[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
Chương 18: Đánh tới cửa. (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khương Lâm tìm ra một cái rương, bên trong có hai cuốn nhật ký, cô cũng không có hứng thú đọc nó, vì vậy, cô cất lại đặt vào rương. Cô từ trong quyển sổ xé ra hai trang giấy, lấy một cây bút chì: “... Lại đây, bà bà, bà nhớ kỹ xem tài sản của chúng ta có những gì, nói với con, chúng ta đi đòi chia nhà công bằng với Trình Như Hải."

Cô quả thực không gọi ra được mẹ, giống như Trình Tiểu Bảo gọi cô là mẹ, cô cũng không có thói quen như vậy.

Diêm Nhuận Chi cũng không để ý đến chuyện này, con dâu chịu nói chuyện nghiêm chỉnh với bà, cũng đã khiến bà bất ngờ.

Bà muốn nói cho Khương Lâm, bây giờ đại đội kia, ngôi nhà lớn trong đó chính là của Trình gia, 47 năm vất vả, thì lại bị bắt quyên vào của chung, những thứ kia cũng không cần nghĩ.

Bà đưa ba đứa trẻ trở lại ở chuồng trâu, chờ Trình Như Sơn mười bốn tuổi đi theo đội vận chuyển ra ngoài đi vận chuyển đường dài, dùng hai trăm đồng tiền để chuộc lại từ trong đại đội một mảnh sân nhỏ làm từ gạch xanh và ngói đen. Chỗ sân này, bọn họ ở xấp xỉ mười năm, hôm nay bị Trình Như Hải chiếm, còn đuổi bọn họ ra ngoài. Ngoài ra còn có nhà, một ít dụng cụ, nội thất, đồ nhà bếp, bà nhớ rất rõ ràng. Mặc dù tài sản đã bị cướp đi, chuộc về cũng chỉ có thể là tủ quần áo thông thường, nồi chén các loại, nhưng so với nhà của người bình thường thì cũng rất tốt.

Diêm Nhuận Chi trí nhớ khá tốt, bà có thể nhớ chính xác mọi thứ.

Khương Lâm cũng nhớ rất kĩ.

Diêm Nhuận Chi không biết tại sao Khương Lâm đột nhiên đổi tính muốn đòi lại công đạo cho gia đình, trước kia là chuyện không thể. Cũng mặc kệ con dâu có mục đích gì, bà cũng không muốn thua thiệt.

"Mẹ Bảo Nhi, con đừng kích động, mẹ đi nấu cơm cho chúng ta ăn, ăn xong rồi làm."



Bên kia Trình Đại Bảo nghe vậy, liền mang đậu hủ cùng bánh bao tới: “Bà bà, đây là giữ lại cho bà."

Bé còn nhìn Khương Lâm một cái, ý là muốn nói với là Khương Lâm cho bà

Diêm Nhuận Chi ánh mắt xuất hiện ý cười, bà liền nói con dâu cũng là người tốt, trái tim dù lâu ngày lạnh nhạt nhưng vẫn có thể được sưởi ấm. Không giống như vài người, quá khứ được Trình gia giúp đỡ bao nhiêu, nếu không phải Trình gia tiếp nhận, bọn họ đã sớm chết đói, có thể sống tới bây giờ, ngược lại là bọn họ lại ức hiếp Trình gia.

Bà hít sâu một cái: “Bà không ăn, cháu cùng em trai ăn đi."

Khương Lâm: "Chúng con đều ăn rồi, đây là cho bà."

Cô đi đến phía chân tường bị vỡ, được đắp lại, không có thức ăn gì trong đó. Lúc bọn họ bị Trình Như Hải đuổi đi, bản thân cũng không được phân phát nhiều thức ăn, chủ yếu là lúa mì, bắp cũng đổi được phiếu thức ăn, nhưng vào lúc này bên trong chỉ còn chút khoai lang khô. Những khoai lang đó cũng được phơi vào mùa thu năm ngoái, bây giờ cũng xuất hiện nấm mốc."

Diêm Nhuận Chi sợ cô chê: “Mẹ đi đến nhà Dì Hai mượn hai gói mì cho con và hai đứa trẻ ăn."

Khương Lâm kéo bà lại, lên tiếng: “Không, phiếu lương thực là con mang về, con đến đại đội đổi."

Khương Lâm đang muốn tìm một cái nồi sành sạch sẽ đi đổi lương thực, thì thấy Lưu Hồng Hoa cùng với hai đứa con trai tức giận xông lại, vừa mắng: “Con đàn bà đê tiện, cái loại cô đừng có chạy!"

Diêm Nhuận Chi bị dọa sợ sắc mặt thay đổi, lập tức nhìn Khương Lâm: “Mẹ Bảo nhi, con mau dẫn hai đứa trẻ tránh một chút, để mẹ cản bọn họ."

Khương Lâm nhìn Đại Bảo nói: "Đưa em trai đến đại đội."



Cô lại kéo Diêm Nhuận Chi: “Đi thôi, hôm nay tính toán với bọn họ tốt một chút, cái gì nên cầm về thì cầm về!"

Cái chỗ toàn nồi thủng bát vỡ này cũng chẳng có gì để bảo vệ cả, cứ để mặc cho Lưu Hồng Hoa phá đi, sau này cô sẽ bắt cô ta bồi thường lại gấp mười lần.

Diêm Nhuận Chi vẫn không nỡ từ bỏ: “Chúng ta ăn uống ngủ nghỉ đều..."

"Đi thôi, ai thèm cái chòi rách nát này chứ? Anh ta đuổi chúng ta đi, chẳng lẽ chúng ta lại để cho bọn họ nhặt được của hời?" Khương Lâm mạnh mẽ kéo Diêm Nhuận Chi rời đi.

Phía trước, Đại Bảo đã kéo Tiểu Bảo chạy đến trụ sở đại đội nhanh như một làn khói.

Khương Lâm nghe thấy mấy tiếng binh binh bốp bốp đập đồ phía sau cũng không thèm quan tâm, cô kéo Diêm Nhuận Chi đi thẳng tới trụ sở đại đội.

Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, nhuộm đỏ cả bầu trời phía tây, ve sầu bò ra khỏi dưới tán cây để thông khí, kêu râm ran cực kỳ vang dội.

Trụ sở đại đội vốn là đại viện của Trình gia, lúc này cửa đang mở, trong sân có một cây ngô đồng lớn, trên cành cây cao có treo một chiếc chuông đồng cũ, đại đội muốn báo họp, báo giờ, đều dùng chiếc chuông đồng này.

Khương Lâm vừa chạy tới đã bắt đầu cần búa gõ chuông.

Diêm Nhuận Chi sợ hết hồn, Trình Đại Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, Tiểu Bảo vỗ tay hoan hô cổ vũ mẹ cố lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương