng tôi yêu cầu bồi thường những thứ Lưu Hồng Hoa đập vỡ của chúng tôi." Cô lấy tờ danh sách đã viết ra: “Đây là danh sách tài sản của nhà chúng tôi."

Trình Phúc Quân nhận lấy rồi đưa cho nhân viên kế toán của đại đội.

Lưu Hồng Hoa: "Tôi X mẹ cô, để con mẹ nó cái loại chó đẻ... A —— "

Khương Lâm nghe thấy cái miệng bẩn thỉu của cô ta lại phun ra những lời không sạch sẽ, lạnh lùng nhấc chân đạp cô ta, chờ đến khi Lưu Hồng Hoa phục hồi lại tinh thần muốn đuổi theo đánh, Khương Lâm lại né tránh.

Lưu Hồng Hoa tức giận đến giậm chân.

Khương Lâm: "Chị đừng có lồng lộn lên như kẻ điên nữa. Chị lại đánh tôi thử xem? Chị đánh đi!"

Lưu Hồng Hoa tức giận đến trợn trắng mắt.

Trình Phúc Quân: "Ăn cơm xong rồi chia nhà."

Khương Lâm: "Nhà chúng tôi đã bị cô ta đập nát rồi, lương thực cũng đã bị cướp hết, không còn thứ gì ăn nữa."

Trình Đại Bảo vẫn nắm chặt lấy tay của Trình Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Khương Lâm. Nghe thấy vậy, bé chỉ thẳng tay vào Lưu Hồng Hoa, tức giận nói: “Trước kia bác đó chẳng bao giờ cho cháu và Tiểu Bảo ăn no cả, giờ còn trộm lương thực nhà cháu!"

Lưu Hồng Hoa: "Tôi..."

"Chính là chị đấy!" Khương Lâm lập tức chặn họng của Lưu Hồng Hoa: "Lúc trước đuổi chúng tôi ra ngoài cũng không cho chúng tôi bao nhiêu lương thực, tôi đổi được mấy phiếu lương, còn lại 30 cân bột cám, 50 cân bột ngô đều đã bị các chị cướp hết rồi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương