Thời đại này cầu hôn chỉ là một hình thức, có vẻ trang trọng một chút là được. Đến nhà họ Hoàng, Hạ Huân thấy Kiều Tĩnh An mặc một thân xiêm y hoa giản dị, chưa bánh quy sữa cho mấy đứa nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú rất đẹp mắt.

Đứa nhỏ đưa hai tay ra nhận, còn biết cảm ơn.

Những người này đều chú ý, cho dù là điểm tâm đặt trên bàn đãi khách, chủ nhà không nói ăn thì mình cũng sẽ không được chủ động cầm.

Triệu Hà là người của nhà trai bên này, trước mặt mọi người khen Kiều Tĩnh An một hồi, cái gì mà khéo léo tinh tế, cần cù thông minh, đây thật đúng là khen thật lòng thật dạ.

Lúc này Triệu Hà đang khen hăng hái, nhưng khi về đến nhà nhìn thấy già lớn an tĩnh thì lại ghét bỏ con trai, lớn như vậy còn chưa có đối tượng.

Nghĩ đến Kiều Tĩnh An, đặc biệt là lúc gặp tận mặt cô gái kia, Triệu Hà lại càng đau lòng, cô gái tốt như vậy sao lại gả cho tên lưu manh Hạ Huân kia.

Hai nhà ngồi xuống, sau khi tâng bốc lẫn nhau thì thương lượng chuyện kết hôn. Cho đến gần trưa mọi người mới cáo từ rời đi.

Trương Hồng bưng một đĩa bánh quy thơm ngon, chia cho mọi người một phần, coi như là thành ý.

Hai vợ chồng nhà họ Hạ hôm trước nhận được điện thoại thì vội vàng chạy đến, đến chạng vạng cuối cùng cũng chạy tới Thẩm Dương.

Đứa thứ hai và đưa út từ nhỏ đã được hai vợ chồng già này trông nom, nhìn thấy bà Hạ, ánh mắt của đứa nhỏ kia cũng phát sáng lên, "Bà nội, con rất nhớ bà."

Bà Hạ ôm lấy hai đứa nhỏ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa, "Ông bà nội cũng nhớ các con."

Hạ Huân đặt hành lý của cha mẹ lên bàn, bưng hộp cơm, vội vàng vào nhà bếp mua cơm, lát nữa căng tin sẽ đóng cửa.

Đứa lớn thấy ông bà nội nhà họ Hạ, thần sắc có chút câu nệ, nhỏ giọng gọi ông bà nội.

Ông Hạ vỗ vỗ bả vai nó, "Con là anh cả trong nhà, sau này phải giúp cha mẹ chăm sóc hai đứa em trai thật tốt, bọn họ không nghe lời cứ việc đánh, ông nội làm chỗ dựa cho con."



Trong mắt đứa lớn hiện lên ánh nước, lớn giọng đáp vâng một tiếng.

Đứa thứ hai và đưa út gặp cha mẹ Hạ, cực kỳ hưng phấn chia sẻ với bà nội chuyện mình tìm được người mẹ tuyệt vời như thế nào.

Bà Hạ biết tin tức con trai tái hôn quá đột ngột, lại không biết gì về cô con dâu này, con trai cũng không có ở đây, vội vàng dỗ cháu trai hỏi tình huống gì.

Sau khi hiểu rõ, hai vợ chồng già liếc nhau một cái, cô gái tốt như vậy có thể coi trọng đứa con trai nhà bọn họ sao?

Buổi tối, sau khi mấy đứa nhỏ ngủ say, hai vợ chồng già gọi Hạ Huân đi ra, Hạ Huân cũng biết chuyện như thế nào.

Hạ Huân đem chuyện của anh và Kiều Tĩnh An nói lại một lần, ông Hạ giận dữ, vung một cái tát nặng nề lên vai anh, "Tao có dạy mày như vậy sao, lừa gạt rồi thì còn có cái gì mà mày chưa làm? Còn lợi dụng con trai mình! Hạ Huân, mày đúng là được lắm! Ôi, ôi!"

Bà Hạ vội vàng giữ chặt chồng mình, "Được rồi, con trai cuối cùng không phải cũng giải thích rồi sao, cô gái nhà người ta cũng không trách tội."

Hạ Huân cúi đầu, không lên tiếng.

"Thôi đi, tôi cũng không quản được, lần này người ta tha thứ mày mà dám quên, sau này không cho phép làm những chuyện lừa gạt như này nữa, phải làm một người chính trực, có nghe không!"

"Nghe rõ ạ!"

Hạ Huân đưa cha mẹ đến nhà khách, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Huân có quan hệ với chiến hữu rất tốt, phó đoàn trưởng Tôn và doanh trưởng Lưu từ phía sau lẻn ra, cố ý vỗ vỗ bả vai anh.

"Ôi chao, đại đoàn trưởng của tôi, ông già đánh có đau không? Để tôi thổi cho cậu." Phó đoàn trưởng Tôn ở ngay bên cạnh ký túc xá của Hạ Huân, tiếng rống của ông cụ mấy người xung quanh đều nghe thấy được.

Hạ Huân hất hai người ra."Cút đi."

"Ha ha, đừng hung dữ như vậy, ngày mốt cậu còn cần hai anh em chúng tôi đấy."



"Đúng vậy, đúng vậy, đoàn trưởng Hạ, giữ vững tinh thần."

Hạ Huân trở tay chính là một cú quật ngã qua vai, hai tên xem náo nhiệt đều ngã xuống đất, "Xem náo nhiệt như vậy hình như rất rảnh rỗi, vậy tối nay chúng ta cùng luyện tập?"

Hai người đứng lên nắm thắt lưng, nhanh chóng chạy đi.

"Tiểu tử thối!"

Buổi sáng hai vợ chồng họ Hạ mang theo ba đứa cháu đi ăn sáng.

Hạ Huân sáng sớm đã đến đội, đoàn bọn họ ngày mốt sẽ đổi nơi đóng quân, cho dù ngày mai anh có kết hôn thì cũng có một đống công việc chờ anh làm, không rảnh rỗi được.

Bà Hạ nghĩ hôm nay không có việc gì, để ba đứa nhỏ dẫn đường đến nhà họ Hoàng, hôm qua không đến kịp, hôm nay không có việc gì nên đến nhà gái xem một chút.

Ba đứa nhỏ từ lâu đã muốn đến nhà họ Hoàng, cha bọn chúng không cho đến, lần này thì vui rồi.

Lúc bọn họ đến nhà họ Hoàng, trong nhà chỉ có một mình Kiều Tĩnh An, vừa mở cửa ra đứa thứ ba đã nhào tới, "Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ."

Kiều Tĩnh An ôm lấy đứa thứ ba, "Mẹ cũng nhớ các con, sao lúc này lại đến đây?"

Đứa thứ hai cười hì hì, "Mẹ, con muốn ăn bánh quy."

"Đây là Tĩnh An đi." Bà Hạ cười nói.

Kiều Tĩnh An nhìn hai ông bà và Hạ Huân có chút giống nhau, "Hai vị là...Cha mẹ của Hạ Huân?"

"Đúng vậy." Hai người gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương