[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê
-
Chương 3: Người phụ nữ bị chồng bỏ rơi (4)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời tiết tháng ba, nước sông vẫn đủ lạnh, người tuy được cứu lên, nhưng liền sốt cao, sốt đúng một ngày một đêm, cuối cùng vẫn là vị thầy thuốc trong thôn lấy nửa cây sâm rừng đào được từ trên núi, nấu lên làm thuốc uống, cơn sốt mới có thể hạ.
"Giai Tuệ, nghe mẹ khuyên, đừng có đến những chỗ có vấn đề nữa, con còn trẻ, mới hai mươi mốt tuổi, độ tuổi đẹp như vậy, không sinh được con cũng không nhất định là con có vấn đề, con dâu Trương gia lúc trước con cũng đã gặp, kết hôn sáu năm mới có con đầu lòng, sau này sinh liên tiếp, cũng đến đứa thứ năm."
Lúc này, khả năng chữa bệnh cũng có hạn, không giống sau này có thể làm các loại kiểm tra có thể biết được bệnh, những suy nghĩ của người nông dân, chỉ cần không sinh được con là do người phụ nữ.
Nhưng chuyện sinh con thì thật ra cũng cần phải xem vận khí, có người mới kết hôn liền có con, có người sống chết cũng không mang thai được, còn cái loại đó, cùng một người đàn ông không sinh được, đổi chồng một cái liền có bầu, dù sao Trần Quế Hương cũng không tin con gái mình thật không thể sinh được con.
"Là ban đầu mẹ nhìn lầm Lư gia, vốn tưởng rằng Lư Nguyên Thành là người tốt, ai biết nó chính là một mềm hai cào, cái gì cũng nghe mẹ nó, nói tới nói lui đều do mẹ nó hại con. Trước hết con nghỉ ngơi thật tốt, qua chuyện này mẹ đi tìm bà Lục, bà ấy là bà mai nổi tiếng gần xa, đời này làm mai được không ít nhân duyên tốt, mười dặm tám xã đều biết bà ấy, bà Lục từ nhỏ đã thương con, nhất định sẽ tìm cho con một người tốt."
Đổng Giai Tuệ lúc này đầu đau không chịu được, cả người mềm nhũn không phản ứng được gì, nguyên chủ sau khi nhảy sông, sau đó cô đã tới đây rồi, sau khi tỉnh lại cô đang sắp xếp lại trí nhớ của nguyên chủ, biết nguyên chủ bởi vì sau khi cưới ba năm không thể có con mà bị nhà chồng ruồng bỏ, không khỏe nên nhiều chuyện mơ mơ màng màng không nghĩ rõ lắm, đặc biệt liên quan tới Lư Thành Nguyên, ngay cả dáng vẻ anh ta ra sao cũng đều quên hết.
Ai, làm sao lại chuyển kiếp vào một khí phụ* này đây, bây giờ là vùng nông thôn những năm bảy mươi, không nghĩ cũng biết sau này phải trải qua cuộc sống như thế nào.
(*người phụ nữ bị chồng bỏ rơi.)
Thật không trách nguyên chủ muốn nhảy sông tự vẫn, niên đại bảy mươi, ly hôn chắc chắn bị xem là chuyện xấu, cô là một cô gái tâm địa hiền lành, tính cách hiền diệu, có chút ngang bướng, ở nhà chồng bị mẹ chồng ngược đãi, cộng thêm sau khi cưới không sinh được con, người của Lư gia cũng coi thường cô.
Nguyên chủ tính tình quá hiền lành, ở nhà chồng không tốt, về nhà mẹ cũng không dám nói, mỗi lần mẹ cô hỏi qua có ổn không, cô đều nói người của Lư gia đối xử với cô rất tốt.
Có lúc "Người đáng thương thì chắc chắn có chỗ đáng thương nhất" những lời này cũng rất có đạo lý, mọi người đều là kẻ mạnh bắt nạt yếu, thường là nguyên chủ ở nhà chồng biểu hiện tốt một chút, mẹ chồng chắc chắn cũng không đối xử với cô như vậy.
Sau khi ly hôn, nội tâm của nguyên chủ cũng rất đau khổ, tính cách của cô chính là mọi sự không thoải mái, bực tức đều để ở trong lòng, nếu bị bên ngoài kích thích, liền dẫn đến hành động tự sát, cũng là cảm thấy không được yêu thương.
Thời tiết tháng ba, nước sông vẫn đủ lạnh, người tuy được cứu lên, nhưng liền sốt cao, sốt đúng một ngày một đêm, cuối cùng vẫn là vị thầy thuốc trong thôn lấy nửa cây sâm rừng đào được từ trên núi, nấu lên làm thuốc uống, cơn sốt mới có thể hạ.
"Giai Tuệ, nghe mẹ khuyên, đừng có đến những chỗ có vấn đề nữa, con còn trẻ, mới hai mươi mốt tuổi, độ tuổi đẹp như vậy, không sinh được con cũng không nhất định là con có vấn đề, con dâu Trương gia lúc trước con cũng đã gặp, kết hôn sáu năm mới có con đầu lòng, sau này sinh liên tiếp, cũng đến đứa thứ năm."
Lúc này, khả năng chữa bệnh cũng có hạn, không giống sau này có thể làm các loại kiểm tra có thể biết được bệnh, những suy nghĩ của người nông dân, chỉ cần không sinh được con là do người phụ nữ.
Nhưng chuyện sinh con thì thật ra cũng cần phải xem vận khí, có người mới kết hôn liền có con, có người sống chết cũng không mang thai được, còn cái loại đó, cùng một người đàn ông không sinh được, đổi chồng một cái liền có bầu, dù sao Trần Quế Hương cũng không tin con gái mình thật không thể sinh được con.
"Là ban đầu mẹ nhìn lầm Lư gia, vốn tưởng rằng Lư Nguyên Thành là người tốt, ai biết nó chính là một mềm hai cào, cái gì cũng nghe mẹ nó, nói tới nói lui đều do mẹ nó hại con. Trước hết con nghỉ ngơi thật tốt, qua chuyện này mẹ đi tìm bà Lục, bà ấy là bà mai nổi tiếng gần xa, đời này làm mai được không ít nhân duyên tốt, mười dặm tám xã đều biết bà ấy, bà Lục từ nhỏ đã thương con, nhất định sẽ tìm cho con một người tốt."
Đổng Giai Tuệ lúc này đầu đau không chịu được, cả người mềm nhũn không phản ứng được gì, nguyên chủ sau khi nhảy sông, sau đó cô đã tới đây rồi, sau khi tỉnh lại cô đang sắp xếp lại trí nhớ của nguyên chủ, biết nguyên chủ bởi vì sau khi cưới ba năm không thể có con mà bị nhà chồng ruồng bỏ, không khỏe nên nhiều chuyện mơ mơ màng màng không nghĩ rõ lắm, đặc biệt liên quan tới Lư Thành Nguyên, ngay cả dáng vẻ anh ta ra sao cũng đều quên hết.
Ai, làm sao lại chuyển kiếp vào một khí phụ* này đây, bây giờ là vùng nông thôn những năm bảy mươi, không nghĩ cũng biết sau này phải trải qua cuộc sống như thế nào.
(*người phụ nữ bị chồng bỏ rơi.)
Thật không trách nguyên chủ muốn nhảy sông tự vẫn, niên đại bảy mươi, ly hôn chắc chắn bị xem là chuyện xấu, cô là một cô gái tâm địa hiền lành, tính cách hiền diệu, có chút ngang bướng, ở nhà chồng bị mẹ chồng ngược đãi, cộng thêm sau khi cưới không sinh được con, người của Lư gia cũng coi thường cô.
Nguyên chủ tính tình quá hiền lành, ở nhà chồng không tốt, về nhà mẹ cũng không dám nói, mỗi lần mẹ cô hỏi qua có ổn không, cô đều nói người của Lư gia đối xử với cô rất tốt.
Có lúc "Người đáng thương thì chắc chắn có chỗ đáng thương nhất" những lời này cũng rất có đạo lý, mọi người đều là kẻ mạnh bắt nạt yếu, thường là nguyên chủ ở nhà chồng biểu hiện tốt một chút, mẹ chồng chắc chắn cũng không đối xử với cô như vậy.
Sau khi ly hôn, nội tâm của nguyên chủ cũng rất đau khổ, tính cách của cô chính là mọi sự không thoải mái, bực tức đều để ở trong lòng, nếu bị bên ngoài kích thích, liền dẫn đến hành động tự sát, cũng là cảm thấy không được yêu thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook