Thập Niên 70 Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp
-
C21: Đừng lo lắng sơ nguyệt có anh đây
Mì nở rồi thì trực tiếp tạo hình thỏ con rồi cho vào lồng hấp.
Tầng thứ nhất của lồng hấp để thịt hấp, tầng thứ hai chính là màn thầu nặn hình thỏ con.
Bởi vì điều kiện trong nhà có hạn, cơm vẫn luôn độn cùng hạt dẻ cắt nhỏ, nhất quán sử dụng niêu, dùng bếp lò nhỏ nấu từ từ.
Bằng cách này, ngược lại sẽ để trống nồi to, đến mùa đông thì không đến mức gặp cảnh khó xử giống như cơm đã nguội lạnh, mà đồ ăn vừa mới nấu xong.
Trong nồi lớn đã bốc hơi nước, lại chờ thêm một lúc, Giang Sơ nguyệt đặt lồng hấp trong nồi lên chiếc bàn trong phòng bếp, nhưng không mở ra, lo lắng hơi nóng tiêu tan, lát nữa thịt hấp và màn thầu bên trong sẽ nguội lạnh.
Mùi thơm của thịt hấp đã hấp chín trong nồi bay ra ngoài từng chập một, tầm mắt của Lý Vĩ Minh đang ngồi ở cửa bếp nhóm lửa không ngừng ngó lên lồng hấp trên bàn, thỉnh thoảng liếm liếm môi theo bản năng.
Mà Thẩm Như Quy thì không ở trong bếp, ngược lại ở trong nhà chính dạy Chó Con nói chuyện. Nó là dạy Chó Con nói chuyện, nhưng thực chất là tấu đơn của anh, một mình độc thoại.
Chó Con đối mặt với Thẩm Như Quy không hề giống như khi đối mặt với Giang Sơ Nguyệt, thỉnh thoảng còn có thể cho chút phản ứng. Dù sao thằng bé chính là vẫn luôn trưng ra vẻ mặt vô cảm nhìn Thẩm Như Quy, đôi mắt to đen sáng dừng trên mặt Thẩm Như Quy.
Có lẽ, cũng là có một chút phản ứng.
Chính là khi Thẩm Như Quy chỉ cần nhắc đến tên của Giang Sơ Nguyệt, đôi mắt của Chó Con sẽ hơi động.
Thẩm Như Quy nhìn Chó Con như vậy, thở dài một hơi, giơ tay sờ sờ mái tóc có hơi dài của Chó Con, nhẹ giọng nói: "Em nhất định phải lớn lên thật khỏe mạnh, đối tốt với chị gái của em một chút nhé!"
"Năm đó, em chính là cọng rơm cuối cùng ép chết chị gái em, nếu như khi đó em còn sống, cho dù trước sau như một không nói không rằng, có lẽ, chị em vẫn có thể chạy thêm chút nữa, vẫn có thể liều mạng sống sót thật tốt."
Nghĩ đến đây, trong lòng chính Thẩm Như Quy lại đột nhiên toát mồ hôi lạnh, nếu như lúc đó anh không vì mềm lòng nhất thời giúp cô rời đi, kết cục của cô sẽ ra sao?
Bị Lưu Phương gả cho kẻ góa vợ 30 tuổi ở thôn bên???
Nghe đâu một người vợ trước kẻ góa vợ kia chính là bị hắn ta đánh chết, với dáng vẻ đó của Giang Sơ Nguyệt, gả qua đó còn có thể sống được bao lâu???
"Hắt xì......"
Một mùi ớt cay sặc mũi từ trong bếp tỏa ra, Thẩm Như Quy không nhịn được hắt hơi.
Anh liếc nhìn về phía phòng bếp, Giang Sơ Nguyệt phần eo còn không đến bệ bếp đang cau mày, tay phải không ngừng xào trong nồi, khói dày đặc bốc lên từng đợt.
Lý Vĩ Minh thích ồn ào ngồi ở cửa bếp không ngừng kêu la "Giang Tiểu Hoa, em chính là đang quan báo tư thù", Giang Sơ Nguyệt ngay cả ánh mắt cũng không cho Lý Vĩ Minh, trong miệng không chút khách khí nói: ""Ha...... Sự trả thù của em chính là nấu đồ ăn ngon cho anh, sau đó chờ cuối năm làm thịt anh rồi bán lấy tiền sao?"
"Vả lại, với cái cơ thể không được hai lạng thịt, tứ chi lão hóa này của anh có thể bán được bao nhiêu tiền?" Giang Sơ Nguyệt bỏ thêm một muôi nước vào nồi, trong miệng tiếp tục nói.
Lý Vĩ Minh trừng mắt nhìn Giang Sơ Nguyệt, lại thêm củi đã chẻ nhỏ vào bếp, môi mấp máy, một lúc lâu sau, nước trong nồi đã bắt đầu sôi, anh ta mới chậm rãi mở miệng.
"Lời vừa rồi của em là so sánh anh với lợn sao?"
Giang Sơ Nguyệt nhặt lá cải thảo đã ráo nước ở bên cạnh bỏ vào nồi nước sôi, không có cảm tình nói: "Lợn đã làm sai cái gì, phải bị anh sỉ nhục như vậy."
Thẩm Như Quy "phì" một tiếng bật cười, có điều tiếng sôi sùng sục trong nồi trong phòng bếp, và tiếng tanh tách của củi khô bị lửa ăn mòn trong bếp củi, hoàn toàn che giấu đi một tiếng cười này của anh.
Anh quay đầu lại nhìn Chó Con, "Chị gái em bây giờ như vậy, thật sự khá tốt." Nói rồi, đuôi mắt quét mắt nhìn Lý Vĩ Minh sống không còn gì luyến tiếc, "Điều tồi tệ duy nhất, có lẽ chính là Lý Vĩ Minh sẽ bị chị gái em bắt nạt bất cứ lúc nào."
"Chị gái, tốt."
Chó Con nhìn vào mắt Thẩm Như Quy, đột nhiên nói.
Ý cười ở khóe miệng của Thẩm Như Quy khựng lại, biểu cảm y hệt như lần đầu tiên Giang Sơ Nguyệt nghe thấy Chó Con nói chuyện.
Tuy nói Giang Sơ Nguyệt vẫn luôn không thừa nhận đại não của Chó Con quả thực kém phát triển, nhưng trong mắt hầu hết tất cả mọi người, Chó Con thực sự chẳng khác nào đứa ngốc rồi.
Thẩm Như Quy cũng không ngoại lệ, chỉ là cảm thấy cho dù Chó Con có thể chữa khỏi, vậy cũng nhất định là quá trình lâu dài gian nan, dù sao thì, Chó Con hiện tại không có tri giác gì với thế giới bên ngoài.
Hóa ra, không hẳn là vậy.
Thẩm Như Quy đột nhiên hiểu rõ sự kiên trì của Giang Sơ Nguyệt, nhưng cũng đột nhiên càng thêm đau lòng cô hơn.
Trở lại lúc ban đầu, không muốn báo thù những người đã từng tổn thương cô, mà là dẫn người nhà rời xa khỏi vũng bùn, kiếm một phần tương lai tươi sáng, tìm một cuộc sống an ổn.
"Phải, chị gái em tốt nhất rồi." Thẩm Như Quy cười gãi gãi chóp mũi khá thẳng của Chó Con, "Tâm địa lương thiện, còn nấu ăn rất giỏi nữa."
Lát cá cắt mỏng hơi sôi trong nồi một lúc, liền múc ra bỏ vào một cái tô lớn đã đựng cải thảo được chần sẵn, một chút nước canh còn dư lại trong nồi cũng được múc ra hết.
Ngay sau đó, rửa sạch nồi, đun nóng chảo với dầu, khi nóng đến khoảng 60 - 70%, thì đổ dầu trong nồi ra, xối vào bát đã rắc đầy ớt rừng cắt nhỏ, hạt tiêu và hành lá băm nhỏ.
"Hắt xì" một tiếng, mùi hương xộc vào mũi.
Lý Vĩ Minh bỗng chốc nhảy sang, "Cái này xong rồi?" Hung hăng hít hít mũi, "Thật thơm, ngửi mà nước miếng đều sắp chảy ra rồi."
Giang Sơ Nguyệt liếc anh ta một cái, cảm thấy buồn cười, bèn bật cười.
"Em cười cái gì?" Lý Vĩ Minh không thèm ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm dầu nóng khói bốc lên nghi ngút trong tô lớn.
"Không có gì." Giang Sơ Nguyệt cười lắc đầu, "Anh bưng thức ăn đến trên bàn ăn trong nhà chính đi, chuẩn bị ăn cơm thôi."
Lý Vĩ Minh lập tức vui sướng, cất cao giọng "ừ" một tiếng, liền chuẩn bị bưng lên tay.
Giang Sơ Nguyệt vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy, vội tiến lên ngăn cản, thật sự không vui lườm anh ta một cái, "Thật sự không biết anh làm thế nào mà sống được tới lúc lớn như vậy."
Cô vừa nói, vừa cầm lấy một chiếc khăn ướt lót vào vành bát, chuẩn bị tự mình bưng, lúc này, một đôi tay khớp xương thon dài kẹp chặt lấy cổ tay của cô.
"Nóng, để anh." Thẩm Như Quy ấm giọng nói, cười nhìn Giang Sơ Nguyệt, cằm hất hất về phía lồng hấp ở bên cạnh, "Chẳng phải em còn muốn lấy thịt và màn thầu ra khỏi lồng hấp sao?"
Nói rồi, liếc nhìn Lý Vĩ Minh ở bên cạnh một cái, "Trông cậy vào cậu ta, thì có lẽ, tối nay chúng ta chỉ có thể ăn một bát cá phi lê này thôi."
Giang Sơ Nguyệt nương theo tầm mắt của Thẩm Như Quy liếc nhìn Lý Vĩ Minh đang ngây ngốc đứng ở bên cạnh, "Anh nói rất đúng. Tuy rằng thịt là anh ấy tiêu tiền mua, nhưng lại là em dụng tâm làm, không thể bị anh ấy lãng phí được."
Lý Vĩ Minh: "......" Tôi đã làm sai cái gì? Tôi một câu còn chưa kịp nói đâu đấy, hai người đã định tội cho tôi rồi???
Mấu chốt là, hai người các cậu có thể giải thích, các cậu làm thế nào lại ăn ý trong chuyện xỉa xói tôi thế hay không???
Lúc bọn họ chuẩn bị ăn cơm, trời đã tối om rồi.
Giang Sơ Nguyệt lấy một chiếc màn thầu hình con thỏ đưa cho Chó Con, tầm mắt dừng dưới bầu trời âm u, trên mặt lóe qua một tia lo lắng.
Vốn dĩ dựa theo ký ức đời trước của cô, hôm nay hẳn sẽ có một trận mưa lớn hiếm thấy vào mùa thu đông, sau đó Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân sẽ trong quá trình đào đê đập vào hôm qua, bởi vì đất đá sạt lở bị vùi lấp, nên đã bỏ mạng.
Nhưng đời này, Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân đã đi đào đê đập muộn hai ngày, nhưng mưa lớn lại không hề tới đúng hẹn.
Cô dỗ dành Chó Con nhìn màn thầu đọc con thỏ, Chó Con cũng ngoan ngoãn, hai tay thật cẩn thận cầm màn thầu con thỏ rất sống động, làm thế nào cũng không bỏ vào miệng được.
Con ngươi trong đồng tử đen nhánh cũng hiện ra mấy phần linh động, chuyển động trái phải quan sát con thỏ trên tay.
"Con thỏ, con thỏ nhỏ." Giang Sơ Nguyệt dỗ dành Chó Con, "Chó Con, đọc theo chị, con thỏ, con thỏ nhỏ."
"Mau mau ăn đi, còn không ăn thì đồ ăn sẽ nguội lạnh hết." Đồ ăn trong miệng Lý Vĩ Minh còn chưa kịp nuốt xuống, mơ hồ không rõ nói: "Khi nào dạy không được? Lại cứ phải dạy lúc ăn cơm?"
Anh ta làm lơ ánh mắt bất mãn đang trừng anh ta của Giang Sơ Nguyệt, tiếp tục không sợ chết nói: "Với đầu óc kia của Chó Con, không dạy dăm ba bữa, thằng bé học được chắc?"
Thực ra hiện tại Lý Vĩ Minh cũng học ngoan rồi, biết không thể nói Chó Con là đồ ngốc, nhưng anh ta lại không khống chế được cái miệng ti tiện.
"Thịt hấp ăn ngon không?" Giang Sơ Nguyệt hỏi Lý Vĩ Minh.
Lý Vĩ Minh "ừm" một tiếng, lại gắp một miếng thịt trong bát tô, "Rau hấp bên dưới cũng rất ngon."
Giang Sơ Nguyệt im lặng cười khẩy, "Thịt cá ăn ngon không?"
Lý Vĩ Minh không ngừng gật đầu, "Ăn ngon, tuy rằng ăn vào vừa tê vừa cay, nhưng thịt cá thật mềm, mềm mướt mườn mượt, anh chưa bao giờ ăn thịt cá như vậy đâu."
Nói xong, đũa của Lý Vĩ Minh đang chuẩn bị duỗi về phía thịt cá mềm mướt trong bát, thế nhưng đũa còn chưa đụng vào thịt cá, đã thấy Giang Sơ Nguyệt bưng cái bát đựng thịt cá lên, dịch vào bên trong.
"Em làm gì vậy? Còn có để cho người ta ăn cơm nữa không?" Lý Vĩ Minh trừng Giang Sơ Nguyệt.
Thẩm Như Quy chậm rãi gắp một miếng cá lát lên, thong thả ung dung nhai xong, nuốt xuống, "Lát cá hơi mỏng, hấp thụ đủ thơm ngon tê cay, ăn vào miệng, quả thực giống như pháo hoa nở rộ, hương vị quá tuyệt vời."
"Giang Tiểu Hoa, em có ý gì hả?" Lý Vĩ Minh nhìn đũa của Thẩm Như Quy lại duỗi về phía trong bát đựng thịt cá.
Giang Sơ Nguyệt mắt cũng không ngước lên gắp một lát cá không xương cho Chó Con, nói: "Em thấy anh nói khá nhiều, sợ anh bận bịu quá, cho nên, anh cứ ăn nhiều thịt hấp và rau hấp chút đi."
Sau đó nâng mí mắt lên nhìn về phía Lý Vĩ Minh, "Chẳng phải anh nói thịt hấp và rau hấp ăn rất ngon sao?"
Lý Vĩ Minh: "......"
Thịt hấp và rau hấp ăn ngon, cũng không ảnh hưởng tới việc anh ăn cá mà?
Giữa hai cái này có liên quan gì sao?
Có sao? Không có sao?
Lý Vĩ Minh cảm thấy mình thật sự là trời cao thiệt thòi, trước kia bị Thẩm Như Quy bắt nạt thì thôi đi, dù sao gã này từ nhỏ ở trong việc chính là người người khen ngợi con nhà người ta, tuy rằng anh ta biết gã này thực ra chính là bánh trôi nhân mè đen.
Nhưng hiện giờ...... hiện giờ, tới nông thôn tồi tàn này, anh ta thế mà sẽ bị một con nhóc nông thôn nhiều lần nghẹn nói không nên lời.
Quả thực có hại đến tiếng khen tiểu bá vương trong viện của anh ta.
"Bộp!"
"Anh làm gì?" Giang Sơ Nguyệt bị giật mình, vội vàng nhìn Chó Con, phát hiện Chó Con không hề phản ứng, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lý Vĩ Minh, anh đây là ăn no bắt đầu rửng mỡ à???"
Thẩm Như Quy liếc anh ta một cái, nói với Giang Sơ Nguyệt: "Mặc kệ cậu ta, thằng nhóc này từ nhỏ đã thỉnh thoảng lên cơn."
"Được rồi, cũng vất vả cho anh rồi." Giang Sơ Nguyệt rất đồng tình nói với Thẩm Như Quy.
Thẩm Như Quy cười cười, "Vất vả thì còn tốt, chính là vừa không để mắt, lo lắng cậu ta chạy là thua luôn."
Giang Sơ Nguyệt ngẫm nghĩ, "Hay là anh kiếm cái dây thừng buộc lên cổ anh ấy, một đầu khác buộc vào eo của anh?"
Đuôi mắt Thẩm Như Quy liếc Lý Vĩ Minh đang vô cùng tức giận một cái, nắm tay ngăn ý cười tràn ra khóe môi, "Sơ Nguyệt, thực ra cậu ta không điên như em tưởng tượng."
Giang Sơ Nguyệt liếc nhìn Thẩm Như Quy rất phối hợp với mình, quay đầu lại, không nhịn được cười thầm. Có điều, cô ngay lập tức thu lại ý cười, quay đầu nhìn về phía Lý Vĩ Minh, "Tức giận rồi?"
"Hai người đều bắt nạt tôi như vậy, tôi có thể không tức giận sao?" Lý Vĩ Minh bất mãn nói.
"Vậy buổi sáng hai hôm trước lúc em tìm thanh niên trí thức Thẩm, anh thấy em tay không qua đó, vẻ mặt ghét bỏ đó là chuyện thế nào?" Giang Sơ Nguyệt nói.
Lý Vĩ Minh sửng sốt phút chốc rồi mới nhớ ra một chuyện như vậy, cả kinh ngồi thẳng người, ngón tay run rẩy chỉ về phía Giang Sơ Nguyệt, "Em thế mà lật lại chuyện cũ?"
"Cái này sao có thể gọi là lật lại chuyện cũ chứ," Giang Sơ Nguyệt chậm rì rì nói, "Em đây gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn."
"......" Lý Vĩ Minh cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ rồi, con nhóc nông thôn nhưng còn khó nắm bắt hơn nhiều so với trong thành phố.
"Vừa rồi anh ném đũa làm gì? Ăn no rồi?" Giang Sơ Nguyệt liếc xéo anh ta nói.
Thẩm Như Quy cũng tò mò nhìn về phía Lý Vĩ Minh.
Lý Vĩ Minh nghểnh một cái, "Anh quên mất." Nó xong, bưng bát lên, cầm lấy đũa, liếc nhìn cá phi lê màu sắc hấp dẫn, đũa duỗi một nửa, lạ khựng lại, "Có thể ăn không?"
Ngữ khí tủi thân này, ánh mắt nhỏ đáng thương hết sức này......
Giang Sơ Nguyệt cảm thấy trí thông minh của con hàng Lý Vĩ Minh này tuyệt đối không vượt quá 5 tuổi, thật sự, nhiều hơn một ngày đều thật có lỗi với bạn nhỏ 5 tuổi.
"Ăn đi." Thẩm Như Quy liếc nhìn Giang Sơ Nguyệt đang nhịn cười nhịn đến mức bả vai run rẩy một cái, đẩy bát cá phi lê về chỗ cũ, bất đắc dĩ nói với Lý Vĩ Minh: "An không nói ngủ không nói, người xưa không bao giờ lừa dối ta."
Lý Vĩ Minh sung sướng vừa gắp cá phi lê, vừa nói: "Vậy cậu làm gì mà còn mở miệng hả?"
Ha...... Quả nhiên lòng đồng tình dư thừa đều là dùng để tự tổn thương 800.
Thẩm Như Quy quyết định, về sau nếu anh mà còn tiếp tục giúp tên ngốc Lý Vĩ Minh này, bản thân anh chính là đồ ngốc.
-
Trên bàn cơm, ngoại trừ Chó Con vẫn luôn yên lặng ăn cơm, thì ba người khác trò chuyện vô biên, thỉnh thoảng Giang Sơ Nguyệt và Thẩm Như Quy cùng nhau chèn ép Lý Vĩ Minh, một bữa cơm ngược lại ăn cũng coi như vui vẻ.
Dù sao, Lý Vĩ Minh vui vẻ hay không thì không biết, nhưng Giang Sơ Nguyệt và Thẩm Như Quy lại khá vui vẻ.
Thẩm Như Quy giúp Giang Sơ Nguyệt cùng nhau thu dọn bát đũa, lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện mà trưởng thôn đã bàn giao, ngay sau đó nói với Giang Sơ Nguyệt: "Chuyện mà trưởng thôn bảo em đến trại thanh niên trí thức giúp nấu cơm, anh đã nói qua với thanh niên trí thức của trại thanh niên trí thức rồi, mọi người cùng nhau xuất lương thực, lượng cơm của em ít, có thể cùng ăn chung, chỉ là Chó Con thì không được. Hoặc là, em tự ăn cơm ở nhà, chuyện em giúp trại thanh niên trí thức nấu cơm, trực tiếp tính công điểm cho em, dù sao cái này tùy thuộc vào em rồi."
Giang Sơ Nguyệt ngẫm nghĩ, nói thẳng: "Bên phía bọn anh mấy giờ ăn bữa sáng?"
"Trước 8 giờ, muộn nhất không thể vượt quá 8 giờ." Thẩm Như Quy nói.
Giang Sơ Nguyệt gật đầu: "Vậy em ở nhà ăn cơm cùng Chó Con, 7 giờ sáng hằng ngày qua đó giúp các anh nấu cơm," Nói rồi ngừng một lúc, "người của trại thanh niên trí thức các anh có kiêng kị món ăn nào không?"
Có điều, lời này vừa hỏi, cô đã biết câu hỏi của mình tương đối ngốc.
Thời buổi này ăn no đều là vấn đề nan giải, ngoại trừ tín ngưỡng dân tộc, còn có món ăn kiêng kị, vậy xem ra vẫn là ngày tháng trôi qua quá tốt rồi.
Cô mím môi cười cười, "Lương thực đều là để trong bếp phải không? Ngày mai em trực tiếp qua phòng bếp là được rồi?"
Thẩm Như Quy "ừ" một tiếng, "Không cần nấu quá phức tạp, buổi sáng chỉ cần màn thầu và cháo là được. Về phần rau, sân sau của trại thanh niên trí thức trồng không ít rau xanh, là trưởng thôn đặc biệt phê duyệt, mỗi ngày em trực tiếp qua đó hái là được." Hơi dừng lại, "Trong nhà em nếu như thiếu rau ăn, cũng có thể hái một ít về nhà."
Nửa câu trước Giang Sơ Nguyệt để trong lòng, nửa câu sau trực tiếp vào tai này ra tai kia.
"Vậy em nhớ rõ rồi."
GIang Sơ Nguyệt nói xong lời này, Thẩm Như Quy và Lý Vĩ Minh liền dự định về nhà.
Ai ngờ, hai người này vừa đi đến cửa, đột nhiên một tiếng sấm đánh vang dội phía chân trời, sau đó chính là tia chớp sáng như ban ngày.
Giang Sơ Nguyệt bỗng chốc cả người cứng đờ ngay tại chỗ, sau đó liền cảm giác toàn thân lạnh toát, cảm thấy lạnh, lạnh xuyên tim, lạnh đến mức dường như ngay cả đại não đều đông cứng lại.
Cô ngơ ngác nghe tiếng sấm lại lần nữa vang lên bên tai, sau đó lại là một tia chớp nữa.
"Giờ đã sắp vào đông rồi, thế mà có sấm chớp mưa lớn, không bình thường lắm nha!" Lý Vĩ Minh dựa vào khung cửa, nhìn bầu trời đêm bên ngoài dường như có vô số sợ hãi đang ập vào trước mặt.
Thẩm Như Quy vội vàng nắm lấy hai vai của Giang Sơ Nguyệt, cố gắng hết sức để giọng của mình nghe có vẻ giống hệt ngày thường, nhẹ giọng nói: "Bọn họ đi làm đều là trước khi trời tối đã kết thúc rồi, vào thời gian này, chú Giang và thím chắc chắn đã nghỉ ngơi ở trong lều rồi, sẽ không còn đang tiếp tục làm việc đâu."
Giang Sơ Nguyệt theo âm thanh, ngơ ngác nhìn Thẩm Như Quy, chỉ thấy môi đối phương mấp máy lên xuống, tựa như đang nói gì đó, nhưng cô lại cảm thấy bản thân giống như mất thính giác rồi, không nghe rõ dù chỉ một chữ.
Cô nhìn chằm chằm đôi môi đang không ngừng mấp máy của Thẩm Như Quy hồi lâu, đột nhiên cử động, cô giống như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, dùng hết sức bình sinh tím lấy cổ tay của Thẩm Như Quy, không hề hay biết móng tay hơi dài của cô đã cắm rách da của Thẩm Như Quy.
"Thanh niên trí thức Thẩm, thanh niên trí thức Thẩm, mưa rồi, mưa rồi, ba mẹ em, bọn họ, bọn họ, sẽ đất đá sạt lở, đất đá sạt lở, thanh niên trí thức Thẩm, không an toàn, quá nguy hiểm, ba mẹ em bọn họ, bọn họ," Giang Sơ Nguyệt nói năng lộn xộn, lời trước không khớp với lời sau.
Nhưng Thẩm Như Quy lại hiểu rõ cô rốt cuộc đang sợ hãi điều gì.
"Này, Giang Tiểu Hoa đây là ma nhập rồi?" Lý Vĩ Minh không rõ nguyên do nói.
Thẩm Như Quy quay đầu lại một ánh mắt sắc bén quét qua, dọa Lý Vĩ Minh ngậm chặt miệng, không dám nói thêm lời nào.
"Không sao đâu, không sao đâu." Thẩm Như Quy dùng giọng nói dịu dàng, nhẹ giọng dỗ dành Giang Sơ Nguyệt.
Cổ tay anh hơi dùng sức thoát khỏi sự kiềm chết của Giang Sơ Nguyệt, lộ ra mấy vết xước đã chảy máu, Lý Vĩ Minh liếc mắt một cái quét đến.
"Cổ tay của cậu......"
Nói xong, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thẩm Như Quy, lại lúng túng ngậm miệng lại.
Thầm nghĩ: Coi lòng tốt thành long lang dạ thú, dù sao người bị thương lại không phải ông đây, đau chết cậu cho rồi.
Anh ta hừ một tiếng, quay lưng lại, nhắm mắt làm ngơ.
"Sơ Nguyệt, Sơ Nguyệt, em nhìn anh này." Hai tay Thẩm Như Quy ôm lấy mặt Giang Sơ Nguyệt, ép mặt cô nhìn về phía mình, "Bây giờ đã sắp 7 giờ rồi, chú Giang và thím, chắc chắn đã về trong lều nghỉ ngơi rồi."
""Buổi sáng lúc chú Giang và thím đi lên đê, anh đã cố ý hỏi, buổi chiều bọn họ thường đào đến 5 rưỡi, khi trời chập tối, thì tất cả đều ngừng làm việc, cho nên, chú Giang và thím bây giờ chắc chắn là an toàn."
"Sơ Nguyệt, em tin tưởng anh, chú Giang và thím chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện."
Giọng nói dịu dàng cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong tai, bởi vì cái lạnh thấu xương do tia chớp tiếng sấm mang lại đã tiêu tan từng chút một, tầm mắt thất thần cũng dần dần tìm lại tiêu điểm.
"Thanh niên trí thức Thẩm, ba mẹ em......"
Cô là thật sự sợ hãi, trong khoảnh khắc, cô dường như lại trở về thời điểm đột nhiên nghe được tin bất ngờ ba mẹ qua đời, cô còn chưa kịp phản ứng, thì em trai lại rơi xuống nước chết đuối......
Cái loại sợ hãi vô biên vô hạn đó, từ bốn phương tám hướng xâm nhập cảm quan của cô.
"Tin tưởng anh, chú Giang và thím là an toàn, là khỏe mạnh, nhiều nhất một tháng, em sẽ có thể nhìn thấy bọn họ, một nhà bốn người bọn em, sẽ ở bên nhau cùng đón Tết đoàn viên."
"Chú Giang và thím sẽ nhìn em và Chó Con lớn lên, sẽ luôn ở bên cạnh chị em em, nhìn các em lớn lên từng chút một."
"Đừng lo lắng, Sơ Nguyệt, có anh đây, anh sẽ không để cho chú Giang và thím xảy ra chuyện."
Tầng thứ nhất của lồng hấp để thịt hấp, tầng thứ hai chính là màn thầu nặn hình thỏ con.
Bởi vì điều kiện trong nhà có hạn, cơm vẫn luôn độn cùng hạt dẻ cắt nhỏ, nhất quán sử dụng niêu, dùng bếp lò nhỏ nấu từ từ.
Bằng cách này, ngược lại sẽ để trống nồi to, đến mùa đông thì không đến mức gặp cảnh khó xử giống như cơm đã nguội lạnh, mà đồ ăn vừa mới nấu xong.
Trong nồi lớn đã bốc hơi nước, lại chờ thêm một lúc, Giang Sơ nguyệt đặt lồng hấp trong nồi lên chiếc bàn trong phòng bếp, nhưng không mở ra, lo lắng hơi nóng tiêu tan, lát nữa thịt hấp và màn thầu bên trong sẽ nguội lạnh.
Mùi thơm của thịt hấp đã hấp chín trong nồi bay ra ngoài từng chập một, tầm mắt của Lý Vĩ Minh đang ngồi ở cửa bếp nhóm lửa không ngừng ngó lên lồng hấp trên bàn, thỉnh thoảng liếm liếm môi theo bản năng.
Mà Thẩm Như Quy thì không ở trong bếp, ngược lại ở trong nhà chính dạy Chó Con nói chuyện. Nó là dạy Chó Con nói chuyện, nhưng thực chất là tấu đơn của anh, một mình độc thoại.
Chó Con đối mặt với Thẩm Như Quy không hề giống như khi đối mặt với Giang Sơ Nguyệt, thỉnh thoảng còn có thể cho chút phản ứng. Dù sao thằng bé chính là vẫn luôn trưng ra vẻ mặt vô cảm nhìn Thẩm Như Quy, đôi mắt to đen sáng dừng trên mặt Thẩm Như Quy.
Có lẽ, cũng là có một chút phản ứng.
Chính là khi Thẩm Như Quy chỉ cần nhắc đến tên của Giang Sơ Nguyệt, đôi mắt của Chó Con sẽ hơi động.
Thẩm Như Quy nhìn Chó Con như vậy, thở dài một hơi, giơ tay sờ sờ mái tóc có hơi dài của Chó Con, nhẹ giọng nói: "Em nhất định phải lớn lên thật khỏe mạnh, đối tốt với chị gái của em một chút nhé!"
"Năm đó, em chính là cọng rơm cuối cùng ép chết chị gái em, nếu như khi đó em còn sống, cho dù trước sau như một không nói không rằng, có lẽ, chị em vẫn có thể chạy thêm chút nữa, vẫn có thể liều mạng sống sót thật tốt."
Nghĩ đến đây, trong lòng chính Thẩm Như Quy lại đột nhiên toát mồ hôi lạnh, nếu như lúc đó anh không vì mềm lòng nhất thời giúp cô rời đi, kết cục của cô sẽ ra sao?
Bị Lưu Phương gả cho kẻ góa vợ 30 tuổi ở thôn bên???
Nghe đâu một người vợ trước kẻ góa vợ kia chính là bị hắn ta đánh chết, với dáng vẻ đó của Giang Sơ Nguyệt, gả qua đó còn có thể sống được bao lâu???
"Hắt xì......"
Một mùi ớt cay sặc mũi từ trong bếp tỏa ra, Thẩm Như Quy không nhịn được hắt hơi.
Anh liếc nhìn về phía phòng bếp, Giang Sơ Nguyệt phần eo còn không đến bệ bếp đang cau mày, tay phải không ngừng xào trong nồi, khói dày đặc bốc lên từng đợt.
Lý Vĩ Minh thích ồn ào ngồi ở cửa bếp không ngừng kêu la "Giang Tiểu Hoa, em chính là đang quan báo tư thù", Giang Sơ Nguyệt ngay cả ánh mắt cũng không cho Lý Vĩ Minh, trong miệng không chút khách khí nói: ""Ha...... Sự trả thù của em chính là nấu đồ ăn ngon cho anh, sau đó chờ cuối năm làm thịt anh rồi bán lấy tiền sao?"
"Vả lại, với cái cơ thể không được hai lạng thịt, tứ chi lão hóa này của anh có thể bán được bao nhiêu tiền?" Giang Sơ Nguyệt bỏ thêm một muôi nước vào nồi, trong miệng tiếp tục nói.
Lý Vĩ Minh trừng mắt nhìn Giang Sơ Nguyệt, lại thêm củi đã chẻ nhỏ vào bếp, môi mấp máy, một lúc lâu sau, nước trong nồi đã bắt đầu sôi, anh ta mới chậm rãi mở miệng.
"Lời vừa rồi của em là so sánh anh với lợn sao?"
Giang Sơ Nguyệt nhặt lá cải thảo đã ráo nước ở bên cạnh bỏ vào nồi nước sôi, không có cảm tình nói: "Lợn đã làm sai cái gì, phải bị anh sỉ nhục như vậy."
Thẩm Như Quy "phì" một tiếng bật cười, có điều tiếng sôi sùng sục trong nồi trong phòng bếp, và tiếng tanh tách của củi khô bị lửa ăn mòn trong bếp củi, hoàn toàn che giấu đi một tiếng cười này của anh.
Anh quay đầu lại nhìn Chó Con, "Chị gái em bây giờ như vậy, thật sự khá tốt." Nói rồi, đuôi mắt quét mắt nhìn Lý Vĩ Minh sống không còn gì luyến tiếc, "Điều tồi tệ duy nhất, có lẽ chính là Lý Vĩ Minh sẽ bị chị gái em bắt nạt bất cứ lúc nào."
"Chị gái, tốt."
Chó Con nhìn vào mắt Thẩm Như Quy, đột nhiên nói.
Ý cười ở khóe miệng của Thẩm Như Quy khựng lại, biểu cảm y hệt như lần đầu tiên Giang Sơ Nguyệt nghe thấy Chó Con nói chuyện.
Tuy nói Giang Sơ Nguyệt vẫn luôn không thừa nhận đại não của Chó Con quả thực kém phát triển, nhưng trong mắt hầu hết tất cả mọi người, Chó Con thực sự chẳng khác nào đứa ngốc rồi.
Thẩm Như Quy cũng không ngoại lệ, chỉ là cảm thấy cho dù Chó Con có thể chữa khỏi, vậy cũng nhất định là quá trình lâu dài gian nan, dù sao thì, Chó Con hiện tại không có tri giác gì với thế giới bên ngoài.
Hóa ra, không hẳn là vậy.
Thẩm Như Quy đột nhiên hiểu rõ sự kiên trì của Giang Sơ Nguyệt, nhưng cũng đột nhiên càng thêm đau lòng cô hơn.
Trở lại lúc ban đầu, không muốn báo thù những người đã từng tổn thương cô, mà là dẫn người nhà rời xa khỏi vũng bùn, kiếm một phần tương lai tươi sáng, tìm một cuộc sống an ổn.
"Phải, chị gái em tốt nhất rồi." Thẩm Như Quy cười gãi gãi chóp mũi khá thẳng của Chó Con, "Tâm địa lương thiện, còn nấu ăn rất giỏi nữa."
Lát cá cắt mỏng hơi sôi trong nồi một lúc, liền múc ra bỏ vào một cái tô lớn đã đựng cải thảo được chần sẵn, một chút nước canh còn dư lại trong nồi cũng được múc ra hết.
Ngay sau đó, rửa sạch nồi, đun nóng chảo với dầu, khi nóng đến khoảng 60 - 70%, thì đổ dầu trong nồi ra, xối vào bát đã rắc đầy ớt rừng cắt nhỏ, hạt tiêu và hành lá băm nhỏ.
"Hắt xì" một tiếng, mùi hương xộc vào mũi.
Lý Vĩ Minh bỗng chốc nhảy sang, "Cái này xong rồi?" Hung hăng hít hít mũi, "Thật thơm, ngửi mà nước miếng đều sắp chảy ra rồi."
Giang Sơ Nguyệt liếc anh ta một cái, cảm thấy buồn cười, bèn bật cười.
"Em cười cái gì?" Lý Vĩ Minh không thèm ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm dầu nóng khói bốc lên nghi ngút trong tô lớn.
"Không có gì." Giang Sơ Nguyệt cười lắc đầu, "Anh bưng thức ăn đến trên bàn ăn trong nhà chính đi, chuẩn bị ăn cơm thôi."
Lý Vĩ Minh lập tức vui sướng, cất cao giọng "ừ" một tiếng, liền chuẩn bị bưng lên tay.
Giang Sơ Nguyệt vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy, vội tiến lên ngăn cản, thật sự không vui lườm anh ta một cái, "Thật sự không biết anh làm thế nào mà sống được tới lúc lớn như vậy."
Cô vừa nói, vừa cầm lấy một chiếc khăn ướt lót vào vành bát, chuẩn bị tự mình bưng, lúc này, một đôi tay khớp xương thon dài kẹp chặt lấy cổ tay của cô.
"Nóng, để anh." Thẩm Như Quy ấm giọng nói, cười nhìn Giang Sơ Nguyệt, cằm hất hất về phía lồng hấp ở bên cạnh, "Chẳng phải em còn muốn lấy thịt và màn thầu ra khỏi lồng hấp sao?"
Nói rồi, liếc nhìn Lý Vĩ Minh ở bên cạnh một cái, "Trông cậy vào cậu ta, thì có lẽ, tối nay chúng ta chỉ có thể ăn một bát cá phi lê này thôi."
Giang Sơ Nguyệt nương theo tầm mắt của Thẩm Như Quy liếc nhìn Lý Vĩ Minh đang ngây ngốc đứng ở bên cạnh, "Anh nói rất đúng. Tuy rằng thịt là anh ấy tiêu tiền mua, nhưng lại là em dụng tâm làm, không thể bị anh ấy lãng phí được."
Lý Vĩ Minh: "......" Tôi đã làm sai cái gì? Tôi một câu còn chưa kịp nói đâu đấy, hai người đã định tội cho tôi rồi???
Mấu chốt là, hai người các cậu có thể giải thích, các cậu làm thế nào lại ăn ý trong chuyện xỉa xói tôi thế hay không???
Lúc bọn họ chuẩn bị ăn cơm, trời đã tối om rồi.
Giang Sơ Nguyệt lấy một chiếc màn thầu hình con thỏ đưa cho Chó Con, tầm mắt dừng dưới bầu trời âm u, trên mặt lóe qua một tia lo lắng.
Vốn dĩ dựa theo ký ức đời trước của cô, hôm nay hẳn sẽ có một trận mưa lớn hiếm thấy vào mùa thu đông, sau đó Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân sẽ trong quá trình đào đê đập vào hôm qua, bởi vì đất đá sạt lở bị vùi lấp, nên đã bỏ mạng.
Nhưng đời này, Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân đã đi đào đê đập muộn hai ngày, nhưng mưa lớn lại không hề tới đúng hẹn.
Cô dỗ dành Chó Con nhìn màn thầu đọc con thỏ, Chó Con cũng ngoan ngoãn, hai tay thật cẩn thận cầm màn thầu con thỏ rất sống động, làm thế nào cũng không bỏ vào miệng được.
Con ngươi trong đồng tử đen nhánh cũng hiện ra mấy phần linh động, chuyển động trái phải quan sát con thỏ trên tay.
"Con thỏ, con thỏ nhỏ." Giang Sơ Nguyệt dỗ dành Chó Con, "Chó Con, đọc theo chị, con thỏ, con thỏ nhỏ."
"Mau mau ăn đi, còn không ăn thì đồ ăn sẽ nguội lạnh hết." Đồ ăn trong miệng Lý Vĩ Minh còn chưa kịp nuốt xuống, mơ hồ không rõ nói: "Khi nào dạy không được? Lại cứ phải dạy lúc ăn cơm?"
Anh ta làm lơ ánh mắt bất mãn đang trừng anh ta của Giang Sơ Nguyệt, tiếp tục không sợ chết nói: "Với đầu óc kia của Chó Con, không dạy dăm ba bữa, thằng bé học được chắc?"
Thực ra hiện tại Lý Vĩ Minh cũng học ngoan rồi, biết không thể nói Chó Con là đồ ngốc, nhưng anh ta lại không khống chế được cái miệng ti tiện.
"Thịt hấp ăn ngon không?" Giang Sơ Nguyệt hỏi Lý Vĩ Minh.
Lý Vĩ Minh "ừm" một tiếng, lại gắp một miếng thịt trong bát tô, "Rau hấp bên dưới cũng rất ngon."
Giang Sơ Nguyệt im lặng cười khẩy, "Thịt cá ăn ngon không?"
Lý Vĩ Minh không ngừng gật đầu, "Ăn ngon, tuy rằng ăn vào vừa tê vừa cay, nhưng thịt cá thật mềm, mềm mướt mườn mượt, anh chưa bao giờ ăn thịt cá như vậy đâu."
Nói xong, đũa của Lý Vĩ Minh đang chuẩn bị duỗi về phía thịt cá mềm mướt trong bát, thế nhưng đũa còn chưa đụng vào thịt cá, đã thấy Giang Sơ Nguyệt bưng cái bát đựng thịt cá lên, dịch vào bên trong.
"Em làm gì vậy? Còn có để cho người ta ăn cơm nữa không?" Lý Vĩ Minh trừng Giang Sơ Nguyệt.
Thẩm Như Quy chậm rãi gắp một miếng cá lát lên, thong thả ung dung nhai xong, nuốt xuống, "Lát cá hơi mỏng, hấp thụ đủ thơm ngon tê cay, ăn vào miệng, quả thực giống như pháo hoa nở rộ, hương vị quá tuyệt vời."
"Giang Tiểu Hoa, em có ý gì hả?" Lý Vĩ Minh nhìn đũa của Thẩm Như Quy lại duỗi về phía trong bát đựng thịt cá.
Giang Sơ Nguyệt mắt cũng không ngước lên gắp một lát cá không xương cho Chó Con, nói: "Em thấy anh nói khá nhiều, sợ anh bận bịu quá, cho nên, anh cứ ăn nhiều thịt hấp và rau hấp chút đi."
Sau đó nâng mí mắt lên nhìn về phía Lý Vĩ Minh, "Chẳng phải anh nói thịt hấp và rau hấp ăn rất ngon sao?"
Lý Vĩ Minh: "......"
Thịt hấp và rau hấp ăn ngon, cũng không ảnh hưởng tới việc anh ăn cá mà?
Giữa hai cái này có liên quan gì sao?
Có sao? Không có sao?
Lý Vĩ Minh cảm thấy mình thật sự là trời cao thiệt thòi, trước kia bị Thẩm Như Quy bắt nạt thì thôi đi, dù sao gã này từ nhỏ ở trong việc chính là người người khen ngợi con nhà người ta, tuy rằng anh ta biết gã này thực ra chính là bánh trôi nhân mè đen.
Nhưng hiện giờ...... hiện giờ, tới nông thôn tồi tàn này, anh ta thế mà sẽ bị một con nhóc nông thôn nhiều lần nghẹn nói không nên lời.
Quả thực có hại đến tiếng khen tiểu bá vương trong viện của anh ta.
"Bộp!"
"Anh làm gì?" Giang Sơ Nguyệt bị giật mình, vội vàng nhìn Chó Con, phát hiện Chó Con không hề phản ứng, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lý Vĩ Minh, anh đây là ăn no bắt đầu rửng mỡ à???"
Thẩm Như Quy liếc anh ta một cái, nói với Giang Sơ Nguyệt: "Mặc kệ cậu ta, thằng nhóc này từ nhỏ đã thỉnh thoảng lên cơn."
"Được rồi, cũng vất vả cho anh rồi." Giang Sơ Nguyệt rất đồng tình nói với Thẩm Như Quy.
Thẩm Như Quy cười cười, "Vất vả thì còn tốt, chính là vừa không để mắt, lo lắng cậu ta chạy là thua luôn."
Giang Sơ Nguyệt ngẫm nghĩ, "Hay là anh kiếm cái dây thừng buộc lên cổ anh ấy, một đầu khác buộc vào eo của anh?"
Đuôi mắt Thẩm Như Quy liếc Lý Vĩ Minh đang vô cùng tức giận một cái, nắm tay ngăn ý cười tràn ra khóe môi, "Sơ Nguyệt, thực ra cậu ta không điên như em tưởng tượng."
Giang Sơ Nguyệt liếc nhìn Thẩm Như Quy rất phối hợp với mình, quay đầu lại, không nhịn được cười thầm. Có điều, cô ngay lập tức thu lại ý cười, quay đầu nhìn về phía Lý Vĩ Minh, "Tức giận rồi?"
"Hai người đều bắt nạt tôi như vậy, tôi có thể không tức giận sao?" Lý Vĩ Minh bất mãn nói.
"Vậy buổi sáng hai hôm trước lúc em tìm thanh niên trí thức Thẩm, anh thấy em tay không qua đó, vẻ mặt ghét bỏ đó là chuyện thế nào?" Giang Sơ Nguyệt nói.
Lý Vĩ Minh sửng sốt phút chốc rồi mới nhớ ra một chuyện như vậy, cả kinh ngồi thẳng người, ngón tay run rẩy chỉ về phía Giang Sơ Nguyệt, "Em thế mà lật lại chuyện cũ?"
"Cái này sao có thể gọi là lật lại chuyện cũ chứ," Giang Sơ Nguyệt chậm rì rì nói, "Em đây gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn."
"......" Lý Vĩ Minh cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ rồi, con nhóc nông thôn nhưng còn khó nắm bắt hơn nhiều so với trong thành phố.
"Vừa rồi anh ném đũa làm gì? Ăn no rồi?" Giang Sơ Nguyệt liếc xéo anh ta nói.
Thẩm Như Quy cũng tò mò nhìn về phía Lý Vĩ Minh.
Lý Vĩ Minh nghểnh một cái, "Anh quên mất." Nó xong, bưng bát lên, cầm lấy đũa, liếc nhìn cá phi lê màu sắc hấp dẫn, đũa duỗi một nửa, lạ khựng lại, "Có thể ăn không?"
Ngữ khí tủi thân này, ánh mắt nhỏ đáng thương hết sức này......
Giang Sơ Nguyệt cảm thấy trí thông minh của con hàng Lý Vĩ Minh này tuyệt đối không vượt quá 5 tuổi, thật sự, nhiều hơn một ngày đều thật có lỗi với bạn nhỏ 5 tuổi.
"Ăn đi." Thẩm Như Quy liếc nhìn Giang Sơ Nguyệt đang nhịn cười nhịn đến mức bả vai run rẩy một cái, đẩy bát cá phi lê về chỗ cũ, bất đắc dĩ nói với Lý Vĩ Minh: "An không nói ngủ không nói, người xưa không bao giờ lừa dối ta."
Lý Vĩ Minh sung sướng vừa gắp cá phi lê, vừa nói: "Vậy cậu làm gì mà còn mở miệng hả?"
Ha...... Quả nhiên lòng đồng tình dư thừa đều là dùng để tự tổn thương 800.
Thẩm Như Quy quyết định, về sau nếu anh mà còn tiếp tục giúp tên ngốc Lý Vĩ Minh này, bản thân anh chính là đồ ngốc.
-
Trên bàn cơm, ngoại trừ Chó Con vẫn luôn yên lặng ăn cơm, thì ba người khác trò chuyện vô biên, thỉnh thoảng Giang Sơ Nguyệt và Thẩm Như Quy cùng nhau chèn ép Lý Vĩ Minh, một bữa cơm ngược lại ăn cũng coi như vui vẻ.
Dù sao, Lý Vĩ Minh vui vẻ hay không thì không biết, nhưng Giang Sơ Nguyệt và Thẩm Như Quy lại khá vui vẻ.
Thẩm Như Quy giúp Giang Sơ Nguyệt cùng nhau thu dọn bát đũa, lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện mà trưởng thôn đã bàn giao, ngay sau đó nói với Giang Sơ Nguyệt: "Chuyện mà trưởng thôn bảo em đến trại thanh niên trí thức giúp nấu cơm, anh đã nói qua với thanh niên trí thức của trại thanh niên trí thức rồi, mọi người cùng nhau xuất lương thực, lượng cơm của em ít, có thể cùng ăn chung, chỉ là Chó Con thì không được. Hoặc là, em tự ăn cơm ở nhà, chuyện em giúp trại thanh niên trí thức nấu cơm, trực tiếp tính công điểm cho em, dù sao cái này tùy thuộc vào em rồi."
Giang Sơ Nguyệt ngẫm nghĩ, nói thẳng: "Bên phía bọn anh mấy giờ ăn bữa sáng?"
"Trước 8 giờ, muộn nhất không thể vượt quá 8 giờ." Thẩm Như Quy nói.
Giang Sơ Nguyệt gật đầu: "Vậy em ở nhà ăn cơm cùng Chó Con, 7 giờ sáng hằng ngày qua đó giúp các anh nấu cơm," Nói rồi ngừng một lúc, "người của trại thanh niên trí thức các anh có kiêng kị món ăn nào không?"
Có điều, lời này vừa hỏi, cô đã biết câu hỏi của mình tương đối ngốc.
Thời buổi này ăn no đều là vấn đề nan giải, ngoại trừ tín ngưỡng dân tộc, còn có món ăn kiêng kị, vậy xem ra vẫn là ngày tháng trôi qua quá tốt rồi.
Cô mím môi cười cười, "Lương thực đều là để trong bếp phải không? Ngày mai em trực tiếp qua phòng bếp là được rồi?"
Thẩm Như Quy "ừ" một tiếng, "Không cần nấu quá phức tạp, buổi sáng chỉ cần màn thầu và cháo là được. Về phần rau, sân sau của trại thanh niên trí thức trồng không ít rau xanh, là trưởng thôn đặc biệt phê duyệt, mỗi ngày em trực tiếp qua đó hái là được." Hơi dừng lại, "Trong nhà em nếu như thiếu rau ăn, cũng có thể hái một ít về nhà."
Nửa câu trước Giang Sơ Nguyệt để trong lòng, nửa câu sau trực tiếp vào tai này ra tai kia.
"Vậy em nhớ rõ rồi."
GIang Sơ Nguyệt nói xong lời này, Thẩm Như Quy và Lý Vĩ Minh liền dự định về nhà.
Ai ngờ, hai người này vừa đi đến cửa, đột nhiên một tiếng sấm đánh vang dội phía chân trời, sau đó chính là tia chớp sáng như ban ngày.
Giang Sơ Nguyệt bỗng chốc cả người cứng đờ ngay tại chỗ, sau đó liền cảm giác toàn thân lạnh toát, cảm thấy lạnh, lạnh xuyên tim, lạnh đến mức dường như ngay cả đại não đều đông cứng lại.
Cô ngơ ngác nghe tiếng sấm lại lần nữa vang lên bên tai, sau đó lại là một tia chớp nữa.
"Giờ đã sắp vào đông rồi, thế mà có sấm chớp mưa lớn, không bình thường lắm nha!" Lý Vĩ Minh dựa vào khung cửa, nhìn bầu trời đêm bên ngoài dường như có vô số sợ hãi đang ập vào trước mặt.
Thẩm Như Quy vội vàng nắm lấy hai vai của Giang Sơ Nguyệt, cố gắng hết sức để giọng của mình nghe có vẻ giống hệt ngày thường, nhẹ giọng nói: "Bọn họ đi làm đều là trước khi trời tối đã kết thúc rồi, vào thời gian này, chú Giang và thím chắc chắn đã nghỉ ngơi ở trong lều rồi, sẽ không còn đang tiếp tục làm việc đâu."
Giang Sơ Nguyệt theo âm thanh, ngơ ngác nhìn Thẩm Như Quy, chỉ thấy môi đối phương mấp máy lên xuống, tựa như đang nói gì đó, nhưng cô lại cảm thấy bản thân giống như mất thính giác rồi, không nghe rõ dù chỉ một chữ.
Cô nhìn chằm chằm đôi môi đang không ngừng mấp máy của Thẩm Như Quy hồi lâu, đột nhiên cử động, cô giống như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, dùng hết sức bình sinh tím lấy cổ tay của Thẩm Như Quy, không hề hay biết móng tay hơi dài của cô đã cắm rách da của Thẩm Như Quy.
"Thanh niên trí thức Thẩm, thanh niên trí thức Thẩm, mưa rồi, mưa rồi, ba mẹ em, bọn họ, bọn họ, sẽ đất đá sạt lở, đất đá sạt lở, thanh niên trí thức Thẩm, không an toàn, quá nguy hiểm, ba mẹ em bọn họ, bọn họ," Giang Sơ Nguyệt nói năng lộn xộn, lời trước không khớp với lời sau.
Nhưng Thẩm Như Quy lại hiểu rõ cô rốt cuộc đang sợ hãi điều gì.
"Này, Giang Tiểu Hoa đây là ma nhập rồi?" Lý Vĩ Minh không rõ nguyên do nói.
Thẩm Như Quy quay đầu lại một ánh mắt sắc bén quét qua, dọa Lý Vĩ Minh ngậm chặt miệng, không dám nói thêm lời nào.
"Không sao đâu, không sao đâu." Thẩm Như Quy dùng giọng nói dịu dàng, nhẹ giọng dỗ dành Giang Sơ Nguyệt.
Cổ tay anh hơi dùng sức thoát khỏi sự kiềm chết của Giang Sơ Nguyệt, lộ ra mấy vết xước đã chảy máu, Lý Vĩ Minh liếc mắt một cái quét đến.
"Cổ tay của cậu......"
Nói xong, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thẩm Như Quy, lại lúng túng ngậm miệng lại.
Thầm nghĩ: Coi lòng tốt thành long lang dạ thú, dù sao người bị thương lại không phải ông đây, đau chết cậu cho rồi.
Anh ta hừ một tiếng, quay lưng lại, nhắm mắt làm ngơ.
"Sơ Nguyệt, Sơ Nguyệt, em nhìn anh này." Hai tay Thẩm Như Quy ôm lấy mặt Giang Sơ Nguyệt, ép mặt cô nhìn về phía mình, "Bây giờ đã sắp 7 giờ rồi, chú Giang và thím, chắc chắn đã về trong lều nghỉ ngơi rồi."
""Buổi sáng lúc chú Giang và thím đi lên đê, anh đã cố ý hỏi, buổi chiều bọn họ thường đào đến 5 rưỡi, khi trời chập tối, thì tất cả đều ngừng làm việc, cho nên, chú Giang và thím bây giờ chắc chắn là an toàn."
"Sơ Nguyệt, em tin tưởng anh, chú Giang và thím chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện."
Giọng nói dịu dàng cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong tai, bởi vì cái lạnh thấu xương do tia chớp tiếng sấm mang lại đã tiêu tan từng chút một, tầm mắt thất thần cũng dần dần tìm lại tiêu điểm.
"Thanh niên trí thức Thẩm, ba mẹ em......"
Cô là thật sự sợ hãi, trong khoảnh khắc, cô dường như lại trở về thời điểm đột nhiên nghe được tin bất ngờ ba mẹ qua đời, cô còn chưa kịp phản ứng, thì em trai lại rơi xuống nước chết đuối......
Cái loại sợ hãi vô biên vô hạn đó, từ bốn phương tám hướng xâm nhập cảm quan của cô.
"Tin tưởng anh, chú Giang và thím là an toàn, là khỏe mạnh, nhiều nhất một tháng, em sẽ có thể nhìn thấy bọn họ, một nhà bốn người bọn em, sẽ ở bên nhau cùng đón Tết đoàn viên."
"Chú Giang và thím sẽ nhìn em và Chó Con lớn lên, sẽ luôn ở bên cạnh chị em em, nhìn các em lớn lên từng chút một."
"Đừng lo lắng, Sơ Nguyệt, có anh đây, anh sẽ không để cho chú Giang và thím xảy ra chuyện."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook