Thập Niên 70 Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp
-
C23: Thẩm như quy cậu là muốn quan hệ nam nữ bừa bãi sao
"Thẩm...... Như Quy?" Dương Bình kinh ngạc nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm đang đứng ở cửa bếp.
Thẩm Như Quy dáng người cao thẳng, cửa phòng bếp cao khoảng 2 mét, anh đứng ở đó, lập tức chắn gần hết ánh sáng bên ngoài.
Ánh mắt anh nặng nề liếc nhìn Dương Bình, sau đó liền rời đi, đối mặt với mọi người trong bếp, giọng nói khi nói chuyện vẫn lạnh lùng trước sau như một, nhưng lần đầu tiên khiến lòng người rét run một cách vô cớ.
"Lúc trước quyết định để Giang Sơ Nguyệt tới đây nấu cơm cho mọi người, là đã trưng cầu qua ý kiến của mọi người, các cậu cũng đồng ý rồi. Hiện giờ, vừa mới nếu được một bữa sáng, thì đã có ý kiến rồi?"
Nghe vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.
Nói thật, đã ăn bữa sáng Giang Sơ Nguyệt nấu, ý kiến là không hề có, không chỉ không có ý kiến, mà còn giơ ngón cái lên nữa đấy.
Hương vị thậm chí ăn ngon ngoài dự kiến, quả thức khiến người ta kinh ngạc cảm thán đó được không?
Nguyên liệu nấu ăn đều là đồ bình thường mọi người đều ăn, nhưng thành phẩm được nấu ra, không chỉ hương vị phong phú, mà còn có khô có loãng và nộm nữa, phối hợp với nhau hết sức đồng đều.
Mấu chốt là, lương thực sử dụng thế nhưng còn tiết kiệm hơn một ít so với bình thường họ nấu nữa đấy.
Cho nên, ai sẽ có ý kiến???
Chỉ là, Dương Bình nhắc tới chuyện công điểm...... Con người luôn có một số thói quen đi đường tắt, cảm thấy chính mình đã chịu thiệt.
Dù sao thì, trong lòng một số người, cái nhìn thấy vĩnh viễn đều là người khác đạt được, nhưng lại chưa từng suy nghĩ thử người khác đã âm thầm trả giá bao nhiêu.
Vì thế......
"Không ai có dị nghị?" Thẩm Như Quy bước vào, ánh mắt quét qua trên mặt tất cả mọi người, ngoại trừ Dương Bình và Lý Vĩ Minh, trên mặt những người khác ít nhiều đều mang theo chút xấu hổ.
Thẩm Như Quy thầm cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt không lộ rõ, "Vậy xem ra chỉ có một mình Dương Bình không bằng lòng, vậy thì chia lương thực của Dương Bình ra, cô ấy không ăn chung cùng chúng ta nữa."
"Thẩm Như Quy, cậu dựa vào cái gì mà làm ra quyết định này?" Dương Bình thở gấp.
Thẩm Như Quy ngay cả ánh mắt cũng không cho cô ta, ngược lại nhìn về phía Lý Vĩ Minh đang làm mặt quỷ ở bên cạnh, lạnh lùng nói: "Đây không phải là yêu cầu của chính cô sao?"
Dương Bình: "...... Tôi yêu cầu lúc nào?"
Thẩm Như Quy nhướng mi liếc nhìn cô ta một cái, tựa như đã nghe thấy chuyện cười nào đó, "Chẳng lẽ là lỗ tai tôi không tốt, nghe nhầm rồi?"
"Thẩm Như Quy......" Dương Bình ủy khuất cực kỳ, dùng đôi mắt nhu nhược đáng thương nhìn về phía Thẩm Như Quy.
Đôi mắt to tròn ngấn nước, hai bím tóc vừa đen vừa bóng rũ sang hai bên, nói thật, vừa nhìn như vậy, thực sự có mấy phần nhu nhược đáng thương.
Mà con người của Thẩm Như Quy, không chịu nổi nhất là nước mắt của phụ nữ.
"Đừng, cô đừng hướng về phía tôi mà khóc, trông như tôi ức hiếp cô vậy, chúng ta hiện tại chính là đang bàn chuyện." Khóe môi Thẩm Như Quy đang treo nụ cười, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
"Dương Bình, nếu cô thật sự cảm thấy Giang Sơ Nguyệt kiếm công điểm này, cô bị thiệt, vậy cũng được, tôi có thể đến nói với trưởng thôn, gạt chuyện này đi, tôi tin tưởng con người Giang Sơ Nguyệt cũng không phải tính tình bám chặt không buông." Trong chốc lát như vậy, Thẩm Như Quy lại trông có vẻ rất dễ nói chuyện.
Chỉ là, những thanh niên trí thức khác nghe được lời này của anh, liếc nhìn bánh bao màn thầu mềm mại bông xốp, món ăn kèm cực kỳ thơm ngon, ngay cả cháo rau đều ngon hơn rất nhiều lần so với bình thường với vẻ không nỡ, chưa từng có một khắc nào, mọi người thế mà có thể có cùng chí hướng cảm thấy Dương Bình quá nhiều lời rồi.
Đáng tiếc, lúc này mọi người đều nhìn ra được Thẩm Như Quy không hề dễ nói chuyện như ngoài mặt, từng người một chỉ dám ném ánh mắt u oán về phía Dương Bình, dám giận mà không dám nói.
Thẩm Như Quy không cần nhìn, cũng có thể cảm nhận được bầu không khí trong phòng bếp lúc này, trong lòng lập tức có thêm mấy phần tẻ nhạt vô vị, "Lát nữa một người trong chúng ta cầm một số đồ vật đưa qua cách vách cho Giang Sơ Nguyệt, coi như cảm ơn người ta hôm nay đã nấu bữa sáng cho chúng ta, về phần sau này, ha...... quá khứ như nào, thì về sau vẫn là như thế."
Nói xong, Thẩm Như Quy xoay người liền chuẩn bị rời đi, Lý Vĩ Minh nhảy ra, "Này, Như Quy, hay là hai chúng ta cầm lương thực qua nhà Giang Tiểu Hoa, chúng ta ăn cơm chung? Trước kia không phải cũng như vậy sao?"
Thẩm Như Quy nghe được lời này, quay đầu lại liếc Lý Vĩ Minh một cái.
Lý Vĩ Minh chớp chớp mắt với anh, vẻ mặt cười giảo hoạt, đột nhiên cảm thấy, trẻ con lớn lên trong đại viện sao có thể thật sự vừa ngu ngốc vừa ngớ ngẩn chứ?
"Tôi cảm thấy cách nghĩ này của cậu không tồi." Thẩm Như Quy nhướng mày, nói.
Lời của Thẩm Như Quy đều nói đến mức này rồi, những người khác ngược lại không thể nói thêm cái gì nữa. Chỉ có Giang Yến thật lòng thật dạ gọi Thẩm Như Quy lại, nói: "Thẩm Như Quy, mấy người Giang Tiểu Hoa đã tách nhà ra riêng rồi, hiện tại trong nhà bọn họ thiếu nhất chính là lương thực, cô ấy qua đây nấu cơm cho chúng ta, ít nhiều có thể kiếm chút công điểm, cũng có thể trợ cấp trong nhà. Chỉ dựa vào ba mẹ cô ấy, còn phải nuôi hai đứa con, quá vất vả rồi."
Có Giang Yến dẫn đầu, những người khác nhao nhao phụ họa.
"Đúng vậy, cái này vốn dĩ chính là lúc trước chúng ta đã đồng ý, sao có thể bởi vì ý nghĩ xấu xa của một cá nhân, cứ bỏ qua như vậy chứ?"
"Thẩm Như Quy, dù sao, nếu cậu thật sự không để cho Giang Sơ Nguyệt tới nấu cơm nữa, thì tôi sẽ xách theo lương thực đến cửa." Một nam thanh niên trí thức tuổi không lớn lắm trong đó bắt gặp ánh mắt bất mãn của Thẩm Như Quy, anh ta cũng không sợ, tiếp tục nói: "Cho dù cậu ngăn cản cũng vô dụng."
"Phải đó phải đó, Thẩm Như Quy, ngôn luận của một cá nhân không đại biểu cho ngôn luận của tập thể."
"Nếu Dương Bình thật sự không muốn ăn cơm tập thể, vậy thì cô ấy không ăn nữa là được mà, bọn tôi bằng lòng nha!"
"Ừ...... cơm Giang Sơ Nguyệt nấu quả thực là món ngon nhất tôi từng ăn khi xuống nông thôn suốt ba năm qua, dù sao thì tôi kiên trì muốn cô ấy tiếp tục qua đây nấu cơm."
......
Mọi người vừa nói, vừa vô thức cách xa Dương Bình một chút, tức khắc, trong phòng bếp vốn dĩ không quá lớn thoạt nhìn giống như tam giác sức mạnh.
Thẩm Như Quy, Lý Vĩ Minh, Giang Yến đứng ở một chỗ.
Những người khác đứng ở một chỗ, còn thỉnh thoảng liếc Dương Bình một cái, không biết còn tưởng rằng Dương Bình là virus đấy.
Mà Dương Bình, đang bưng hộp cơm bằng hợp kim nhôm, dáng người thon gầy đứng lẻ loi trơ trọi ở chỗ gần cửa.
Dương Bình mặt đã tức đến trắng bệch rồi, vốn dĩ còn có mấy phần điệu bộ diễn trò lúc này cũng thật sự sắp tức phát khóc rồi, cơ thể run rẩy, hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt phức tạp dừng trên người Thẩm Như Quy.
Dương Bình thích Thẩm Như Quy không phải là bí mật, chẳng qua mọi người đều ngầm hiểu rõ mà không nói ra, bình thường ở trước mặt Thẩm Như Quy, Dương Bình cũng đa phần là dáng vẻ ngoan ngoãn lanh lợi.
Lúc riêng tư mọi người cũng đã từng suy đoán Dương Bình và Thẩm Như Quy có khả năng ở bên nhau hay không.
Có điều, cho tới nay mọi người cũng đều chỉ suy nghĩ một chút ở trong lòng, con người Thẩm Như Quy trông thì ôn hòa, nhưng nói thật, thật sự không ai cảm thấy tính tình anh ôn hòa đúng như bề ngoài, vì thế, ngoại trừ Lý Vĩ Minh, cũng không có ai sẽ thăm dò qua trước mặt anh.
Hiện giờ vừa nhìn, trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ rồi.
Cùng lắm là Dương Bình tự mình đa tình mà thôi, Thẩm Như Quy người ta căn bản không hề để Dương Bình vào mắt.
"Thẩm Như Quy, cậu phải làm cho ra nhẽ, chúng ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn, một ngày nào đó sẽ trở về thành phố. Chúng ta và đám chân đất ở đây, bản thân đã khác nhau một trời một vực, cho nên, hiện tại cậu là muốn vì đứa chân đất kia, đang nhắm vào tôi sao?" Dương Bình nhìn chằm chằm Thẩm Như Quy nói.
Thẩm Như Quy như thể đã nghe thấy chuyện cười gì đó, nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn Dương Bình một cái, cong cong môi, lắc lắc đầu, tiếp tục đi ra ngoài.
Thái độ của Thẩm Như Quy càng kích thích Dương Bình hơn, cô ta bất chấp mà bước lên trước, dang hai tay, ngăn cản Thẩm Như Quy.
Thẩm Như Quy cau mày, thần sắc không kiên nhẫn nhìn Dương Bình trước mắt.
"Thẩm Như Quy, cậu là muốn quan hệ nam nữ bừa bãi sao?" Dương Bình làm ra vẻ lời lẽ chính đáng, nhưng lời nói ra lại dọa một đám người sợ ngây ra.
"Dương Bình, cậu đang nói nhảm cái gì đấy? Cậu biết cậu đang nói gì không?" Giang Yến lạnh giọng trách mắng.
"Dương Bình!" Lý Vĩ Minh cũng chặn lại nói.
Nhưng Dương Bình lại căn bản không thèm để ý Giang Yến và Lý Vĩ Minh, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Như Quy, "Chắc cậu sẽ không thích Giang Sơ Nguyệt rồi đó chứ?"
Nói xong tên của Giang Sơ Nguyệt, cười châm chọc, "Giang Sơ Nguyệt? Ha...... Một đứa chân đất, còn học đòi người văn hóa đặt tên chữ, cho rằng như vậy thì có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao?"
"Thẩm Như Quy, cậu xem trọng cô ta rồi phải không? Nhìn con nhỏ đó tuổi không lớn, lại dẫn theo thằng em ngu ngốc một mình ở nhà, đúng lúc cho cậu cơ hội, đúng không?"
Thẩm Như Quy nheo nheo mắt, đáy mắt cảm xúc cuồn cuộn, "Cho nên, cô là muốn đi báo cáo sao?"
Dương Bình lại như thể không nghe thấy câu này của Thẩm Như Quy, tiếp tục nói: "Ồ đúng rồi, ba cậu lúc này chính là bị coi là thành viên phái bảo thủ, sung quân đến nông trường cải tạo rồi, ha...... mẹ cậu căn bản không gặp được ông nội cậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba cậu chịu tội, thân phận thiên chi kiêu tử(*) của cậu cũng một sớm rơi xuống vũng bùn, cho nên, bây giờ cậu là đắm mình trong trụy lạc, muốn gian díu với gái quê nông thôn sao?"
(*) 天之骄子 - thiên chi kiêu tử: con cưng của ông trời
"Thấy cô bé lớn lên xinh đẹp, tình nguyện vác cái tội lưu manh?"
"Dương Bình, cô mẹ nó nếu như không biết nói chuyện thì câm miệng lại, đừng vừa mở miệng thì thối hơn cả hố xí." Lý Vĩ Minh quát.
Dương Bình tiếp tục nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thẩm Như Quy.
Thẩm Như Quy không rõ thần sắc nhìn Dương Bình một hồi lâu, bỗng chốc bật cười, bầu không khí quỷ dị trong bếp càng thêm khiến lòng người hoảng loạn.
"Dương Bình, biết mình không bằng cả một cô gái nông thôn, có phải trong lòng đặc biệt khó chịu không?"
"Dương Bình, có phải sau khi biết ba tôi xảy ra chuyện, thì vẫn luôn chờ đợi tôi cúi đầu với cô, sau đó chờ mong tôi ăn nói khép nép cầu xin cô?"
Khi nghe thấy giọng nói trầm thấp ôn hòa của Thẩm Như Quy nói ra hai câu này, đáy mắt Dương Bình lóe lên một tia kinh hoảng, sau đó, dường như ý thức được gì đó, khí thế vừa rồi còn tích tụ bùng lên đột nhiên sụp đổ, bắp chân mềm nhũn, cả người lảo đảo một ước.
"Ha...... Dương Bình, có thời gian nhọc lòng hỏi tôi, không bằng đi điện báo hoặc là điện thoại cho người nhà cô, có lẽ, sẽ có bất ngờ không tưởng đấy." Thẩm Như Quy mỉm cười nói với Dương Bình.
Nói xong, vòng qua Dương Bình, rời khỏi phòng bếp.
Cho đến khi tiếng bước chân của Thẩm Như Quy biến mất trong sân, Dương Bình dường như mới đột nhiên hoàn hồn, sáng sớm cuối thu, cô ta thình lình bị dọa sợ đến toát mồ hôi.
Chốc lát là con ngươi ngậm cười nhưng lại lạnh băng của Thẩm Như Quy, chốc lát là câu nói kia của Thẩm Như Quy...... trong nhà cô ta xảy ra chuyện???
Nghĩ đến đây, Dương Bình không ngừng lắc đầu thật mạnh, không đâu, không đâu, ngay từ đầu năm, trong nhà đã từng nói, đã đi nương nhờ Hà gia rồi.
Hà gia hiện giờ đang như mặt trời ban trưa, ba cô ta đi nương nhờ kịp thời, lúc này mới bao lâu, sao ba cô ta có thể xảy ra chuyện chứ?
Chắc chắn là Thẩm Như Quy hù dọa cô ta, đúng, chính là như vậy.
Dương Bình bằng cách này an ủi chính mình một phen, nhưng trong lòng rốt cuộc cũng hốt hoảng, thậm chí không thèm để ý ánh mắt dò xét của người khác, đặt hộp cơm xuống, hoảng loạn rời khỏi trại thanh niên trí thức.
-
"Sơ Nguyệt, ở nhà không?"
Lúc này Dương Bình ở trại thanh niên trí thức đang hoảng sợ không biết phải làm sao cho phải, thì Thẩm Như Quy lại đã khôi phục như cũ, như thể một màn trong bếp chưa từng xuất hiện.
"Thanh niên trí thức Thẩm sao?"
Một bên là thanh âm của Giang Sơ Nguyệt vang lên trong phòng, một bên là tiếng bước chân dồn dập.
Cô mở cửa ra, không đợi Thẩm Như Quy mở miệng, đã vội hỏi: "Ba mẹ em không sao phải không? Trên đê không có ai xảy ra chuyện phải không? Mọi người đều rất an toàn phải không?"
Lời của Thẩm Như Quy vốn đến bên miệng rồi, nhưng lập tức bị câu hỏi dồn dập của Giang Sơ Nguyệt chặn lại làm cho quên mất mình muốn nói cái gì.
Anh khẽ cười, "Một tin tốt, một tin xấu, em muốn nghe cái nào?"
Giang Sơ Nguyệt: "......" Đây là trò lừa gì vậy?
"Tin xấu đi, là có người xảy ra chuyện rồi sao?" Giang Sơ Nguyệt hỏi.
Người đi làm trên đê không chỉ có mỗi thôn của bọn họ, phải nói mỗi một thôn của cả công xã bọn họ đều sẽ có người qua đó, thời gian đi chính là ba đến năm ngày tới. Mưa ngày hôm qua đã muộn hơn kiếp trước hai ngày, cho nên, cô căn bản không biết tình huống trên đê bây giờ thế nào.
Nhưng thực ra, kiếp trước, cô ngoại trừ biết ba mẹ mình bị đất đá sạt lở vùi lấp, có người khác bị thương hay không, cô căn bản không biết.
Thẩm Như Quy nhìn vào con ngươi lo lắng của Giang Sơ Nguyệt, nghĩ đến người bị thương, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Bất luận có bao nhiêu mâu thuẫn, nhưng dù sao cũng là người một nhà. Mà con người Giang Sơ Nguyệt cũng chỉ là ghê gớm nói ngoài miệng, nếu như thật sự căm hận người nhà đó, cũng không đến mức ỷ vào ưu thế thiên tiên trọng sinh của mình, thế nhưng cũng chỉ lựa chọn cách thức hai bên bình yên như vậy.
"Thanh niên trí thức Thẩm, là tin rất không tốt sao?" Giang Sơ Nguyệt hỏi.
Bởi vì trọng sinh, cơn mưa đáng lẽ phải đổ vào hai ngày trước lại đến muộn hai ngày. Vậy thì, phải chăng có nghĩa là những người vốn nên bị thương hoặc tử vong, sẽ không bởi vì đi muộn mà có thể thuận lợi tránh thoát được trận tai nạn này?
Hai tay Giang Sơ Nguyệt nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên rõ ràng trên mu bàn tay.
Thẩm Như Quy lắc lắc đầu, "Thực ra cũng chưa đến mức độ quá xấu, chỉ là......"
"Chỉ là cái gì?"
Thẩm Như Quy mím môi, nói thẳng: "Hôm qua làm việc cả ngày, chú thím em cảm thấy quá mệt, lúc chạng vạng, hai người họ nhân dịp lúc mọi người đều đang ăn uống nghỉ ngơi, dự định lén lút chạy về, ai ngờ, vừa ra ngoài không bao lâu, thì gặp phải mưa to, cho nên......"
Chợt nghe được người bị thương không phải là ba mẹ, cục đá trong lòng Giang Sơ Nguyệt cũng rơi xuống đất, nhưng......
"Chú thím em? Giang Kiến Võ và Lý Cầm?" Giang Sơ Nguyệt hỏi, "Chết rồi?"
"......" Thẩm Như Quy.
Phán đoán của mình về cô nhóc này hình như có chút sai lầm!!!
"Cũng không phải, chỉ là chân của chú em đứt rồi, thím em chỉ bị thương nhẹ. Sau đó ba mẹ em còn có trưởng thôn đã dẫn hai người họ đến bệnh viện trên trấn rồi."
"Vậy những người khác thì sao?" Giang Sơ Nguyệt lại hỏi.
Thẩm Như Quy lắc lắc đầu, "Nghe nói lúc tan làm đã có người nói thời tiết bất thường, cho nên, sau khi tan làm, mọi người đều chờ ở chỗ nghỉ ngơi, không ai đi ra ngoài."
Nghe được lời này, Giang Sơ Nguyệt mới coi như hoàn toàn yên tâm, không có ai bị thương, càng không có ai tử vong, năm nay chắc chắn sẽ là một năm đoàn viên.
Nghĩ đến đây, Giang Sơ Nguyệt bĩu bĩu môi, người ta đã nói thời tiết xấu, bảo không ra ngoài, hai người ham ăn lười làm kia thế nhưng còn muốn chạy về nhà???
Ha ha...... Lúc này mới làm việc nặng nhọc được có một ngày đã không chịu nổi, chậc chậc...... Bàn luận phế vật là được nuôi dưỡng như thế nào sao?
Chỉ cần bạn có một cặp anh trai chị dâu cần cù chịu khó và thêm một cặp cha mẹ không có não cưng chiều là được rồi.
Thẩm Như Quy dáng người cao thẳng, cửa phòng bếp cao khoảng 2 mét, anh đứng ở đó, lập tức chắn gần hết ánh sáng bên ngoài.
Ánh mắt anh nặng nề liếc nhìn Dương Bình, sau đó liền rời đi, đối mặt với mọi người trong bếp, giọng nói khi nói chuyện vẫn lạnh lùng trước sau như một, nhưng lần đầu tiên khiến lòng người rét run một cách vô cớ.
"Lúc trước quyết định để Giang Sơ Nguyệt tới đây nấu cơm cho mọi người, là đã trưng cầu qua ý kiến của mọi người, các cậu cũng đồng ý rồi. Hiện giờ, vừa mới nếu được một bữa sáng, thì đã có ý kiến rồi?"
Nghe vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.
Nói thật, đã ăn bữa sáng Giang Sơ Nguyệt nấu, ý kiến là không hề có, không chỉ không có ý kiến, mà còn giơ ngón cái lên nữa đấy.
Hương vị thậm chí ăn ngon ngoài dự kiến, quả thức khiến người ta kinh ngạc cảm thán đó được không?
Nguyên liệu nấu ăn đều là đồ bình thường mọi người đều ăn, nhưng thành phẩm được nấu ra, không chỉ hương vị phong phú, mà còn có khô có loãng và nộm nữa, phối hợp với nhau hết sức đồng đều.
Mấu chốt là, lương thực sử dụng thế nhưng còn tiết kiệm hơn một ít so với bình thường họ nấu nữa đấy.
Cho nên, ai sẽ có ý kiến???
Chỉ là, Dương Bình nhắc tới chuyện công điểm...... Con người luôn có một số thói quen đi đường tắt, cảm thấy chính mình đã chịu thiệt.
Dù sao thì, trong lòng một số người, cái nhìn thấy vĩnh viễn đều là người khác đạt được, nhưng lại chưa từng suy nghĩ thử người khác đã âm thầm trả giá bao nhiêu.
Vì thế......
"Không ai có dị nghị?" Thẩm Như Quy bước vào, ánh mắt quét qua trên mặt tất cả mọi người, ngoại trừ Dương Bình và Lý Vĩ Minh, trên mặt những người khác ít nhiều đều mang theo chút xấu hổ.
Thẩm Như Quy thầm cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt không lộ rõ, "Vậy xem ra chỉ có một mình Dương Bình không bằng lòng, vậy thì chia lương thực của Dương Bình ra, cô ấy không ăn chung cùng chúng ta nữa."
"Thẩm Như Quy, cậu dựa vào cái gì mà làm ra quyết định này?" Dương Bình thở gấp.
Thẩm Như Quy ngay cả ánh mắt cũng không cho cô ta, ngược lại nhìn về phía Lý Vĩ Minh đang làm mặt quỷ ở bên cạnh, lạnh lùng nói: "Đây không phải là yêu cầu của chính cô sao?"
Dương Bình: "...... Tôi yêu cầu lúc nào?"
Thẩm Như Quy nhướng mi liếc nhìn cô ta một cái, tựa như đã nghe thấy chuyện cười nào đó, "Chẳng lẽ là lỗ tai tôi không tốt, nghe nhầm rồi?"
"Thẩm Như Quy......" Dương Bình ủy khuất cực kỳ, dùng đôi mắt nhu nhược đáng thương nhìn về phía Thẩm Như Quy.
Đôi mắt to tròn ngấn nước, hai bím tóc vừa đen vừa bóng rũ sang hai bên, nói thật, vừa nhìn như vậy, thực sự có mấy phần nhu nhược đáng thương.
Mà con người của Thẩm Như Quy, không chịu nổi nhất là nước mắt của phụ nữ.
"Đừng, cô đừng hướng về phía tôi mà khóc, trông như tôi ức hiếp cô vậy, chúng ta hiện tại chính là đang bàn chuyện." Khóe môi Thẩm Như Quy đang treo nụ cười, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
"Dương Bình, nếu cô thật sự cảm thấy Giang Sơ Nguyệt kiếm công điểm này, cô bị thiệt, vậy cũng được, tôi có thể đến nói với trưởng thôn, gạt chuyện này đi, tôi tin tưởng con người Giang Sơ Nguyệt cũng không phải tính tình bám chặt không buông." Trong chốc lát như vậy, Thẩm Như Quy lại trông có vẻ rất dễ nói chuyện.
Chỉ là, những thanh niên trí thức khác nghe được lời này của anh, liếc nhìn bánh bao màn thầu mềm mại bông xốp, món ăn kèm cực kỳ thơm ngon, ngay cả cháo rau đều ngon hơn rất nhiều lần so với bình thường với vẻ không nỡ, chưa từng có một khắc nào, mọi người thế mà có thể có cùng chí hướng cảm thấy Dương Bình quá nhiều lời rồi.
Đáng tiếc, lúc này mọi người đều nhìn ra được Thẩm Như Quy không hề dễ nói chuyện như ngoài mặt, từng người một chỉ dám ném ánh mắt u oán về phía Dương Bình, dám giận mà không dám nói.
Thẩm Như Quy không cần nhìn, cũng có thể cảm nhận được bầu không khí trong phòng bếp lúc này, trong lòng lập tức có thêm mấy phần tẻ nhạt vô vị, "Lát nữa một người trong chúng ta cầm một số đồ vật đưa qua cách vách cho Giang Sơ Nguyệt, coi như cảm ơn người ta hôm nay đã nấu bữa sáng cho chúng ta, về phần sau này, ha...... quá khứ như nào, thì về sau vẫn là như thế."
Nói xong, Thẩm Như Quy xoay người liền chuẩn bị rời đi, Lý Vĩ Minh nhảy ra, "Này, Như Quy, hay là hai chúng ta cầm lương thực qua nhà Giang Tiểu Hoa, chúng ta ăn cơm chung? Trước kia không phải cũng như vậy sao?"
Thẩm Như Quy nghe được lời này, quay đầu lại liếc Lý Vĩ Minh một cái.
Lý Vĩ Minh chớp chớp mắt với anh, vẻ mặt cười giảo hoạt, đột nhiên cảm thấy, trẻ con lớn lên trong đại viện sao có thể thật sự vừa ngu ngốc vừa ngớ ngẩn chứ?
"Tôi cảm thấy cách nghĩ này của cậu không tồi." Thẩm Như Quy nhướng mày, nói.
Lời của Thẩm Như Quy đều nói đến mức này rồi, những người khác ngược lại không thể nói thêm cái gì nữa. Chỉ có Giang Yến thật lòng thật dạ gọi Thẩm Như Quy lại, nói: "Thẩm Như Quy, mấy người Giang Tiểu Hoa đã tách nhà ra riêng rồi, hiện tại trong nhà bọn họ thiếu nhất chính là lương thực, cô ấy qua đây nấu cơm cho chúng ta, ít nhiều có thể kiếm chút công điểm, cũng có thể trợ cấp trong nhà. Chỉ dựa vào ba mẹ cô ấy, còn phải nuôi hai đứa con, quá vất vả rồi."
Có Giang Yến dẫn đầu, những người khác nhao nhao phụ họa.
"Đúng vậy, cái này vốn dĩ chính là lúc trước chúng ta đã đồng ý, sao có thể bởi vì ý nghĩ xấu xa của một cá nhân, cứ bỏ qua như vậy chứ?"
"Thẩm Như Quy, dù sao, nếu cậu thật sự không để cho Giang Sơ Nguyệt tới nấu cơm nữa, thì tôi sẽ xách theo lương thực đến cửa." Một nam thanh niên trí thức tuổi không lớn lắm trong đó bắt gặp ánh mắt bất mãn của Thẩm Như Quy, anh ta cũng không sợ, tiếp tục nói: "Cho dù cậu ngăn cản cũng vô dụng."
"Phải đó phải đó, Thẩm Như Quy, ngôn luận của một cá nhân không đại biểu cho ngôn luận của tập thể."
"Nếu Dương Bình thật sự không muốn ăn cơm tập thể, vậy thì cô ấy không ăn nữa là được mà, bọn tôi bằng lòng nha!"
"Ừ...... cơm Giang Sơ Nguyệt nấu quả thực là món ngon nhất tôi từng ăn khi xuống nông thôn suốt ba năm qua, dù sao thì tôi kiên trì muốn cô ấy tiếp tục qua đây nấu cơm."
......
Mọi người vừa nói, vừa vô thức cách xa Dương Bình một chút, tức khắc, trong phòng bếp vốn dĩ không quá lớn thoạt nhìn giống như tam giác sức mạnh.
Thẩm Như Quy, Lý Vĩ Minh, Giang Yến đứng ở một chỗ.
Những người khác đứng ở một chỗ, còn thỉnh thoảng liếc Dương Bình một cái, không biết còn tưởng rằng Dương Bình là virus đấy.
Mà Dương Bình, đang bưng hộp cơm bằng hợp kim nhôm, dáng người thon gầy đứng lẻ loi trơ trọi ở chỗ gần cửa.
Dương Bình mặt đã tức đến trắng bệch rồi, vốn dĩ còn có mấy phần điệu bộ diễn trò lúc này cũng thật sự sắp tức phát khóc rồi, cơ thể run rẩy, hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt phức tạp dừng trên người Thẩm Như Quy.
Dương Bình thích Thẩm Như Quy không phải là bí mật, chẳng qua mọi người đều ngầm hiểu rõ mà không nói ra, bình thường ở trước mặt Thẩm Như Quy, Dương Bình cũng đa phần là dáng vẻ ngoan ngoãn lanh lợi.
Lúc riêng tư mọi người cũng đã từng suy đoán Dương Bình và Thẩm Như Quy có khả năng ở bên nhau hay không.
Có điều, cho tới nay mọi người cũng đều chỉ suy nghĩ một chút ở trong lòng, con người Thẩm Như Quy trông thì ôn hòa, nhưng nói thật, thật sự không ai cảm thấy tính tình anh ôn hòa đúng như bề ngoài, vì thế, ngoại trừ Lý Vĩ Minh, cũng không có ai sẽ thăm dò qua trước mặt anh.
Hiện giờ vừa nhìn, trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ rồi.
Cùng lắm là Dương Bình tự mình đa tình mà thôi, Thẩm Như Quy người ta căn bản không hề để Dương Bình vào mắt.
"Thẩm Như Quy, cậu phải làm cho ra nhẽ, chúng ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn, một ngày nào đó sẽ trở về thành phố. Chúng ta và đám chân đất ở đây, bản thân đã khác nhau một trời một vực, cho nên, hiện tại cậu là muốn vì đứa chân đất kia, đang nhắm vào tôi sao?" Dương Bình nhìn chằm chằm Thẩm Như Quy nói.
Thẩm Như Quy như thể đã nghe thấy chuyện cười gì đó, nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn Dương Bình một cái, cong cong môi, lắc lắc đầu, tiếp tục đi ra ngoài.
Thái độ của Thẩm Như Quy càng kích thích Dương Bình hơn, cô ta bất chấp mà bước lên trước, dang hai tay, ngăn cản Thẩm Như Quy.
Thẩm Như Quy cau mày, thần sắc không kiên nhẫn nhìn Dương Bình trước mắt.
"Thẩm Như Quy, cậu là muốn quan hệ nam nữ bừa bãi sao?" Dương Bình làm ra vẻ lời lẽ chính đáng, nhưng lời nói ra lại dọa một đám người sợ ngây ra.
"Dương Bình, cậu đang nói nhảm cái gì đấy? Cậu biết cậu đang nói gì không?" Giang Yến lạnh giọng trách mắng.
"Dương Bình!" Lý Vĩ Minh cũng chặn lại nói.
Nhưng Dương Bình lại căn bản không thèm để ý Giang Yến và Lý Vĩ Minh, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Như Quy, "Chắc cậu sẽ không thích Giang Sơ Nguyệt rồi đó chứ?"
Nói xong tên của Giang Sơ Nguyệt, cười châm chọc, "Giang Sơ Nguyệt? Ha...... Một đứa chân đất, còn học đòi người văn hóa đặt tên chữ, cho rằng như vậy thì có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao?"
"Thẩm Như Quy, cậu xem trọng cô ta rồi phải không? Nhìn con nhỏ đó tuổi không lớn, lại dẫn theo thằng em ngu ngốc một mình ở nhà, đúng lúc cho cậu cơ hội, đúng không?"
Thẩm Như Quy nheo nheo mắt, đáy mắt cảm xúc cuồn cuộn, "Cho nên, cô là muốn đi báo cáo sao?"
Dương Bình lại như thể không nghe thấy câu này của Thẩm Như Quy, tiếp tục nói: "Ồ đúng rồi, ba cậu lúc này chính là bị coi là thành viên phái bảo thủ, sung quân đến nông trường cải tạo rồi, ha...... mẹ cậu căn bản không gặp được ông nội cậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba cậu chịu tội, thân phận thiên chi kiêu tử(*) của cậu cũng một sớm rơi xuống vũng bùn, cho nên, bây giờ cậu là đắm mình trong trụy lạc, muốn gian díu với gái quê nông thôn sao?"
(*) 天之骄子 - thiên chi kiêu tử: con cưng của ông trời
"Thấy cô bé lớn lên xinh đẹp, tình nguyện vác cái tội lưu manh?"
"Dương Bình, cô mẹ nó nếu như không biết nói chuyện thì câm miệng lại, đừng vừa mở miệng thì thối hơn cả hố xí." Lý Vĩ Minh quát.
Dương Bình tiếp tục nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thẩm Như Quy.
Thẩm Như Quy không rõ thần sắc nhìn Dương Bình một hồi lâu, bỗng chốc bật cười, bầu không khí quỷ dị trong bếp càng thêm khiến lòng người hoảng loạn.
"Dương Bình, biết mình không bằng cả một cô gái nông thôn, có phải trong lòng đặc biệt khó chịu không?"
"Dương Bình, có phải sau khi biết ba tôi xảy ra chuyện, thì vẫn luôn chờ đợi tôi cúi đầu với cô, sau đó chờ mong tôi ăn nói khép nép cầu xin cô?"
Khi nghe thấy giọng nói trầm thấp ôn hòa của Thẩm Như Quy nói ra hai câu này, đáy mắt Dương Bình lóe lên một tia kinh hoảng, sau đó, dường như ý thức được gì đó, khí thế vừa rồi còn tích tụ bùng lên đột nhiên sụp đổ, bắp chân mềm nhũn, cả người lảo đảo một ước.
"Ha...... Dương Bình, có thời gian nhọc lòng hỏi tôi, không bằng đi điện báo hoặc là điện thoại cho người nhà cô, có lẽ, sẽ có bất ngờ không tưởng đấy." Thẩm Như Quy mỉm cười nói với Dương Bình.
Nói xong, vòng qua Dương Bình, rời khỏi phòng bếp.
Cho đến khi tiếng bước chân của Thẩm Như Quy biến mất trong sân, Dương Bình dường như mới đột nhiên hoàn hồn, sáng sớm cuối thu, cô ta thình lình bị dọa sợ đến toát mồ hôi.
Chốc lát là con ngươi ngậm cười nhưng lại lạnh băng của Thẩm Như Quy, chốc lát là câu nói kia của Thẩm Như Quy...... trong nhà cô ta xảy ra chuyện???
Nghĩ đến đây, Dương Bình không ngừng lắc đầu thật mạnh, không đâu, không đâu, ngay từ đầu năm, trong nhà đã từng nói, đã đi nương nhờ Hà gia rồi.
Hà gia hiện giờ đang như mặt trời ban trưa, ba cô ta đi nương nhờ kịp thời, lúc này mới bao lâu, sao ba cô ta có thể xảy ra chuyện chứ?
Chắc chắn là Thẩm Như Quy hù dọa cô ta, đúng, chính là như vậy.
Dương Bình bằng cách này an ủi chính mình một phen, nhưng trong lòng rốt cuộc cũng hốt hoảng, thậm chí không thèm để ý ánh mắt dò xét của người khác, đặt hộp cơm xuống, hoảng loạn rời khỏi trại thanh niên trí thức.
-
"Sơ Nguyệt, ở nhà không?"
Lúc này Dương Bình ở trại thanh niên trí thức đang hoảng sợ không biết phải làm sao cho phải, thì Thẩm Như Quy lại đã khôi phục như cũ, như thể một màn trong bếp chưa từng xuất hiện.
"Thanh niên trí thức Thẩm sao?"
Một bên là thanh âm của Giang Sơ Nguyệt vang lên trong phòng, một bên là tiếng bước chân dồn dập.
Cô mở cửa ra, không đợi Thẩm Như Quy mở miệng, đã vội hỏi: "Ba mẹ em không sao phải không? Trên đê không có ai xảy ra chuyện phải không? Mọi người đều rất an toàn phải không?"
Lời của Thẩm Như Quy vốn đến bên miệng rồi, nhưng lập tức bị câu hỏi dồn dập của Giang Sơ Nguyệt chặn lại làm cho quên mất mình muốn nói cái gì.
Anh khẽ cười, "Một tin tốt, một tin xấu, em muốn nghe cái nào?"
Giang Sơ Nguyệt: "......" Đây là trò lừa gì vậy?
"Tin xấu đi, là có người xảy ra chuyện rồi sao?" Giang Sơ Nguyệt hỏi.
Người đi làm trên đê không chỉ có mỗi thôn của bọn họ, phải nói mỗi một thôn của cả công xã bọn họ đều sẽ có người qua đó, thời gian đi chính là ba đến năm ngày tới. Mưa ngày hôm qua đã muộn hơn kiếp trước hai ngày, cho nên, cô căn bản không biết tình huống trên đê bây giờ thế nào.
Nhưng thực ra, kiếp trước, cô ngoại trừ biết ba mẹ mình bị đất đá sạt lở vùi lấp, có người khác bị thương hay không, cô căn bản không biết.
Thẩm Như Quy nhìn vào con ngươi lo lắng của Giang Sơ Nguyệt, nghĩ đến người bị thương, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Bất luận có bao nhiêu mâu thuẫn, nhưng dù sao cũng là người một nhà. Mà con người Giang Sơ Nguyệt cũng chỉ là ghê gớm nói ngoài miệng, nếu như thật sự căm hận người nhà đó, cũng không đến mức ỷ vào ưu thế thiên tiên trọng sinh của mình, thế nhưng cũng chỉ lựa chọn cách thức hai bên bình yên như vậy.
"Thanh niên trí thức Thẩm, là tin rất không tốt sao?" Giang Sơ Nguyệt hỏi.
Bởi vì trọng sinh, cơn mưa đáng lẽ phải đổ vào hai ngày trước lại đến muộn hai ngày. Vậy thì, phải chăng có nghĩa là những người vốn nên bị thương hoặc tử vong, sẽ không bởi vì đi muộn mà có thể thuận lợi tránh thoát được trận tai nạn này?
Hai tay Giang Sơ Nguyệt nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên rõ ràng trên mu bàn tay.
Thẩm Như Quy lắc lắc đầu, "Thực ra cũng chưa đến mức độ quá xấu, chỉ là......"
"Chỉ là cái gì?"
Thẩm Như Quy mím môi, nói thẳng: "Hôm qua làm việc cả ngày, chú thím em cảm thấy quá mệt, lúc chạng vạng, hai người họ nhân dịp lúc mọi người đều đang ăn uống nghỉ ngơi, dự định lén lút chạy về, ai ngờ, vừa ra ngoài không bao lâu, thì gặp phải mưa to, cho nên......"
Chợt nghe được người bị thương không phải là ba mẹ, cục đá trong lòng Giang Sơ Nguyệt cũng rơi xuống đất, nhưng......
"Chú thím em? Giang Kiến Võ và Lý Cầm?" Giang Sơ Nguyệt hỏi, "Chết rồi?"
"......" Thẩm Như Quy.
Phán đoán của mình về cô nhóc này hình như có chút sai lầm!!!
"Cũng không phải, chỉ là chân của chú em đứt rồi, thím em chỉ bị thương nhẹ. Sau đó ba mẹ em còn có trưởng thôn đã dẫn hai người họ đến bệnh viện trên trấn rồi."
"Vậy những người khác thì sao?" Giang Sơ Nguyệt lại hỏi.
Thẩm Như Quy lắc lắc đầu, "Nghe nói lúc tan làm đã có người nói thời tiết bất thường, cho nên, sau khi tan làm, mọi người đều chờ ở chỗ nghỉ ngơi, không ai đi ra ngoài."
Nghe được lời này, Giang Sơ Nguyệt mới coi như hoàn toàn yên tâm, không có ai bị thương, càng không có ai tử vong, năm nay chắc chắn sẽ là một năm đoàn viên.
Nghĩ đến đây, Giang Sơ Nguyệt bĩu bĩu môi, người ta đã nói thời tiết xấu, bảo không ra ngoài, hai người ham ăn lười làm kia thế nhưng còn muốn chạy về nhà???
Ha ha...... Lúc này mới làm việc nặng nhọc được có một ngày đã không chịu nổi, chậc chậc...... Bàn luận phế vật là được nuôi dưỡng như thế nào sao?
Chỉ cần bạn có một cặp anh trai chị dâu cần cù chịu khó và thêm một cặp cha mẹ không có não cưng chiều là được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook