Thập Niên 70 Nhật Ký Nuôi Con Của Mẹ Kế Dịch
-
Chương 7: Bảo Vệ 1
Trước mặt cha ruột của người ta được đứa bé gọi là mẹ, trong lòng Kiều Tĩnh An vẫn rất không dễ chịu, nhưng trên mặt cô vẫn miễn cưỡng cố kiềm lại.
Hai tay Kiều Tĩnh An đang nhấc eo của đứa bé, muốn đưa đứa bé cho anh, “Con của anh chạy đi lạc, sau này trông kỹ một chút.”
Hạ Huân đón lấy con, “Cám ơn sự chăm sóc của cô, sau này tôi sẽ chú ý.”
Kiều Tĩnh An khoát khoát tay không để ý.
Hạ Huân ôm con muốn rời đi, đứa bé không muốn đi lên tiếng khóc lớn, “Mẹ ơi, con muốn mẹ con.”
Hạ Huân cau mày: “Ngoan một chút, nếu không cha đánh vào mông đó.”
Đứa bé khóc la um sùm, đâu có nghe thấy sự doạ dẫm của anh.
“Con chỉ muốn mẹ.”
Hành khách của toa kế bên nghe thấy âm thanh đi tới, “Người anh em, có thể dỗ con của nhà cậu chút không, mẹ tôi tuổi tác lớn rồi, cần nghỉ ngơi.”
Sau khi nói xong, người này còn nhìn đôi vợ chồng kỳ lạ này một chút. Con cái muốn mẹ ẵm thì cho mẹ nó ẵm một cái được rồi, cần gì phải làm khóc la chứ?
Kiều Tĩnh An mặc dù mặt dày, cũng cũng ngại bị nhìn, cũng chưa suy nghĩ, vội giật đứa bé lại, ôm dỗ nó hai câu, đứa bé đã không khóc nữa. Ở điểm này, đứa bé này ngoan hơn em gái nhỏ của cô rồi.
Hạ Huân khẽ cười một tiếng, cũng không ôm con nữa, thành thật thẳng thắn ngồi xuống giường đối diện, lúc này vị trí này vẫn không có ai. Buồng xe này có sáu giường, chỉ có chỗ của Kiều An Tĩnh.
Bây giờ Kiều An Tĩnh càng xấu hổ, cô thật sự là não có bệnh rồi, một cô gái giành ôm con người ta làm gì.
Kiều An Tĩnh thả lỏng tay dỗ đứa bé, muốn trả lại đứa bé cho cha nó nữa, lúc này đứa bé thông minh, tay nhỏ nắm bím tóc của cô, nói thế nào cũng không buông, nói nhiều hai câu cái miệng nhỏ nhắn mếu máo muốn khóc.
Thời gian chốc lát, Kiều An Tĩnh làm tới sức cùng lực kiệt, suy nghĩ của cô thay đổi rồi, đứa bé này cũng không ngoan chút nào, chính là muốn ăn đòn.
“Anh trai này, mẹ đứa bé đâu?”
Hạ Huân nhướng mày: “Chạy rồi.”
Chạy rồi là có ý gì?
Đứa bé không vui phản bác, “Không có chạy, đây chính là mẹ con.” Tay nhỏ vung vẫy bím tóc của cô, rất vênh váo.
Hạ Huân làm như không nghe thấy lời đứa con trai, mắt cứ nhìn Kiều Tĩnh An, không có ý việc xấu trong nhà không muốn người ngoài biết chút nào, “Vợ trước của tôi gai mắt sự nghèo khó của nhà tôi chán nản bỏ chạy với người khác rồi.”
Vợ trước, đó chính là ly hôn rồi. Người này vừa nhìn chính là một người đi lính, thời đại bây giờ, biết kỹ thuật, giống như bác sĩ như cậu nhỏ của cô thế này, còn có công nhân, làm cán bộ, những việc này trên phương diện cuộc sống đều được cho là trung lưu của thời đại này. Ngoài ra phải kể đến đãi ngộ của quân ngũ rất tốt, đây đâu có xem là nghèo túng đâu.
Có điều, việc nhà người khác, cô cũng không có suy nghĩ tham dự vào.
“Đứa bé này anh dỗ đi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi.” Nghỉ ngơi là tìm cớ, cô chỉ muốn tống việc vướng tay này ra.
Hai tay Hạ Huân chống giường phía sau, uể oải nhìn cô, “Cô là người Tứ Xuyên à, là làm nghề gì?”
Kiều Tĩnh An nhạy cảm, nhân lúc tay tê đổi tay ẵm đứa bé, không dấu vết mà quan sát người đàn ông đối diện, “Dân quê có thể làm gì? Trồng trọt thôi.”
Hạ Huân liếc nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, cũng không nói tin hay là không tin.
Hai người ngồi đối diện nhau lúng ta lúng túng như vậy, chịu đựng mãi tới khi đứa bé ngủ say, Hạ Huân mới ôm đứa bé quay lại.
Kiều Tĩnh An thở phào một cái, leo lên giường giữa, nặng nề ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ tỉnh dậy đã là buổi tối, bên ngoài xe có người đang đi lại, xung quanh bay tới hương vị thức ăn, cô lấy bao tải che đậy, từ bên trong móc ra một gói bún, lại lấy ra một cái vò, bên trong sốt thịt bò. Đây là lúc trước cô làm, dùng trộn mì, trộn cơm, trộn bún các thứ, hương vị cũng rất ngon.
Xuống giường đi tới buồng xe trước mặt lấy nước sôi nấu bún, cô vừa đi hai bước thì bị người phía sau gọi lại.
“Người phía trước cô đứng lại.”
Vẻ mặt Kiều Tĩnh An bình tĩnh, ngón tay đang bưng vò sứ tráng men hơi hơi xiết chặt.
Hai người phụ nữ buồng kế bên chặn cô lại, một người phụ nữ còn đứng kế bên quan sát bên mặt của cô, “Chạy không được rồi à, cô chính là gián điệp tối qua chúng tôi không bắt được ở trên núi.”
Hai tay Kiều Tĩnh An đang nhấc eo của đứa bé, muốn đưa đứa bé cho anh, “Con của anh chạy đi lạc, sau này trông kỹ một chút.”
Hạ Huân đón lấy con, “Cám ơn sự chăm sóc của cô, sau này tôi sẽ chú ý.”
Kiều Tĩnh An khoát khoát tay không để ý.
Hạ Huân ôm con muốn rời đi, đứa bé không muốn đi lên tiếng khóc lớn, “Mẹ ơi, con muốn mẹ con.”
Hạ Huân cau mày: “Ngoan một chút, nếu không cha đánh vào mông đó.”
Đứa bé khóc la um sùm, đâu có nghe thấy sự doạ dẫm của anh.
“Con chỉ muốn mẹ.”
Hành khách của toa kế bên nghe thấy âm thanh đi tới, “Người anh em, có thể dỗ con của nhà cậu chút không, mẹ tôi tuổi tác lớn rồi, cần nghỉ ngơi.”
Sau khi nói xong, người này còn nhìn đôi vợ chồng kỳ lạ này một chút. Con cái muốn mẹ ẵm thì cho mẹ nó ẵm một cái được rồi, cần gì phải làm khóc la chứ?
Kiều Tĩnh An mặc dù mặt dày, cũng cũng ngại bị nhìn, cũng chưa suy nghĩ, vội giật đứa bé lại, ôm dỗ nó hai câu, đứa bé đã không khóc nữa. Ở điểm này, đứa bé này ngoan hơn em gái nhỏ của cô rồi.
Hạ Huân khẽ cười một tiếng, cũng không ôm con nữa, thành thật thẳng thắn ngồi xuống giường đối diện, lúc này vị trí này vẫn không có ai. Buồng xe này có sáu giường, chỉ có chỗ của Kiều An Tĩnh.
Bây giờ Kiều An Tĩnh càng xấu hổ, cô thật sự là não có bệnh rồi, một cô gái giành ôm con người ta làm gì.
Kiều An Tĩnh thả lỏng tay dỗ đứa bé, muốn trả lại đứa bé cho cha nó nữa, lúc này đứa bé thông minh, tay nhỏ nắm bím tóc của cô, nói thế nào cũng không buông, nói nhiều hai câu cái miệng nhỏ nhắn mếu máo muốn khóc.
Thời gian chốc lát, Kiều An Tĩnh làm tới sức cùng lực kiệt, suy nghĩ của cô thay đổi rồi, đứa bé này cũng không ngoan chút nào, chính là muốn ăn đòn.
“Anh trai này, mẹ đứa bé đâu?”
Hạ Huân nhướng mày: “Chạy rồi.”
Chạy rồi là có ý gì?
Đứa bé không vui phản bác, “Không có chạy, đây chính là mẹ con.” Tay nhỏ vung vẫy bím tóc của cô, rất vênh váo.
Hạ Huân làm như không nghe thấy lời đứa con trai, mắt cứ nhìn Kiều Tĩnh An, không có ý việc xấu trong nhà không muốn người ngoài biết chút nào, “Vợ trước của tôi gai mắt sự nghèo khó của nhà tôi chán nản bỏ chạy với người khác rồi.”
Vợ trước, đó chính là ly hôn rồi. Người này vừa nhìn chính là một người đi lính, thời đại bây giờ, biết kỹ thuật, giống như bác sĩ như cậu nhỏ của cô thế này, còn có công nhân, làm cán bộ, những việc này trên phương diện cuộc sống đều được cho là trung lưu của thời đại này. Ngoài ra phải kể đến đãi ngộ của quân ngũ rất tốt, đây đâu có xem là nghèo túng đâu.
Có điều, việc nhà người khác, cô cũng không có suy nghĩ tham dự vào.
“Đứa bé này anh dỗ đi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi.” Nghỉ ngơi là tìm cớ, cô chỉ muốn tống việc vướng tay này ra.
Hai tay Hạ Huân chống giường phía sau, uể oải nhìn cô, “Cô là người Tứ Xuyên à, là làm nghề gì?”
Kiều Tĩnh An nhạy cảm, nhân lúc tay tê đổi tay ẵm đứa bé, không dấu vết mà quan sát người đàn ông đối diện, “Dân quê có thể làm gì? Trồng trọt thôi.”
Hạ Huân liếc nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, cũng không nói tin hay là không tin.
Hai người ngồi đối diện nhau lúng ta lúng túng như vậy, chịu đựng mãi tới khi đứa bé ngủ say, Hạ Huân mới ôm đứa bé quay lại.
Kiều Tĩnh An thở phào một cái, leo lên giường giữa, nặng nề ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ tỉnh dậy đã là buổi tối, bên ngoài xe có người đang đi lại, xung quanh bay tới hương vị thức ăn, cô lấy bao tải che đậy, từ bên trong móc ra một gói bún, lại lấy ra một cái vò, bên trong sốt thịt bò. Đây là lúc trước cô làm, dùng trộn mì, trộn cơm, trộn bún các thứ, hương vị cũng rất ngon.
Xuống giường đi tới buồng xe trước mặt lấy nước sôi nấu bún, cô vừa đi hai bước thì bị người phía sau gọi lại.
“Người phía trước cô đứng lại.”
Vẻ mặt Kiều Tĩnh An bình tĩnh, ngón tay đang bưng vò sứ tráng men hơi hơi xiết chặt.
Hai người phụ nữ buồng kế bên chặn cô lại, một người phụ nữ còn đứng kế bên quan sát bên mặt của cô, “Chạy không được rồi à, cô chính là gián điệp tối qua chúng tôi không bắt được ở trên núi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook