"A..."

Giang Sơ Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, cả người bật dậy. Trong phòng rất tối, chỉ có vài tia sáng len lỏi qua ô cửa sổ, khiến cô có thể thấy rõ vị trí của bản thân trong căn phòng tối om này.

Đây là nhà cô, à, nói một cách chính xác thì hẳn là nhà bà nội, cô sống ở đây đến năm 15 tuổi, khi bố mẹ bị chôn vùi do đất lở trong một trận mưa to bất ngờ, em trai bị người ta lừa đến bờ sông rơi xuống nước chết đuối. Trong giây phút bà nội muốn gả cô cho một người đàn ông 30 tuổi từng đánh chết vợ ở làng bên cạnh, cô mới hoảng sợ và trốn khỏi nơi này.

Một lần đi, chính là ròng rã 40 năm trời.

Trong thời gian này, cô chỉ từng quay về đúng một lần.

Là do vô tình nghe người ta nói bà nội đã không còn ở trên đời, nhà chú thím cũng không biết đi nơi đâu, cô bèn về làng đem mộ của ba mẹ và em trai dời đến Giang Thành.

Giang Sơ Nguyệt há miệng thở hổn hển, nhìn tới nhìn lui đánh giá căn phòng này, sao cô lại xuất hiện ở đây? Không phải cô mới vừa rời khỏi nghĩa trang liền bị xe tông rồi sao?

Cô chưa chết?

Không chỉ là chưa chết, còn quay về quá khứ?

Cho nên, tình huống hiện tại là sao?

"Đêm hôm khuya khoắt, ăn trộm cũng biết phải nhỏ nhẹ, có để cho người khác ngủ hay không?"

Một giọng nói sắc bén vang lên, Giang Sơ Nguyệt sợ ngây người.

Đây là... tiếng của thím.

Cô thật sự... quay về quá khứ rồi?


"Kẽo kẹt..."

Ván cửa phòng bị đẩy ra, một người bước vào, tay phải cầm ngọn đèn dầu, tay trái che lại ngọn lửa để tránh gió thổi tắt.

Nhờ vào ánh sáng của đèn dầu, Giang Sơ Nguyệt đã thấy rõ người đến là ai, là người mẹ đã qua đời tròn 40 năm của cô.

"Mẹ?"

Cô thử gọi một tiếng.

Trương Tuyết Phân nhỏ giọng đáp lại, đặt đèn dầu lên bàn, quay về bên mép giường ngồi xuống, sờ sờ cái trán của cô, lại sờ sờ lưng cô, nhỏ giọng nói: "Vừa mới nghe thấy con kêu một tiếng, ba con vội vàng đốt đèn dầu, bảo mẹ tới đây xem con xảy ra chuyện gì?"

Giang Sơ Nguyệt cảm nhận được sự thô ráp trên làn da, cắn chặt môi dưới, hốc mắt nóng lên, sợ một khi mở miệng, những gì trước mắt sẽ biến mất.

Nhưng cảm giác của cơ thể lại rõ ràng như vậy, không chút nào giống như đang nằm mơ.

"Cả người đầy mồ hôi, con gặp ác mộng?" Trương Tuyết Phân thấy sắc mặt Giang Sơ Nguyệt tái nhợt, lòng bàn tay thô ráp đặt lên trán cô một lần nữa, một tay khác bà đặt lên trán bản thân để so sánh: "Vẫn ổn, không bị sốt."

Nói xong, Trương Tuyết Phân thấy Giang Sơ Nguyệt vẫn chỉ ngơ ngác nhìn mình, trong lòng đột nhiên lo lắng, một tay ôm lấy lưng cô, ôm cô vào trong ngực, gọi mấy tiếng "Tiểu Hoa" bên tai cô, thấy Giang Sơ Nguyệt vẫn không có phản ứng, lập tức đứng lên lẩm bẩm: "Không lẽ đứa nhỏ này bị bóng đè rồi? Nhưng không phải vừa nãy còn biết gọi người sao?" Nói xong liền quay đi ra ngoài định tìm người.

Trương Tuyết Phân vừa mới quay người lại, Giang Sơ Nguyệt lập tức nắm chặt tay bà: "Mẹ, con không sao. Chỉ là..." Giọng nói nức nở: "Chỉ là, gặp ác mộng nên sợ hãi."

"Mẹ, con mới mơ thấy mẹ và ba bị chôn dưới đất đá." Giang Sơ Nguyệt nhào vào lòng Trương Tuyết Phân, giọng nói ồm ồm.

Trương Tuyết Phân nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Sơ Nguyệt, trấn an cô: "Gần cuối tháng 9 rồi, cũng sẽ không có mưa to như mùa hè, sao có thể có sạt lở đất đá chứ."


Giang Sơ Nguyệt há miệng thở dốc, muốn nói, có, thật sự có. Nhưng cô không có cách nào nói ra điều này.

Ở nông thôn, sau khi mùa vụ kết thúc sẽ bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông, sau đó là ăn Tết. Trong khoảng thời gian này không có việc làm ngoài ruộng, chỉ có thể chờ đến cuối năm khi công xã phân phát lương thực tính công điểm của các nhà, còn có chia thịt sau khi mổ heo. Đây được xem như là ngày lành hiếm có trong năm.

Nhưng trấn Kha Kiều này lại khác. Bởi vì nơi bọn họ sinh sống sát núi, một khi có mưa bão lớn sẽ rất dễ ngập, cho nên mỗi khi kết thúc mùa mưa, mọi người trong trấn sẽ tụ tập đi đào đê đập để chuẩn bị cho năm sau.

Đào đê đương nhiên sẽ cho công điểm, đàn ông trưởng thành phụ trách đào bùn đất vất vả sẽ được mười công điểm. Phụ nữ được tám công điểm, phụ trách dọn bùn đất đã được đào vào thùng chứa và dọn đi.

Có những phụ nữ khỏe mạnh có thể đi đào bùn đất cũng sẽ được tính mười công điểm.

Công việc đào đê thoạt nhìn được nhiều công điểm nhưng lại không hề dễ dàng, đào xong một ngày thắt lưng đã không thể thẳng nổi. Vì vậy, những người đã có đủ công điểm ở nhà nhìn chung đều không tình nguyệt đi đào đê đập cho lắm.

Chỉ có những gia đình nhiều con, ngày thường thật sự gian nan, mới sẽ đi báo danh.

Tính sơ thời gian, hai ngày nữa trưởng thôn sẽ triệu tập những người đi đào đê trong thôn, lúc đó Giang Kiến Văn, cũng chính là ba của Giang Sơ Nguyệt, và mẹ Trương Tuyết Phân của cô nhất định sẽ đăng ký tham gia để kiếm công điểm.

Mà lần đi này, người một nhà bọn họ liền sẽ sinh tử chia cắt.

Nhưng thực ra, nhà bọn họ có sáu người lao động khỏe mạnh, sao lại có thể thiếu công điểm? Sao vẫn còn cần hai vợ chồng Giang Kiến Văn đi đào đê?

Nghĩ đến đây, Giang Sơ Nguyệt cười lạnh trong lòng, nếu không phải do ông bà nội bất công, ba mẹ cô cũng sẽ không thể nào......

"Con đó, còn nhỏ mà lại không thích nói chuyện, chuyện gì cũng để trong lòng một mình, bây giờ mới tự dọa mình." Trương Tuyết Phân cười và nói.


Giang Sơ Nguyệt xoa xoa đôi mắt, cô biết tính tình mẹ cho nên cũng không khuyên, ngược lại nói: "Mẹ, tại sao ông bà nội không kêu chú thím đi đào đê? Như vậy nhà mình có bốn người làm, công điểm sẽ nhiều hơn mà?"

Bàn tay đặt trên lưng Giang Sơ Nguyệt dừng lại, Trương Tuyết Phân trầm mặc một lát mới nói: "Mặc kệ bọn họ, con chỉ cần biết rằng, ba mẹ đi đào đê kiếm nhiều công điểm thì có thể đổi nhiều lương thực và thịt, con và em trai cũng có thể ăn được nhiều hơn một ít."

Giang Sơ Nguyệt trong lòng Trương Tuyết Phân ngồi thẳng dậy, nhìn bà qua ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu: "Mẹ, trước đây em trai bị cảm, ba đã nhờ bà nội luộc trứng cho em ấy ăn. Nhưng mà, em trai chỉ cắn một miếng nhỏ lòng trắng trứng liền bị Đại Phúc cướp, bà nội nói là sức khỏe Đại Phúc không tốt nên em trai phải nhường cho Đại Phúc."

Đại Phúc là con trai út của chú cô, Giang Đại Phúc. Qua cái tên này có thể đoán được nó được nhà họ Giang yêu thương đến nhường nào.

Sắc mặt Trương Tuyết Phân thay đổi: "Sao lúc trước con không nói?"

Giang Sơ Nguyệt cụp mắt, ánh đèn mờ mờ trong căn phòng càng làm rõ nét sự bất lực của cô: "Bà nội không cho con nói, nhưng mà," Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, hốc mắt cô đã đầy nước mắt, chỉ cần chớp một cái nước mắt sẽ rơi xuống: "Con vừa mới mơ thấy mẹ và ba bị vùi dưới đất đá, con sợ con sẽ không còn ba mẹ, em trai cũng không biết nói chuyện, con sợ con không bảo vệ được nó, con sợ ông bà nội sẽ đem vứt em trai trên núi."

Không phải Giang Sơ Nguyệt đang nói bậy.

Cô có một đứa em trai ruột, đến bây giờ vẫn chưa được đặt tên khai sinh, chỉ kêu nó là Chó Con. Nó đã 8 tuổi rồi mà vẫn không biết nói chuyện, ông bà nội cảm thấy Chó Con là thằng ngốc, nuôi chỉ phí cơm mà không được gì. Bà đã nhiều lần kêu Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân vứt nó trên núi, bảo là đẻ tiếp một đứa khác là được.

Không nói tới người mẹ Trương Tuyết Phân không chịu, Giang Kiến Văn cũng không đồng ý.

Một người trước sau chỉ biết cúi đầu làm việc lại biết nổi giận khi nghe mẹ mình nói muốn vứt Chó Con đi, ông ầm ĩ lớn đến mức trường thôn phải đến nhà hòa giải, cuối cùng vẫn là ba cô bắt bà nội xin lỗi mới thôi chuyện.

Nhưng sau chuyện này ông bà nội cũng càng không thích cô và Chó Con, như thể chỉ cần nhìn bọn họ một cái sẽ lập tức bị mù vậy.

Trương Tuyết Phân nhìn con gái khóc trong thầm, trái tim thắt lại.

Ba mẹ chồng không thích bà, ngày thường nhìn không thuận mắt(*) bà đều có thể chịu được, dù sao thì mỗi ngày bà và chồng đều bận rộn ngoài ruộng, chỉ có thể nhờ ông bà chăm sóc hai đứa nhỏ, ai ngờ...

(*)Raw là 里鼻子不是鼻子眼睛不是眼 - mũi không phải mũi mắt không phải mắt: ý muốn nói một người bị người khác ghét bỏ, nhìn không thuận mắt.

Ngày thường bố mẹ chồng thiên vị gia đình chú út thì thôi đi, việc nặng việc dơ để vợ chồng bà làm cũng không sao, chỉ cần bọn họ đối xử với hai đứa nhỏ tốt một chút thì mệt nhọc đã là gì đâu?

Nhưng kết quả thì sao?


Lấy công điểm của bọn họ đổi lương thực cho nhà út nhỏ ăn?

Trương Tuyết Phân cảm thấy cả người lạnh lẽo, cho nên cả nhà mình làm việc mệt muốn chết là để nuôi sống cả nhà bọn họ?

Giang Sơ Nguyệt cảm nhận được sự phẫn nộ của Trương Tuyết Phân, lòng cô càng thêm khó chịu, nhưng cô không thể không làm như vậy.

Nếu cô đã quay về thì tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn ba mẹ bị chôn dưới đất lở và em trai bị người ta lừa té xuống nước chết đuối, cô nhất định phải nghĩ cách để bọn họ đều sống sót.

"Mẹ?" Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu kêu nhẹ một tiếng.

Một lát sau Trương Tuyết Phân mới đáp, sắc mặt bà không tốt lắm. Bà cười, trấn an Giang Sơ Nguyệt: "Tiểu Hoa, con vẫn là một đứa trẻ, đừng nghĩ nhiều như vậy, có ba mẹ ở đây."

Giang Sơ Nguyệt "Dạ" một tiếng: "Mẹ, con biết, chỉ cần có ba mẹ bên cạnh, hai người đều sẽ bảo vệ con và em trai, cho nên ba mẹ nhất định phải sống thật tốt đó!"

Trương Tuyết Phân bật cười, đỡ Giang Sơ Nguyệt nằm xuống giường, đắp chăn đàng hoàng, vỗ về: "Giấc mơ đều ngược với hiện thực, nếu con mơ thấy chuyện xấu thì nhất định ba mẹ sẽ có phúc tinh cao chiếu."

Giang Sơ Nguyệt cười với Trương Tuyết Phân.

"Ngủ đi, mẹ ở đây với con, khi nào con ngủ rồi mẹ mới đi." Trương Tuyết Phân dịu dàng nói.

Giang Sơ Nguyệt "Dạ" một tiếng, nhắm mặt lại. Nhưng thật ra trong lòng cô bây giờ giống như sóng biển cuồn cuộn, hoàn toàn không thể bình tĩnh.

Nào ngờ cô thật sự đã quay về, kỳ tích đã xảy ra trên người cô. Nếu trời cao cho cô cơ hội tốt như vậy, cô nhất định phải ngăn cản ba mẹ đi đào đê, càng phải bảo vệ em trai, không để nó bị người đưa ra bờ sông một cách dễ dàng.

Còn có gia đình chú út... Không thể chỉ để một mình ba mẹ cực khổ làm việc kiếm công điểm mà bọn họ lại quang minh chính đại hưởng thụ như vậy được.

Cách duy nhất bây giờ là tách ra khỏi căn nhà này, cần phải nghĩ cách tách ra khỏi đây, chuyện này cần có sự đồng ý của ông bà nội.

Chỉ cần nghĩ đến ông bà nội là cô lập tức đau đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương