Thập Niên 70 Nhật Ký Nuôi Con Của Mẹ Kế Dịch
-
Chương 42: Đánh Nhau 1
Về tới nhà, cửa khép một nửa, trong nhà không có ai.
Kiều Tĩnh An đặt đồ này nọ xuống, nắm chắc thời gian, cũng lấy trứng gà trứng vịt bỏ vào trong tủ. Rượu đế thì kiếm một cái vò lấy ra bỏ vào, bột mì, gạo cũng làm một ít, xì dầu, dấm chua các loại hương liệu cũng thêm nhiều một chút.
Đứa thứ ba luôn tập trung vào thịt heo, lấy bốn cân thịt ba chỉ ra, tối nay cô chuẩn bị làm một bữa da hổ trứng gà hầm thịt kho tàu, tới lúc đó bỏ một ít sợi đậu phụ khô vào nữa hút dầu mỡ, lại thơm vô cùng.
Lúc này thời gian không còn sớm, sau khi trứng gà chiên nấu xong, rồi bỏ một miếng thịt ba chỉ đã xào vào trong nồi, rồi vung một ít rượu đế, hồi hương vào, đậy nắp nồi lại.
Lại nấu một nồi gạo trắng cơm khô, nước thịt ba chỉ ngâm cơm, đứa thứ hai thích ăn như vậy.
Gần hai tiếng đồng hồ, thịt kho tàu hầm xong rồi, chuyển tới nồi lớn, đặt trên bếp lò nhỏ. Dọn nồi rồi nấu một nồi canh, canh trứng tảo tía, cuối cùng rãi một ít tôm khô.
Cơm nước đã làm xong, đi ra ngoài tới sân nhỏ lúc này bầu trời đầy màu sắc, gió nhẹ thổi qua đồi núi, gió mát xẹt qua đôi má, Kiều Tĩnh An chỉ cảm thấy việc đời tĩnh lặng.
Đợi tụi nhỏ về nhà ăn cơm.
Một nồi thịt kho tàu bóng bẩy đặt ngay giữa bàn làm ba đứa nhỏ thèm chảy nước miếng.
Đôi mắt đứa thứ hai dán chặt vào nồi thịt, tay đã cầm sẵn đôi đũa của mình, nó nhịn không nổi nữa phải quay lại hét to về phía nhà sau: "Cha, cha nhanh lên đi, thịt sắp lạnh đến nơi rồi này!"
Hạ Huân mặc quần đùi, để trần nửa người trên đi ra khỏi nhà sau, sáu múi cơ bụng xếp hàng ngay ngắn trên bụng anh, tay anh thì đang cầm một chiếc khăn khô lau nước.
"Hối cha làm gì, con phải từ từ chứ sao lại nóng vội quá vậy."
Đứa thứ hai đã rất vội rồi: "Có ai vội đâu, con chỉ muốn ăn thịt kho tàu thôi mà."
Buổi chiều, khi bọn nó đi chơi với hai anh em nhà họ Tôn đằng sau núi đã ngửi thấy mùi thịt kho thơm lừng từ xa xa thổi tới rồi, nó cũng đã ngồi đây canh giữ nồi thịt kho lâu lắm rồi cha nó mới về.
Cuối cùng cũng được ăn cơm!
Nhưng cha nó lại không hề vội vã mà đi xuống nhà sau tắm rửa.
Kiều Tĩnh An bưng cơm lên, mỗi người một chén, chỉ có Hạ Huân là được một tô, cô nói: "Không có nhiều cơm nên mỗi người một chén nhé."
Sau khi để cho ba đứa nhỏ chờ đủ lâu rồi, cuối cùng Hạ Huân cũng ngồi xuống ăn cơm.
Kiều Tĩnh An cầm đũa lên nói: "Ăn thôi."
Hai đứa lớn đã nhìn chằm chằm món thịt kho từ lâu, chúng nó lập tức thò đũa gắp một cục thịt kho tàu bỏ vào mồm, ba đứa nhỏ xinh xắn đều nheo mắt lại.
"Ngon quá!"
Sau khi thốt lên câu này, chúng nó không hề nói thêm gì nữa mà vùi đầu ăn say sưa.
Kiều Tĩnh An mỉm cười gắp một miếng thịt ăn cho đã ghiền rồi sau đó cô toàn gắp mấy món như tàu hủ ky, trứng luộc, món hầm có mùi hương thơm hơn món thịt.
Hạ Huân thấy cô không ăn thịt thì chủ động gắp cho cô một miếng thịt nói: "Em gầy quá, ăn nhiều chút đi."
Kiều Tĩnh An cười với anh, cô cũng chẳng từ chối mà ăn ngay.
Một nồi thịt kho tàu chẳng còn sót lại chút nào, kể cả nước thịt cũng được vét sạch sẽ. Còn lại một ít canh rong biển, Kiều Tĩnh An liền múc cho mỗi người nửa chén.
Ăn cơm xong cô đứng dậy đi rửa mặt súc miệng, nước tắm cô cũng đã đun sẵn.
Ngày hôm sau, chị dâu Tôn tới tìm cô nói chuyện: "Hôm qua nhà em kho thịt thơm quá, mấy nhà bọn chị ở dưới đều ngửi mùi thơm mà ăn cơm cả đấy."
Kiều Tĩnh An cười cười không nói gì cả.
Bây giờ chỉ có mình nhà cô ở trên sườn núi, gió thổi qua là mùi hương cũng bay đi khắp nơi.
"Hôm qua chị nghe thấy con nhà đoàn trưởng Vệ sát cạnh khóc thét, Lý Hồng Anh lại đánh con, mấy nhà xung quanh đều nghe thấy hết."
Kiều Tĩnh An giương mắt nhìn cô ấy: "Sao vậy ạ?"
"Ai mà biết được, chỉ nghe con gái cô ta gào khóc thôi. Lý Hồng Anh cứ nói cô ta là người thành phố, mà chị thấy cô ta còn trọng nam khinh nữ hơn cả dân quê nữa đấy. Nhà cô ta có hai gái một trai, con trai thì nâng niu trong lòng bàn tay, hai đứa con gái thì không khác gì ô sin, đặc biệt là đứa lớn, chừng mười tuổi cũng coi như lớn rồi, còn đứa nhỏ thì thành cái bao cát trút giận."
Cô không xen vào chuyện nhà người khác, chị Tôn có nói thì cô cũng nghe chút rồi thôi.
Chị Tôn vỗ đùi bôm bốp tám mấy chuyện về Lý Hồng Anh rồi mới nhớ đến chuyện chính: "Đúng rồi, mấy ngày nữa là con em bộ đội ở đây sẽ đến trường đi học, ba đứa nhỏ nhà em có đi không?"
Hai hôm trước Kiều Tĩnh An còn bận rộn suy nghĩ chuyện đi học của hai đứa lớn phải làm sao đây, không ngờ hôm nay chị Tôn lại nhắc đến, cô nói: "Mấy ngày nay bận quá nên em chưa kịp hỏi mà nghe chị nói thì ý là chúng ta có một trường học ở đây sao? Em thấy người nhà đi theo bộ đội đóng quân cũng không nhiều lắm mà mấy đứa nhỏ vẫn đủ để mở một ngôi trường sao ạ?"
Kiều Tĩnh An đặt đồ này nọ xuống, nắm chắc thời gian, cũng lấy trứng gà trứng vịt bỏ vào trong tủ. Rượu đế thì kiếm một cái vò lấy ra bỏ vào, bột mì, gạo cũng làm một ít, xì dầu, dấm chua các loại hương liệu cũng thêm nhiều một chút.
Đứa thứ ba luôn tập trung vào thịt heo, lấy bốn cân thịt ba chỉ ra, tối nay cô chuẩn bị làm một bữa da hổ trứng gà hầm thịt kho tàu, tới lúc đó bỏ một ít sợi đậu phụ khô vào nữa hút dầu mỡ, lại thơm vô cùng.
Lúc này thời gian không còn sớm, sau khi trứng gà chiên nấu xong, rồi bỏ một miếng thịt ba chỉ đã xào vào trong nồi, rồi vung một ít rượu đế, hồi hương vào, đậy nắp nồi lại.
Lại nấu một nồi gạo trắng cơm khô, nước thịt ba chỉ ngâm cơm, đứa thứ hai thích ăn như vậy.
Gần hai tiếng đồng hồ, thịt kho tàu hầm xong rồi, chuyển tới nồi lớn, đặt trên bếp lò nhỏ. Dọn nồi rồi nấu một nồi canh, canh trứng tảo tía, cuối cùng rãi một ít tôm khô.
Cơm nước đã làm xong, đi ra ngoài tới sân nhỏ lúc này bầu trời đầy màu sắc, gió nhẹ thổi qua đồi núi, gió mát xẹt qua đôi má, Kiều Tĩnh An chỉ cảm thấy việc đời tĩnh lặng.
Đợi tụi nhỏ về nhà ăn cơm.
Một nồi thịt kho tàu bóng bẩy đặt ngay giữa bàn làm ba đứa nhỏ thèm chảy nước miếng.
Đôi mắt đứa thứ hai dán chặt vào nồi thịt, tay đã cầm sẵn đôi đũa của mình, nó nhịn không nổi nữa phải quay lại hét to về phía nhà sau: "Cha, cha nhanh lên đi, thịt sắp lạnh đến nơi rồi này!"
Hạ Huân mặc quần đùi, để trần nửa người trên đi ra khỏi nhà sau, sáu múi cơ bụng xếp hàng ngay ngắn trên bụng anh, tay anh thì đang cầm một chiếc khăn khô lau nước.
"Hối cha làm gì, con phải từ từ chứ sao lại nóng vội quá vậy."
Đứa thứ hai đã rất vội rồi: "Có ai vội đâu, con chỉ muốn ăn thịt kho tàu thôi mà."
Buổi chiều, khi bọn nó đi chơi với hai anh em nhà họ Tôn đằng sau núi đã ngửi thấy mùi thịt kho thơm lừng từ xa xa thổi tới rồi, nó cũng đã ngồi đây canh giữ nồi thịt kho lâu lắm rồi cha nó mới về.
Cuối cùng cũng được ăn cơm!
Nhưng cha nó lại không hề vội vã mà đi xuống nhà sau tắm rửa.
Kiều Tĩnh An bưng cơm lên, mỗi người một chén, chỉ có Hạ Huân là được một tô, cô nói: "Không có nhiều cơm nên mỗi người một chén nhé."
Sau khi để cho ba đứa nhỏ chờ đủ lâu rồi, cuối cùng Hạ Huân cũng ngồi xuống ăn cơm.
Kiều Tĩnh An cầm đũa lên nói: "Ăn thôi."
Hai đứa lớn đã nhìn chằm chằm món thịt kho từ lâu, chúng nó lập tức thò đũa gắp một cục thịt kho tàu bỏ vào mồm, ba đứa nhỏ xinh xắn đều nheo mắt lại.
"Ngon quá!"
Sau khi thốt lên câu này, chúng nó không hề nói thêm gì nữa mà vùi đầu ăn say sưa.
Kiều Tĩnh An mỉm cười gắp một miếng thịt ăn cho đã ghiền rồi sau đó cô toàn gắp mấy món như tàu hủ ky, trứng luộc, món hầm có mùi hương thơm hơn món thịt.
Hạ Huân thấy cô không ăn thịt thì chủ động gắp cho cô một miếng thịt nói: "Em gầy quá, ăn nhiều chút đi."
Kiều Tĩnh An cười với anh, cô cũng chẳng từ chối mà ăn ngay.
Một nồi thịt kho tàu chẳng còn sót lại chút nào, kể cả nước thịt cũng được vét sạch sẽ. Còn lại một ít canh rong biển, Kiều Tĩnh An liền múc cho mỗi người nửa chén.
Ăn cơm xong cô đứng dậy đi rửa mặt súc miệng, nước tắm cô cũng đã đun sẵn.
Ngày hôm sau, chị dâu Tôn tới tìm cô nói chuyện: "Hôm qua nhà em kho thịt thơm quá, mấy nhà bọn chị ở dưới đều ngửi mùi thơm mà ăn cơm cả đấy."
Kiều Tĩnh An cười cười không nói gì cả.
Bây giờ chỉ có mình nhà cô ở trên sườn núi, gió thổi qua là mùi hương cũng bay đi khắp nơi.
"Hôm qua chị nghe thấy con nhà đoàn trưởng Vệ sát cạnh khóc thét, Lý Hồng Anh lại đánh con, mấy nhà xung quanh đều nghe thấy hết."
Kiều Tĩnh An giương mắt nhìn cô ấy: "Sao vậy ạ?"
"Ai mà biết được, chỉ nghe con gái cô ta gào khóc thôi. Lý Hồng Anh cứ nói cô ta là người thành phố, mà chị thấy cô ta còn trọng nam khinh nữ hơn cả dân quê nữa đấy. Nhà cô ta có hai gái một trai, con trai thì nâng niu trong lòng bàn tay, hai đứa con gái thì không khác gì ô sin, đặc biệt là đứa lớn, chừng mười tuổi cũng coi như lớn rồi, còn đứa nhỏ thì thành cái bao cát trút giận."
Cô không xen vào chuyện nhà người khác, chị Tôn có nói thì cô cũng nghe chút rồi thôi.
Chị Tôn vỗ đùi bôm bốp tám mấy chuyện về Lý Hồng Anh rồi mới nhớ đến chuyện chính: "Đúng rồi, mấy ngày nữa là con em bộ đội ở đây sẽ đến trường đi học, ba đứa nhỏ nhà em có đi không?"
Hai hôm trước Kiều Tĩnh An còn bận rộn suy nghĩ chuyện đi học của hai đứa lớn phải làm sao đây, không ngờ hôm nay chị Tôn lại nhắc đến, cô nói: "Mấy ngày nay bận quá nên em chưa kịp hỏi mà nghe chị nói thì ý là chúng ta có một trường học ở đây sao? Em thấy người nhà đi theo bộ đội đóng quân cũng không nhiều lắm mà mấy đứa nhỏ vẫn đủ để mở một ngôi trường sao ạ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook