‘ Tất tất……’Hai tiếng còi dồn dập lại lảnh lót vang lên, đại đội Hoa Khê các thôn dân lục đục mà đi ra khỏi nhà, chuẩn bị xuất công làm việc.

Trong viện, Cố Thúy Anh bọc áo bông, gân cổ lên mà hô: “Tô Đào, còn không đứng dậy làm việc?”Hô xong một lúc sau, còn cùng Chu Hồng Sinh ở kia lải nhải, “Đừng tưởng rằng vừa mới kết hôn là có thể lười nhác, nha đầu từ huyện thành tới, chính là yếu ớt, cô ta có thể tránh công điểm, khẳng định còn không bằng Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, con trai lớn của ông cứ một hai phải cưới một tiểu thư yếu ớt như vậy trở về để cung phụng, tôi thấy là chỉ biết ăn mà không biết làm.

”Tô Đào bỗng chốc mở mắt, cô…… không chết sao?Cô nhớ rõ nhận được tiền cùng tin tức Chu Mục Dã ở xa gửi cho cô, trên tờ giấy nhắn chỉ có một dòng địa chỉ, anh ở xa, hy vọng cô có thể đi tìm anh.

Cô do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn quyết định đi tìm anh, trời tối đường khó đi, lúc đi qua cầu, không cẩn thận rơi xuống trong sông, cô không biết bơi lội, nước sông lại rất sâu, lại lạnh băng đến xương, không ai chú ý tại sông nhỏ cô đang hấp hối giãy giụa.

Cô cho rằng cô chết chắc rồi.

Tô Đào nhìn quanh bốn phía, nơi này là phòng của cô và Chu Mục Dã, phòng đất trên tường còn dán chữ hỉ, cô xốc chăn lên liền thấy, trên chăn đơn màu trắng còn có một vết máu màu đỏ sậm.

Là tối hôm qua lúc cô dùng dao nhỏ đâm Chu Mục Dã lưu lại.


Đầu óc cô có chúc ngốc lăng, cuống quít nhảy xuống giường, giày đều không kịp xỏ, đi đến nhà chính, nhìn ngày trên lịch treo tường……Ngày 3 tháng 12 năm 1976.

Cô trở về mười năm trước, ngày cùng Chu Mục Dã mới vừa kết hôn.

Máu cả người cô đều sôi trào lên.

Đây là sự thật, mọi thứ còn kịp, lúc trước cô làm sinh hoạt của mình loạn thành một đoàn, cô phải chăm sóc tốt người đàn ông kia.

Đời trước, vốn nên là chị gái của cô gả đến nông thôn, nhưng chị gái cô khôn khéo, đem Tô Đào tính kế đến nông thôn, cô vẫn luôn rất sợ hãi người đàn ông nông thôn có diện mạo sắc bén lạnh lùng kia, đêm tân hôn hôm đó, anh trở mình, cô liền cầm dao đâm bị thương vai của anh, anh chỉ kêu rên một tiếng, tự mình xử lý qua loa một chút miệng vết thương, cũng không chỉ trích cô cái gì, chỉ buồn bực nói ngủ đi.

Ngày hôm sau anh liền đi công xã bên cạnh đào sông, đào sông có thể tránh rất nhiều công điểm.


Hiện tại nghĩ lại, Chu Mục Dã chính là không muốn để người trong nhà nhìn ra anh bị thương.

Tô Đào luống cuống tay chân mà mặc xong quần áo đi giày, đi ra nhà chính.

Cô đi đến thôn Thủy Khê tìm Chu Mục Dã, trên vai anh bị thương, không thể làm công việc nặng như vậy, cô đến mang anh về, cô muốn cùng anh xin lỗi, cô muốn cùng anh sinh hoạt thật tốt.

Cô đi quá cấp, bị vướng ngạch cửa, có hơi chật vật mà lảo đảo một chút.

Trong viện, Cố Thúy Anh chống eo, nghiêng mắt nhìn chằm chằm cửa, vừa thấy Tô Đào ra tới, âm điệu cao quãng tám nói: “Ai da, cô rốt cuộc cũng đi ra, người đàn ông của cô ba giờ sáng đã phải đi đào sông, cô thì ngược lại, vẫn có thể ngủ đến bây giờ.

”Tô Đào khẽ cắn môi nhìn người trước mặt tóc ngắn ngang tai, đôi mắt sếch lên, là kiểu phụ nữ trung niên khắc nghiệt.

Chu Mục Dã đi trong thành làm việc xây nhà mười năm, mỗi năm đều gửi tiền cùng tin tức cho Tô Đào, nhưng toàn bộ đều bị mẹ chồng Cố Thúy Anh lấy đi hết, cuối cùng lúc Chu Mục Dã về nhà hỏi Tô Đào, cô mới biết được người đàn ông kia thật ra luôn ở trong thành chờ cô đi tìm anh.

Cố Thúy Anh không phải mẹ ruột của Chu Mục Dã, mẹ Chu Mục Dã lúc sinh ra cặp song sinh nha đầu Chu Tiểu Hoa và Chu Tiểu Thảo, khó sinh mà chết, Cố Thúy Anh là vợ kế.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương