Thập Niên 70 Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp
-
C26: Cô nói ai không có văn hóa đấy
Trăng treo trên ngọn cây, ban đêm cuối thu thỉnh thoảng có tiếng ếch kêu lác đác, nhưng cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn.
Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu vào trong phòng, người ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, Giang Sơ Nguyệt ôm chăn ngồi dậy, vỗ trán mình một cái.
"Trời ơi, đến hợp tác xã Cung - Tiêu mua đồ tuy nói có những thứ không cần phiếu, nhưng đó cũng là những mặt hàng không hoàn chỉnh, người khác không coi trọng những đồ này lắm, những thứ này đều sẽ bán giảm giá cho những bà con không có phiếu ở nông thôn."
"Thẩm Như Quy xách một túi đồ lớn như vậy sang đây, rất rõ ràng đây đều là đã dùng phiếu nha!"
Giang Sơ Nguyệt không khỏi lại vỗ trán mình thêm lần nữa, lẩm bẩm nói: "Mình đã nói có chỗ nào đó không đúng mà, được rồi, ân huệ lần này đúng là mắc nợ quá lớn rồi, cho dù nấu mười đĩa đầu cá hấp ớt cũng vẫn không đủ."
Hai vai Giang Sơ Nguyệt không khỏi sụp xuống, quay đầu nhìn về phía cánh cửa sổ hẹp duy nhất trong phòng với vẻ mặt phiền muộn.
Vầng trăng là trăng lưỡi liềm, còn mấy ngày nữa mới đến 15, nhưng ân huệ mà cô mắc nợ Thẩm Như Quy, hình như trong lúc bất tri bất giác càng càng nhiều.
"Haizz......"
Giang Sơ Nguyệt lật người trên giường, bất giác thở dài.
Nếu không phải những lời mà Dương Bình nói hôm nay đó, thực ra đối với Giang Sơ Nguyệt mà nói, gặp phải khó khăn liền tìm Thẩm Như Quy, đó quả thực chính là phản xạ có điều kiện.
Cô từ đầu đến cuối luôn nhớ tới ân tình của Thẩm Như Quy ở đời trước, liền cảm thấy mình và anh luôn phải gần gũi hơn so với người khác một chút, nhưng những cái gọi là "gần gũi hơn một chút" này, cũng chỉ là ý nghĩ của chính cô mà thôi!
Thẩm Như Quy vẫn là Thẩm Như Quy, anh lại không giống như mình, mang theo ký ức của đời trước.
Đời này, cô vừa mới 15 tuổi, Thẩm Như Quy cũng mới 18 tuổi, cuộc đời sau này của mọi người còn dài, chỉ từ trong ngôn ngữ ngày thường, cùng với cách đối nhân xử thế của Thẩm Như Quy, liền biết rằng, gia cảnh của anh có lẽ cũng không tồi.
Giang Sơ Nguyệt tựa đầu lên thanh đầu giường nhìn những vì kèo xếp đan xen có thứ tự trên đỉnh đầu, xuất thần, đáy mắt lóe qua vẻ mờ mịt.
Có điều, tia mờ mịt này tới cũng nhanh, mà biến mất cũng mau. Cô hơi cụp mi xuống khẽ cười, Giang Sơ Nguyệt à Giang Sơ Nguyệt, mày đừng cho rằng mình của bây giờ là 15 tuổi, thì thật sự coi mình thành đứa bé 15 tuổi.
-
Hôm sau, trời vừa sáng, Giang Sơ Nguyệt đã mở mắt, mặc dù tối qua cô trằn trọc qua lại trên giường.
Sáng sớm hôm qua đã bởi vì dậy muộn, dẫn tới sự không vui của thanh niên trí thức, hôm nay không thể tiếp tục đến trễ nữa.
Dù sao thì nấu cơm cho các thanh niên trí thức, chính là sẽ lấy được công điểm.
Sau khi cô rửa mặt chải đầu đơn giản xong, đắp lại chăn cho Chó Con, liền nhẹ nhàng rời khỏi nhà.
Các thanh niên trí thức của trại thanh niên trí thức vẫn chưa thức dậy hết, lúc Giang Sơ Nguyệt đến trong sân, thì nhìn thấy một cô gái đang đứng ở một góc trong sân, đọc sách.
Có lẽ là tiếng bước chân của cô đã kinh động đến cô gái trong sân, cô gái kia nhìn sang, sau đó lộ ra một nụ cười thân thiện, "Sơ Nguyệt, em tới sớm thật."
Giang Sơ Nguyệt ngượng ngùng cười, "Sáng qua đã tới muộn, đã làm chậm trễ thời gian ăn cơm sáng của mọi người."
Cô gái cười khúc khích, "Em đừng nghĩ như vậy."
"Dạ?"
Cô gái gấp sách lại, đi đến bên cạnh Giang Sơ Nguyệt, vừa cùng với Giang Sơ Nguyệt đi về phía nhà bếp, vừa nói: "Nếu như em không tới nấu cơm, thì vào giờ ăn cơm sáng hôm qua, không chừng có người vẫn đang đói bụng chờ người phía trước sử dụng xong bếp lò đấy."
Giang Sơ Nguyệt nghĩ một lúc, liền hiểu rõ.
Nghe nói, trước đó cô chưa sang đây giúp nấu cơm, các thanh niên trí thức đều là của ai người đó nấu, mỗi ngày đều là xếp hàng nấu bữa sáng.
Nói như thế thì, hôm qua mặc dù cô đến muộn một chút, có lẽ cũng sẽ không ảnh hưởng tới thời gian ăn sáng của một số người.
Đương nhiên, đây cũng không phải lý do cô đến muộn.
"À đúng rồi, chị tên là Giang Yến, năm nay 18 tuổi rồi, nếu em muốn, có thể gọi chị một tiếng chị."
Giang Sơ Nguyệt đi thẳng đến trước bếp lò nhóm lửa, Giang Yến đứng ở cửa nhà bếp nói.
Giang Sơ Nguyệt từ trước bếp lò quay sang cười ngọt ngào với Giang Yến, không chút do dự gọi: "Chị Yến."
Phản ứng của Giang Sơ Nguyệt khiến trong lòng Giang Yến càng thêm vui vẻ hơn mấy phần, ngày thường vốn dĩ, tuy nói Thẩm Như Quy và Giang Sơ Nguyệt thân thiết hơn chút, dẫn tới việc Dương Bình cả ngày nhắc mãi trong phòng, nhưng cô ấy thấy, ngược lại không giống như cô bé tự mình bám dính sang đây.
Với lại, cô ấy và Thẩm Như Quy cũng đã ở chung hơn ba năm trong trại thanh niên trí thức này rồi, Thẩm Như Quy là người như thế nào, không cần nói cũng hiểu, nhưng ít nhiều cũng biết mấy phần.
Nếu thật sự là một cô gái bám dính lên thì đã có thể có sắc mặt tốt, vậy Dương Bình và Thẩm Như Quy e rằng đã sớm đính hôn rồi, gì đến nỗi còn có cảnh tượng như sáng hôm qua?
Bây giờ tuy rằng chưa nói chuyện được mấy câu với cô bé này, nhưng cũng nhìn ra được, tâm tính của cô bé không tệ, chỉ là, trông có phải có hơi xinh đẹp quá hay không?
"Sơ Nguyệt, trông em thật xinh đẹp." Giang Yến đột nhiên nói.
"Hả?" Giang Sơ Nguyệt nhìn về phía Giang Yến với vẻ nghi hoặc.
Giang Yến thấy đôi mắt mở to, cái miệng hơi hé mở của Giang Sơ Nguyệt, cảm thấy thật đáng yêu.
"Ở trong thành phố, cũng không nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp được như em, thật đấy."
Giang Sơ Nguyệt biết tướng mạo của mình không đến nỗi nào, nhưng được người khác khen đẹp, thật đúng là lần đầu tiên, nhất thời ngượng ngùng đến mức mắt cũng không biết nhìn đi đâu nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm ngọn lửa trong bếp lò.
Giang Yến thầm nghĩ, tính tình đáng yêu như vậy, nếu cô ấy là đàn ông, cũng sẽ không thể rời mắt, cũng khó trách người như Thẩm Như Quy, sẽ phải lòng cô.
"Sơ Nguyệt, chị cảm thấy bánh bao cải thảo sáng qua ăn khá ngon, hôm nay còn làm không?" Giang Yến hỏi.
Giang Sơ Nguyệt liếc nhìn giỏ rau trong bếp một cái, ngẫm nghĩ, nói: "Sáng qua là bánh bao cải thảo, nộm củ cải trắng, em dự định hôm nay đổi ngược lại."
"Bánh bao củ cải, còn nộm cải thảo sao?"
Giang Sơ Nguyệt gật đầu.
"Còn có thể ăn như vậy ư?" Giang Yến kinh ngạc cảm thán.
"Em thấy mảnh đất trồng rau ở sân sau còn có cà rốt, thái ít sợi cà rốt, sợi cải thảo, trộn cùng với nhau, buổi sáng ăn khá ngon miệng." Giang Sơ Nguyệt nói.
Giang Yến thở dài, "Lúc đầu, bọn chị đều là hầm chung một nồi, ăn vào miệng đều là một mùi vị, thỉnh thoảng mua tí thịt bỏ vào trong đó, ngược lại còn cảm thấy có mấy phần tư vị. Sơ Nguyệt à, không nhìn ra nha, em còn nhỏ tuổi như vậy, nấu ăn lại siêu đến thế!"
Vừa sáng sớm, đầu tiên là được khen xinh đẹp, tiếp theo lại được khen nấu cơm siêu, cho dù là Giang Sơ Nguyệt sống lại một đời, cũng thực sự cảm thấy có chút không đỡ nổi rồi.
Cô lo lắng, còn tiếp tục khen như vậy nữa, mình sẽ bay lên mất.
Cô lại mang tương ớt từ nhà sang đây, thịt băm vụn vặt bên trong vẫn là thịt mà Lý Vĩ Minh mua hai ngày trước, cô cắt một ít mỡ ở góc, rán thành dầu, nấu lên, hương vị quả thật không tồi.
Trong lúc cô đang trộn nhân bánh bao, các thanh niên trí thức của trại thanh niên trí thức về cơ bản đều đã rời giường, đi dạo ở trong sân, còn có mấy người ngửi thấy mùi thơm trong bếp, cố ý qua đây mấy lần liền.
Giang Yến liếc nhìn Dương Bình đang đi ra khỏi phòng một cái, đôi mắt chớp chớp, đột nhiên nói, "Sơ Nguyệt, tương ớt này là em mang theo từ nhà sang đây à?"
Giang Sơ Nguyệt "Dạ" một tiếng, "Em đã bỏ dầu và thịt băm vào trong tương ớt này, trộn vào trong nhân mùi vị rất ngon." Nói xong, lại vội nói, "Chủ yếu là gia vị ở chỗ bọn chị không nhiều lắm, nếu như trực tiếp dùng làm bánh bao nhân rau củ thì, bên trong không có dầu, ăn vào chẳng có mùi vị gì cả."
"Thế à, như vậy tính ra, em đúng là lỗ rồi." Giang Yến nói, lúc quay đầu lại đang định liếc nhìn phản ứng của Dương Bình, đúng lúc bắt gặp Thẩm Như Quy, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Toang rồi, hình tượng thấu hiểu lòng người dịu dàng hào phóng của mình sắp sụp đổ rồi.
Trong lòng Giang Yến thoáng qua câu nói này.
Cô ấy cười xấu hổ với Thẩm Như Quy.
"Không lỗ đâu, mỗi ngày em chỉ nấu ba bữa, một ngày còn có năm công điểm nữa đấy. Hơn nữa, thịt này em còn là hưởng sái của thanh niên trí thức Lý, nếu lỗ cũng là thanh niên trí thức Lý lỗ rồi." Giang Sơ Nguyệt nói.
Lý Vĩ Minh đúng lúc nghe thấy câu nói này, nhảy sang đây, chỉ vào Giang Sơ Nguyệt nói: "Giỏi lắm Giang Sơ Nguyệt, ăn thịt của anh, còn giấu riêng, em giấu riêng thì cũng thôi đi, bây giờ còn lấy ra tạo tình nghĩa, thật sự không ngờ em là Giang Tiểu Hoa như vậy."
Giang Sơ Nguyệt cười ngượng.
"Không đến một hai nguyên liệu thừa vẫn chưa đủ phí tiền công đâu, cậu còn so đo bản thân bị lỗ?" Thanh âm của Thẩm Như Quy chậm rãi truyền tới.
Lý Vĩ Minh cũng không quay đầu lại nói: "Đây là chuyện lỗ sao? Hả?"
"Vậy......" Thẩm Như Quy liếc anh ta.
Lý Vĩ Minh vẻ mặt đau lòng, chỉ vào Giang Sơ Nguyệt, "Em, Giang Sơ Nguyệt, lấy thịt của anh để tạo tình nghĩ, người ta đều nhớ đến cái tốt của em, không biết người đã trả giá phía sau chuyện này, là anh, Lý Vĩ Minh đấy."
Giang Sơ Nguyệt hé hé miệng, không nói ra lời.
Thực ra cô muốn nói, anh ngoại trừ mua thịt, thì còn trả giá cái gì?"
Nhưng nghĩ lại thì, mua thịt còn không phải là trả giá nhiều nhất sao.
Không chỉ cần tiền, còn cần phiếu.
Đúng, phiếu.
Nghĩ đến phiếu, cô lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Như Quy, nghĩ nên nói chuyện này với anh thế nào. Mấu chốt là, nhà mình bây giờ lại không có phiếu, trả, lấy cái gì để trả?
Sầu người.
Một bữa sáng, cứ thế được nấu xong trong suy nghĩ uyển chuyển của Giang Sơ Nguyệt.
Khi màn thầu và bánh bao ra khỏi nồi, cháo rau cũng có thể bắc ra rồi. Sau khi Giang Sơ Nguyệt dọn lên bàn ăn, lau lau tay, liền chuẩn bị rời đi.
Không khéo, cô vừa đi đến cửa, lại đụng phải Dương Bình.
Giang Sơ Nguyệt theo bản năng dịch sang bên cạnh một bước, nhường đường, để Dương Bình qua trước.
Ai ngờ, lòng tốt của cô không hề nhận được một sự đáp lại tử tế. Dương Bình thế mà còn trừng mắt liếc cô một cái, phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong cổ họng, đi ngang qua Giang Sơ Nguyệt.
Giang Sơ Nguyệt đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Dương Bình, một cục tức lên không được xuống không xong.
Không phải, mình làm gì cô gái này rồi?
Sáng qua mình tôi tới muộn, cô không vui tôi có thể hiểu được.
Nhưng ăn bữa sáng xong còn chặn tôi ở bên ngoài nói một đống lời không thể hiểu nổi, tôi tạm thời coi như cô ăn no dửng mỡ.
Nhưng hôm nay tôi tới sớm, bữa sáng cũng sớm nấu không nói, "oan gia ngõ hẹp" tôi còn nhường đường cho cô, cô trừng ta thì cũng thôi đi? Cô hừ cái gì?"
Giang Sơ Nguyệt lần này thật sự có chút nổi giận rồi.
"Dương Bình, thanh niên trí thức Dương." Giang Sơ Nguyệt gọi.
Dương Bình cứ như thể không nghe thấy, tự múc cháo cho mình.
Giang Sơ Nguyệt đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Bình một lúc lâu, mở miệng nói: "Ban đầu chỉ cảm thấy đầu óc của thanh niên trí thức Dương có lẽ không tỉnh táo lắm, không ngờ còn có chút nghễnh ngãng, nếu đã vậy, thì đối với hành vi bất lịch sự của thanh niên trí thức Dương, tôi sẽ không so đo nữa."
Chuyện xảy ra trong bếp vào sáng hôm qua, mọi người vẫn còn rõ ràng trước mắt, buổi trưa và tối ngày hôm qua, mọi người liền cho rằng sự việc đã trôi qua rồi.
Giờ không ngờ đã qua một đêm, lại cùng vào buổi sáng, một lần nữa xảy ra mâu thuẫn.
Các thanh niên trí thức trong bếp hai mặt nhìn nhau, trong lòng mọi người chỉ có một cách nghĩ.
Bữa sáng này có nhất thiết phải có một màn biểu diễn hoành tráng mới có thể ăn hay không??? Đồ ăn đã đủ mỹ vị rồi, thật sự không cần thêm "đồ ăn kèm" bên ngoài nữa đâu, thực sự có chút ăn không tiêu!!!
"Nha đầu nông thôn chính là nha đầu nông thôn, không có giáo dưỡng." Dương Bình không quay đầu lại, khẽ trào phúng nói.
Giang Sơ Nguyệt cười nhạo một tiếng, "Phải, nha đầu nông thôn bọn tôi không có giáo dưỡng, nhưng người trong thành phố các cô cũng không thấy cao quý được đến đâu."
"Lãnh đạo quốc gia còn giáo dục chúng ta, uống nước không được quên người đào giếng đấy, một ngụm cháo này cô còn chưa nuốt xuống bụng đâu, đã quên mất bữa sáng này là ai nấu rồi?" Giang Sơ Nguyệt không chút nhượng bộ.
Cô quả thực không cọc tính gì cả, nhưng cô cũng không phải là người có thể bị bắt nạt.
Đời trước, đã từng đủ hèn nhét rồi, trở lại một đờ, Giang Sơ Nguyệt tuân thủ nguyên tắc, không gây chuyện, nhưng cũng tuyệt đối không sợ chuyện.
Tay gắp đồ ăn của Dương Bình lập tức cứng lại giữ chừng, nhất thời, duỗi cũng không được, rút lại cũng không xong, vô cùng xấu hổ.
Các thanh niên trí thức bên cạnh lúc này đều thật sự hận ước gì mình có thể ẩn thân, thậm chí còn có người trong lòng không tự oán trách chính mình, hôm qua Thẩm Như Quy đã nói không để cho Dương Bình tiếp tục ăn cơm cùng rồi, vì sao bọn họ không kiên trì đến cùng? Vì sao phải bận tâm một chút thể diện kia?
Giờ thì hay rồi, nếu thật sự chọc tức cô bé này, ba bữa về sau phải làm sao?
Đã ăn qua những món ngon, cháo trắng rau dưa làm sao có thể vào bụng đây!!!
Sầu, thật sầu.
Lý Vĩ Minh càng là hạng người hóng hớt không chê chuyện lớn, anh ta chọc chọc bả vai của Thẩm Như Quy, nói: "Xem ra thì, Giang Tiểu Hoa cũng là người mồm miệng lanh lợi đấy."
Thẩm Như Quy nghiêng đầu trừng anh ta một cái, ý bảo anh ta mau mau ngậm miệng.
"Bộp" một tiếng, Dương Bình quăng đũa lên bàn ăn, quay đầu lại, nhìn Giang Sơ Nguyệt với vẻ khinh miệt, "Đùng thật sự cho rằng mình biết nấu cơm, thì đã coi mình thành người, nếu không phải có những thanh niên trí thức như bọn tôi, chỉ dựa vào thân xác hai lạng thịt, tay chân gầy tong teo này của cô, mỗi ngày còn có thể kiếm được năm công điểm sao?"
"Ba mẹ cô đều đi đào đê đập rồi, trong nhà này chỉ có cô và em trai cô, bảo cô tới nấu cơm cho bọn tôi, đó chính là bọn tôi đang nuôi sống hai chị em các cô, đừng nói uống nước không quên người đào giếng, bây giờ cô đang gây khó dễ với cha mẹ cơm áo của cô sao?"
Đừng nói Giang Sơ Nguyệt nghe lời này xong muốn cười, ngay cả Lý Vĩ Minh cũng cảm thấy đầu óc của Dương Bình có lẽ thật sự không tỉnh táo rồi.
Anh ta đang chuẩn bị mở miệng, thì bị Thẩm Như Quy ngăn lại.
Lý Vĩ Minh dùng ánh mắt dò hỏi anh vì sao, Thẩm Như Quy chỉ trầm mặt, lắc lắc đầu.
Dương Bình chính là cảm thấy mình thích Giang Sơ Nguyệt, hiện giờ mới gây khó dễ. Lúc này bất luận là anh hay là Lý Vĩ Minh, một khi giúp Giang Sơ Nguyệt, thì Dương Bình không biết còn có thể nói ra lời gì, làm ra chuyện gì nữa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Như Quy nheo nheo mắt, môi mím chặt.
"Ha...... cha mẹ cơm áo?" Giang Sơ Nguyệt cười một tiếng, "Thanh niên trí thức Dương, chuyện tới nấu cơm cho thanh niên trí thức mấy người tính công điểm là trưởng thôn đề cập, cũng là thanh niên trí thức các cô đồng ý, tôi mới tới, đúng không?"
Lời này cô là đang hỏi thanh niên trí thức của trại thanh niên trí thức, nhìn mọi người gật đầu tới tấp, cô mới lại nhìn về phía Dương Bình.
Bình thường, khi cô nhìn người ta, trong mắt sẽ luôn mang theo chút ý cười, khiến người khác thấy rất gần gũi. Lúc này, toàn bộ ý cười trong đôi mắt tròn xoe đều biến mất, tuy không nói nhưng thoạt nhìn rất sắc bén, cũng khiến người ta cảm thấy thêm mấy phần lạnh lùng.
"Tôi đây không hiểu người khác, nhưng đạo lý làm người vẫn hiểu đôi chút, cứ ví dụ như bốn chữ nói được làm được. Hay là nói, thanh niên trí thức Dương chưa từng học bốn chữ này lúc ở trong thành phố, không hiểu hàm ý của bốn chữ này?"
"Cô nói ai không có văn hóa đấy?"
"Vậy xem ra, thanh niên trí thức Dương đã được học từ này, vậy chúng ta sẽ dễ dàng trao đổi hơn rất nhiều." Giang Sơ Nguyệt cười nhạo, "Tôi đã đồng ý với trưởng thôn tới nấu cơm cho các cô kiếm công điểm, mà các cô cũng đồng ý chuyện này rồi, theo cách nhìn của tôi, đây chắc hẳn chính là mọi người đã thương lượng xong. Vậy thì, thanh niên trí thức Dương, bây giờ cô là muốn lật lọng rồi sao?"
"Hay là nói, cô chủ đơn thuần thấy tôi ngứa mắt, cho nên vừa nhìn thấy tôi, đã không có sắc mặt tốt?"
Nói xong lời này, cô căn bản không cho Dương Bình cơ hội nói chuyện, lại mở miệng lần nữa, "Nhưng mà phải làm sao đây, thanh niên trí thức Dương, tôi thấy những thanh niên trí thức khác hình như đều rất hài lòng với đồ ăn tôi nấu, bọn họ chắc hẳn sẽ không muốn lật lọng đâu."
"Cho nên, thanh niên trí thức Dương, nếu không cô thử thương lượng với trưởng thôn xem, cô vẫn là giống như trước đây, tự nấu cơm tự ăn?"
"Nói câu trong lòng, năm công điểm một ngày này đối với nhà tôi mà nói, cũng như người trong sa mạc gặp được nước, là có thể cứu mạng đấy, tôi chắc chắn không nỡ từ bỏ công việc năm công điểm một ngày này, cho nên, nếu cô đã ngứa mắt tôi như vậy, thì chỉ có thể là cô từ bỏ thôi."
Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu vào trong phòng, người ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, Giang Sơ Nguyệt ôm chăn ngồi dậy, vỗ trán mình một cái.
"Trời ơi, đến hợp tác xã Cung - Tiêu mua đồ tuy nói có những thứ không cần phiếu, nhưng đó cũng là những mặt hàng không hoàn chỉnh, người khác không coi trọng những đồ này lắm, những thứ này đều sẽ bán giảm giá cho những bà con không có phiếu ở nông thôn."
"Thẩm Như Quy xách một túi đồ lớn như vậy sang đây, rất rõ ràng đây đều là đã dùng phiếu nha!"
Giang Sơ Nguyệt không khỏi lại vỗ trán mình thêm lần nữa, lẩm bẩm nói: "Mình đã nói có chỗ nào đó không đúng mà, được rồi, ân huệ lần này đúng là mắc nợ quá lớn rồi, cho dù nấu mười đĩa đầu cá hấp ớt cũng vẫn không đủ."
Hai vai Giang Sơ Nguyệt không khỏi sụp xuống, quay đầu nhìn về phía cánh cửa sổ hẹp duy nhất trong phòng với vẻ mặt phiền muộn.
Vầng trăng là trăng lưỡi liềm, còn mấy ngày nữa mới đến 15, nhưng ân huệ mà cô mắc nợ Thẩm Như Quy, hình như trong lúc bất tri bất giác càng càng nhiều.
"Haizz......"
Giang Sơ Nguyệt lật người trên giường, bất giác thở dài.
Nếu không phải những lời mà Dương Bình nói hôm nay đó, thực ra đối với Giang Sơ Nguyệt mà nói, gặp phải khó khăn liền tìm Thẩm Như Quy, đó quả thực chính là phản xạ có điều kiện.
Cô từ đầu đến cuối luôn nhớ tới ân tình của Thẩm Như Quy ở đời trước, liền cảm thấy mình và anh luôn phải gần gũi hơn so với người khác một chút, nhưng những cái gọi là "gần gũi hơn một chút" này, cũng chỉ là ý nghĩ của chính cô mà thôi!
Thẩm Như Quy vẫn là Thẩm Như Quy, anh lại không giống như mình, mang theo ký ức của đời trước.
Đời này, cô vừa mới 15 tuổi, Thẩm Như Quy cũng mới 18 tuổi, cuộc đời sau này của mọi người còn dài, chỉ từ trong ngôn ngữ ngày thường, cùng với cách đối nhân xử thế của Thẩm Như Quy, liền biết rằng, gia cảnh của anh có lẽ cũng không tồi.
Giang Sơ Nguyệt tựa đầu lên thanh đầu giường nhìn những vì kèo xếp đan xen có thứ tự trên đỉnh đầu, xuất thần, đáy mắt lóe qua vẻ mờ mịt.
Có điều, tia mờ mịt này tới cũng nhanh, mà biến mất cũng mau. Cô hơi cụp mi xuống khẽ cười, Giang Sơ Nguyệt à Giang Sơ Nguyệt, mày đừng cho rằng mình của bây giờ là 15 tuổi, thì thật sự coi mình thành đứa bé 15 tuổi.
-
Hôm sau, trời vừa sáng, Giang Sơ Nguyệt đã mở mắt, mặc dù tối qua cô trằn trọc qua lại trên giường.
Sáng sớm hôm qua đã bởi vì dậy muộn, dẫn tới sự không vui của thanh niên trí thức, hôm nay không thể tiếp tục đến trễ nữa.
Dù sao thì nấu cơm cho các thanh niên trí thức, chính là sẽ lấy được công điểm.
Sau khi cô rửa mặt chải đầu đơn giản xong, đắp lại chăn cho Chó Con, liền nhẹ nhàng rời khỏi nhà.
Các thanh niên trí thức của trại thanh niên trí thức vẫn chưa thức dậy hết, lúc Giang Sơ Nguyệt đến trong sân, thì nhìn thấy một cô gái đang đứng ở một góc trong sân, đọc sách.
Có lẽ là tiếng bước chân của cô đã kinh động đến cô gái trong sân, cô gái kia nhìn sang, sau đó lộ ra một nụ cười thân thiện, "Sơ Nguyệt, em tới sớm thật."
Giang Sơ Nguyệt ngượng ngùng cười, "Sáng qua đã tới muộn, đã làm chậm trễ thời gian ăn cơm sáng của mọi người."
Cô gái cười khúc khích, "Em đừng nghĩ như vậy."
"Dạ?"
Cô gái gấp sách lại, đi đến bên cạnh Giang Sơ Nguyệt, vừa cùng với Giang Sơ Nguyệt đi về phía nhà bếp, vừa nói: "Nếu như em không tới nấu cơm, thì vào giờ ăn cơm sáng hôm qua, không chừng có người vẫn đang đói bụng chờ người phía trước sử dụng xong bếp lò đấy."
Giang Sơ Nguyệt nghĩ một lúc, liền hiểu rõ.
Nghe nói, trước đó cô chưa sang đây giúp nấu cơm, các thanh niên trí thức đều là của ai người đó nấu, mỗi ngày đều là xếp hàng nấu bữa sáng.
Nói như thế thì, hôm qua mặc dù cô đến muộn một chút, có lẽ cũng sẽ không ảnh hưởng tới thời gian ăn sáng của một số người.
Đương nhiên, đây cũng không phải lý do cô đến muộn.
"À đúng rồi, chị tên là Giang Yến, năm nay 18 tuổi rồi, nếu em muốn, có thể gọi chị một tiếng chị."
Giang Sơ Nguyệt đi thẳng đến trước bếp lò nhóm lửa, Giang Yến đứng ở cửa nhà bếp nói.
Giang Sơ Nguyệt từ trước bếp lò quay sang cười ngọt ngào với Giang Yến, không chút do dự gọi: "Chị Yến."
Phản ứng của Giang Sơ Nguyệt khiến trong lòng Giang Yến càng thêm vui vẻ hơn mấy phần, ngày thường vốn dĩ, tuy nói Thẩm Như Quy và Giang Sơ Nguyệt thân thiết hơn chút, dẫn tới việc Dương Bình cả ngày nhắc mãi trong phòng, nhưng cô ấy thấy, ngược lại không giống như cô bé tự mình bám dính sang đây.
Với lại, cô ấy và Thẩm Như Quy cũng đã ở chung hơn ba năm trong trại thanh niên trí thức này rồi, Thẩm Như Quy là người như thế nào, không cần nói cũng hiểu, nhưng ít nhiều cũng biết mấy phần.
Nếu thật sự là một cô gái bám dính lên thì đã có thể có sắc mặt tốt, vậy Dương Bình và Thẩm Như Quy e rằng đã sớm đính hôn rồi, gì đến nỗi còn có cảnh tượng như sáng hôm qua?
Bây giờ tuy rằng chưa nói chuyện được mấy câu với cô bé này, nhưng cũng nhìn ra được, tâm tính của cô bé không tệ, chỉ là, trông có phải có hơi xinh đẹp quá hay không?
"Sơ Nguyệt, trông em thật xinh đẹp." Giang Yến đột nhiên nói.
"Hả?" Giang Sơ Nguyệt nhìn về phía Giang Yến với vẻ nghi hoặc.
Giang Yến thấy đôi mắt mở to, cái miệng hơi hé mở của Giang Sơ Nguyệt, cảm thấy thật đáng yêu.
"Ở trong thành phố, cũng không nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp được như em, thật đấy."
Giang Sơ Nguyệt biết tướng mạo của mình không đến nỗi nào, nhưng được người khác khen đẹp, thật đúng là lần đầu tiên, nhất thời ngượng ngùng đến mức mắt cũng không biết nhìn đi đâu nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm ngọn lửa trong bếp lò.
Giang Yến thầm nghĩ, tính tình đáng yêu như vậy, nếu cô ấy là đàn ông, cũng sẽ không thể rời mắt, cũng khó trách người như Thẩm Như Quy, sẽ phải lòng cô.
"Sơ Nguyệt, chị cảm thấy bánh bao cải thảo sáng qua ăn khá ngon, hôm nay còn làm không?" Giang Yến hỏi.
Giang Sơ Nguyệt liếc nhìn giỏ rau trong bếp một cái, ngẫm nghĩ, nói: "Sáng qua là bánh bao cải thảo, nộm củ cải trắng, em dự định hôm nay đổi ngược lại."
"Bánh bao củ cải, còn nộm cải thảo sao?"
Giang Sơ Nguyệt gật đầu.
"Còn có thể ăn như vậy ư?" Giang Yến kinh ngạc cảm thán.
"Em thấy mảnh đất trồng rau ở sân sau còn có cà rốt, thái ít sợi cà rốt, sợi cải thảo, trộn cùng với nhau, buổi sáng ăn khá ngon miệng." Giang Sơ Nguyệt nói.
Giang Yến thở dài, "Lúc đầu, bọn chị đều là hầm chung một nồi, ăn vào miệng đều là một mùi vị, thỉnh thoảng mua tí thịt bỏ vào trong đó, ngược lại còn cảm thấy có mấy phần tư vị. Sơ Nguyệt à, không nhìn ra nha, em còn nhỏ tuổi như vậy, nấu ăn lại siêu đến thế!"
Vừa sáng sớm, đầu tiên là được khen xinh đẹp, tiếp theo lại được khen nấu cơm siêu, cho dù là Giang Sơ Nguyệt sống lại một đời, cũng thực sự cảm thấy có chút không đỡ nổi rồi.
Cô lo lắng, còn tiếp tục khen như vậy nữa, mình sẽ bay lên mất.
Cô lại mang tương ớt từ nhà sang đây, thịt băm vụn vặt bên trong vẫn là thịt mà Lý Vĩ Minh mua hai ngày trước, cô cắt một ít mỡ ở góc, rán thành dầu, nấu lên, hương vị quả thật không tồi.
Trong lúc cô đang trộn nhân bánh bao, các thanh niên trí thức của trại thanh niên trí thức về cơ bản đều đã rời giường, đi dạo ở trong sân, còn có mấy người ngửi thấy mùi thơm trong bếp, cố ý qua đây mấy lần liền.
Giang Yến liếc nhìn Dương Bình đang đi ra khỏi phòng một cái, đôi mắt chớp chớp, đột nhiên nói, "Sơ Nguyệt, tương ớt này là em mang theo từ nhà sang đây à?"
Giang Sơ Nguyệt "Dạ" một tiếng, "Em đã bỏ dầu và thịt băm vào trong tương ớt này, trộn vào trong nhân mùi vị rất ngon." Nói xong, lại vội nói, "Chủ yếu là gia vị ở chỗ bọn chị không nhiều lắm, nếu như trực tiếp dùng làm bánh bao nhân rau củ thì, bên trong không có dầu, ăn vào chẳng có mùi vị gì cả."
"Thế à, như vậy tính ra, em đúng là lỗ rồi." Giang Yến nói, lúc quay đầu lại đang định liếc nhìn phản ứng của Dương Bình, đúng lúc bắt gặp Thẩm Như Quy, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Toang rồi, hình tượng thấu hiểu lòng người dịu dàng hào phóng của mình sắp sụp đổ rồi.
Trong lòng Giang Yến thoáng qua câu nói này.
Cô ấy cười xấu hổ với Thẩm Như Quy.
"Không lỗ đâu, mỗi ngày em chỉ nấu ba bữa, một ngày còn có năm công điểm nữa đấy. Hơn nữa, thịt này em còn là hưởng sái của thanh niên trí thức Lý, nếu lỗ cũng là thanh niên trí thức Lý lỗ rồi." Giang Sơ Nguyệt nói.
Lý Vĩ Minh đúng lúc nghe thấy câu nói này, nhảy sang đây, chỉ vào Giang Sơ Nguyệt nói: "Giỏi lắm Giang Sơ Nguyệt, ăn thịt của anh, còn giấu riêng, em giấu riêng thì cũng thôi đi, bây giờ còn lấy ra tạo tình nghĩa, thật sự không ngờ em là Giang Tiểu Hoa như vậy."
Giang Sơ Nguyệt cười ngượng.
"Không đến một hai nguyên liệu thừa vẫn chưa đủ phí tiền công đâu, cậu còn so đo bản thân bị lỗ?" Thanh âm của Thẩm Như Quy chậm rãi truyền tới.
Lý Vĩ Minh cũng không quay đầu lại nói: "Đây là chuyện lỗ sao? Hả?"
"Vậy......" Thẩm Như Quy liếc anh ta.
Lý Vĩ Minh vẻ mặt đau lòng, chỉ vào Giang Sơ Nguyệt, "Em, Giang Sơ Nguyệt, lấy thịt của anh để tạo tình nghĩ, người ta đều nhớ đến cái tốt của em, không biết người đã trả giá phía sau chuyện này, là anh, Lý Vĩ Minh đấy."
Giang Sơ Nguyệt hé hé miệng, không nói ra lời.
Thực ra cô muốn nói, anh ngoại trừ mua thịt, thì còn trả giá cái gì?"
Nhưng nghĩ lại thì, mua thịt còn không phải là trả giá nhiều nhất sao.
Không chỉ cần tiền, còn cần phiếu.
Đúng, phiếu.
Nghĩ đến phiếu, cô lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Như Quy, nghĩ nên nói chuyện này với anh thế nào. Mấu chốt là, nhà mình bây giờ lại không có phiếu, trả, lấy cái gì để trả?
Sầu người.
Một bữa sáng, cứ thế được nấu xong trong suy nghĩ uyển chuyển của Giang Sơ Nguyệt.
Khi màn thầu và bánh bao ra khỏi nồi, cháo rau cũng có thể bắc ra rồi. Sau khi Giang Sơ Nguyệt dọn lên bàn ăn, lau lau tay, liền chuẩn bị rời đi.
Không khéo, cô vừa đi đến cửa, lại đụng phải Dương Bình.
Giang Sơ Nguyệt theo bản năng dịch sang bên cạnh một bước, nhường đường, để Dương Bình qua trước.
Ai ngờ, lòng tốt của cô không hề nhận được một sự đáp lại tử tế. Dương Bình thế mà còn trừng mắt liếc cô một cái, phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong cổ họng, đi ngang qua Giang Sơ Nguyệt.
Giang Sơ Nguyệt đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Dương Bình, một cục tức lên không được xuống không xong.
Không phải, mình làm gì cô gái này rồi?
Sáng qua mình tôi tới muộn, cô không vui tôi có thể hiểu được.
Nhưng ăn bữa sáng xong còn chặn tôi ở bên ngoài nói một đống lời không thể hiểu nổi, tôi tạm thời coi như cô ăn no dửng mỡ.
Nhưng hôm nay tôi tới sớm, bữa sáng cũng sớm nấu không nói, "oan gia ngõ hẹp" tôi còn nhường đường cho cô, cô trừng ta thì cũng thôi đi? Cô hừ cái gì?"
Giang Sơ Nguyệt lần này thật sự có chút nổi giận rồi.
"Dương Bình, thanh niên trí thức Dương." Giang Sơ Nguyệt gọi.
Dương Bình cứ như thể không nghe thấy, tự múc cháo cho mình.
Giang Sơ Nguyệt đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Bình một lúc lâu, mở miệng nói: "Ban đầu chỉ cảm thấy đầu óc của thanh niên trí thức Dương có lẽ không tỉnh táo lắm, không ngờ còn có chút nghễnh ngãng, nếu đã vậy, thì đối với hành vi bất lịch sự của thanh niên trí thức Dương, tôi sẽ không so đo nữa."
Chuyện xảy ra trong bếp vào sáng hôm qua, mọi người vẫn còn rõ ràng trước mắt, buổi trưa và tối ngày hôm qua, mọi người liền cho rằng sự việc đã trôi qua rồi.
Giờ không ngờ đã qua một đêm, lại cùng vào buổi sáng, một lần nữa xảy ra mâu thuẫn.
Các thanh niên trí thức trong bếp hai mặt nhìn nhau, trong lòng mọi người chỉ có một cách nghĩ.
Bữa sáng này có nhất thiết phải có một màn biểu diễn hoành tráng mới có thể ăn hay không??? Đồ ăn đã đủ mỹ vị rồi, thật sự không cần thêm "đồ ăn kèm" bên ngoài nữa đâu, thực sự có chút ăn không tiêu!!!
"Nha đầu nông thôn chính là nha đầu nông thôn, không có giáo dưỡng." Dương Bình không quay đầu lại, khẽ trào phúng nói.
Giang Sơ Nguyệt cười nhạo một tiếng, "Phải, nha đầu nông thôn bọn tôi không có giáo dưỡng, nhưng người trong thành phố các cô cũng không thấy cao quý được đến đâu."
"Lãnh đạo quốc gia còn giáo dục chúng ta, uống nước không được quên người đào giếng đấy, một ngụm cháo này cô còn chưa nuốt xuống bụng đâu, đã quên mất bữa sáng này là ai nấu rồi?" Giang Sơ Nguyệt không chút nhượng bộ.
Cô quả thực không cọc tính gì cả, nhưng cô cũng không phải là người có thể bị bắt nạt.
Đời trước, đã từng đủ hèn nhét rồi, trở lại một đờ, Giang Sơ Nguyệt tuân thủ nguyên tắc, không gây chuyện, nhưng cũng tuyệt đối không sợ chuyện.
Tay gắp đồ ăn của Dương Bình lập tức cứng lại giữ chừng, nhất thời, duỗi cũng không được, rút lại cũng không xong, vô cùng xấu hổ.
Các thanh niên trí thức bên cạnh lúc này đều thật sự hận ước gì mình có thể ẩn thân, thậm chí còn có người trong lòng không tự oán trách chính mình, hôm qua Thẩm Như Quy đã nói không để cho Dương Bình tiếp tục ăn cơm cùng rồi, vì sao bọn họ không kiên trì đến cùng? Vì sao phải bận tâm một chút thể diện kia?
Giờ thì hay rồi, nếu thật sự chọc tức cô bé này, ba bữa về sau phải làm sao?
Đã ăn qua những món ngon, cháo trắng rau dưa làm sao có thể vào bụng đây!!!
Sầu, thật sầu.
Lý Vĩ Minh càng là hạng người hóng hớt không chê chuyện lớn, anh ta chọc chọc bả vai của Thẩm Như Quy, nói: "Xem ra thì, Giang Tiểu Hoa cũng là người mồm miệng lanh lợi đấy."
Thẩm Như Quy nghiêng đầu trừng anh ta một cái, ý bảo anh ta mau mau ngậm miệng.
"Bộp" một tiếng, Dương Bình quăng đũa lên bàn ăn, quay đầu lại, nhìn Giang Sơ Nguyệt với vẻ khinh miệt, "Đùng thật sự cho rằng mình biết nấu cơm, thì đã coi mình thành người, nếu không phải có những thanh niên trí thức như bọn tôi, chỉ dựa vào thân xác hai lạng thịt, tay chân gầy tong teo này của cô, mỗi ngày còn có thể kiếm được năm công điểm sao?"
"Ba mẹ cô đều đi đào đê đập rồi, trong nhà này chỉ có cô và em trai cô, bảo cô tới nấu cơm cho bọn tôi, đó chính là bọn tôi đang nuôi sống hai chị em các cô, đừng nói uống nước không quên người đào giếng, bây giờ cô đang gây khó dễ với cha mẹ cơm áo của cô sao?"
Đừng nói Giang Sơ Nguyệt nghe lời này xong muốn cười, ngay cả Lý Vĩ Minh cũng cảm thấy đầu óc của Dương Bình có lẽ thật sự không tỉnh táo rồi.
Anh ta đang chuẩn bị mở miệng, thì bị Thẩm Như Quy ngăn lại.
Lý Vĩ Minh dùng ánh mắt dò hỏi anh vì sao, Thẩm Như Quy chỉ trầm mặt, lắc lắc đầu.
Dương Bình chính là cảm thấy mình thích Giang Sơ Nguyệt, hiện giờ mới gây khó dễ. Lúc này bất luận là anh hay là Lý Vĩ Minh, một khi giúp Giang Sơ Nguyệt, thì Dương Bình không biết còn có thể nói ra lời gì, làm ra chuyện gì nữa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Như Quy nheo nheo mắt, môi mím chặt.
"Ha...... cha mẹ cơm áo?" Giang Sơ Nguyệt cười một tiếng, "Thanh niên trí thức Dương, chuyện tới nấu cơm cho thanh niên trí thức mấy người tính công điểm là trưởng thôn đề cập, cũng là thanh niên trí thức các cô đồng ý, tôi mới tới, đúng không?"
Lời này cô là đang hỏi thanh niên trí thức của trại thanh niên trí thức, nhìn mọi người gật đầu tới tấp, cô mới lại nhìn về phía Dương Bình.
Bình thường, khi cô nhìn người ta, trong mắt sẽ luôn mang theo chút ý cười, khiến người khác thấy rất gần gũi. Lúc này, toàn bộ ý cười trong đôi mắt tròn xoe đều biến mất, tuy không nói nhưng thoạt nhìn rất sắc bén, cũng khiến người ta cảm thấy thêm mấy phần lạnh lùng.
"Tôi đây không hiểu người khác, nhưng đạo lý làm người vẫn hiểu đôi chút, cứ ví dụ như bốn chữ nói được làm được. Hay là nói, thanh niên trí thức Dương chưa từng học bốn chữ này lúc ở trong thành phố, không hiểu hàm ý của bốn chữ này?"
"Cô nói ai không có văn hóa đấy?"
"Vậy xem ra, thanh niên trí thức Dương đã được học từ này, vậy chúng ta sẽ dễ dàng trao đổi hơn rất nhiều." Giang Sơ Nguyệt cười nhạo, "Tôi đã đồng ý với trưởng thôn tới nấu cơm cho các cô kiếm công điểm, mà các cô cũng đồng ý chuyện này rồi, theo cách nhìn của tôi, đây chắc hẳn chính là mọi người đã thương lượng xong. Vậy thì, thanh niên trí thức Dương, bây giờ cô là muốn lật lọng rồi sao?"
"Hay là nói, cô chủ đơn thuần thấy tôi ngứa mắt, cho nên vừa nhìn thấy tôi, đã không có sắc mặt tốt?"
Nói xong lời này, cô căn bản không cho Dương Bình cơ hội nói chuyện, lại mở miệng lần nữa, "Nhưng mà phải làm sao đây, thanh niên trí thức Dương, tôi thấy những thanh niên trí thức khác hình như đều rất hài lòng với đồ ăn tôi nấu, bọn họ chắc hẳn sẽ không muốn lật lọng đâu."
"Cho nên, thanh niên trí thức Dương, nếu không cô thử thương lượng với trưởng thôn xem, cô vẫn là giống như trước đây, tự nấu cơm tự ăn?"
"Nói câu trong lòng, năm công điểm một ngày này đối với nhà tôi mà nói, cũng như người trong sa mạc gặp được nước, là có thể cứu mạng đấy, tôi chắc chắn không nỡ từ bỏ công việc năm công điểm một ngày này, cho nên, nếu cô đã ngứa mắt tôi như vậy, thì chỉ có thể là cô từ bỏ thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook