[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
-
Chương 8: Không Xứng. (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Được người ta dùng lời nói tâng bốc lên cao, nét rạng rỡ trên mặt Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Khi mang theo xẻng về đến nhà, khói bếp trên mái nhà đang dày đặc.
Chung Mẫn Phân nghe thấy tiếng động bèn từ phòng bếp bước ra, nhìn thấy Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân, nước mắt cũng lập tức rơi xuống. Đi đến trước mặt bọn họ, lại cười vui vẻ nói: “Hoài Chung, Hoài Minh chưa chết, Hoài Minh nó chưa có chết!”
Nói xong lại giữ chặt tay Trân Trân: “Trân Trân, con có nghe thấy không, Hoài Minh nó chưa chết!”
Trân Trân lại cười gật đầu với bà, nước mắt cũng ào ào rơi xuống.
Nói một hồi, rồi lại một trận òa khóc trong tiếng cười.
Hai đứa trẻ Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc ở bên cạnh không cũng nói chuyện.
Chờ bốn người lớn trong vừa nhà vừa cười vừa khóc xong, Thị Hưng Quốc mới lên tiếng nói: “Hôm nay trong nhà còn rộn ràng hơn cả Tết nữa, đêm nay lại còn có thể ăn thịt!”
Thị Đan Linh véo tay cậu bé một cái: “Chỉ biết tới ăn.”
Thị Hưng Quốc ‘ôi’ một tiếng che lại tay bị véo: “Chị không muốn ăn sao?”
Bốn người lớn bị hai đứa trẻ chọc cười, nén lại nước mắt đi vào phòng bếp.
Qủa nhiên trên bàn trong phòng bếp có đặt thịt ba chỉ đã cắt xong, còn có một chậu bắp cải đã cắt xong.
Đã được rửa nước sạch sẽ, Trân Trân rửa tay rồi xắn tay áo lên đi tới trước bếp chuẩn bị xào rau, Trần Thanh Mai thì đi đến bếp đốt lửa.
Cho thịt ba chỉ vào chảo rán ra dầu, mỡ lợn còn dư thì múc vào chậu dầu.
Bắp cải thì đổ vào nồi xào với thịt, mùi thịt bốc lên, chọc con sâu trong bụng mọi người chui ra.
Hai chị em Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc mở to hai mắt ngồi bên bếp, thèm đến mức nuốt nước miếng.
Một nhà sáu người ngồi xổm trong phòng bếp nho nhỏ, ồn ào rộn rã bên trong khói lửa.
Rau thịt xào ăn với cơm nóng hổi, thoải mãn từ ngoài miệng đến trong lòng, quả thật còn vui vẻ hơn cả Tết.
Sau bữa tối lại có hàng xóm tới cửa, người đến nhiều, trong nhà vẫn không ngừng rộn ràng.
Đương nhiên, những người hàng xóm kia vì chuyện Thị Hoài Minh trở thành sĩ quan, cho nên mang theo đồ tới cửa chúc mừng.
Nhà họ Thị xuất hiện một người xuất sắc như vậy, ai ai cũng muốn tới lấy lòng.
Chào hỏi mấy người đó cả một đêm, mặt đều cười đến cứng đờ.
Chung Mẫn Phân lớn tuổi, rửa mặt xong là lên giường, đầu dính gối là ngủ thiếp đi.
Tinh thần của Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai thì trái lại rất tốt, trước khi đi ngủ còn nói chuyện riêng một hồi lâu.
Trân Trân nằm trên giường, cánh tay bị Thị Đan Linh đã ngủ say ôm vào trong lòng.
Ở trong bóng tối, cô nhìn xà nhà chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy những chuyện ngày hôm nay cứ như là đang nằm mơ.
Đương nhiên, cô cũng nhớ tới những lời Hồng Mai nói, trong lòng không nhịn được mà lặng lẽ nghĩ--- Đối với cô mà nói, có lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ đẹp.
Hồng Mai nói đúng.
Cô không xứng với anh ba Thị của cô.
Trước kia không xứng, bây giờ lại càng không xứng.
Mấy ngày tiếp theo, nhà họ Thị vẫn chìm đắm trong vui sướng.
Sương mù tích tụ trên nóc nhà họ Thị năm năm, trong vòng mấy ngày nay, gần như tiêu tán không còn gì.
Ánh mặt trời sáng ngời chiếu xuống, trải ra những ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Chiều nay Trân Trân không đi làm cùng với đội sản xuất.
Cô ở nhà, đi đào đất với Chung Mẫn Phân, thu bắp cải trong ruộng đem về nhà cất giữ.
Bình thường ở trong nhà rảnh rỗi không có gì làm, cô cũng đến phụ giúp Chung Mẫn Phân làm việc trong nhà.
Không có nhiều đất để trồng bắp cải.
Vào buổi tối, Trân Trân và Chung Mẫn Phân mang tất cả bắp cải trở lại nhà để cất giữ.
Cất giữ bắp cải xong, Trân Trân bảo Chung Mẫn Phân đứng qua một bên nghỉ ngơi, còn cô đi múc nước chuẩn bị nấu cơm tối.
Vừa múc một gáo nước lên, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào,
Mấy ngày nay thường có người tới nhà, Trân Trân và Chung Mẫn Phân cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trân Trân buông gáo xuống ra ngoài xem, nhìn thấy cả nhà chị Thị Hoài Hà đến.
Đi cùng với gia đình chị ta, còn có Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đúng lúc tan học trở về nhà.
Chung Mẫn Phân không đứng dậy đi ra, Trân Trân quay đầu lại nói vào trong bếp: “Mẹ ơi, chị hai và anh rể tới ạ.”
Cô vừa dứt lời, Thị Hoài Hà đã trực tiếp đi lướt qua cô chạy vào phòng bếp, giọng đầy ý cười nói với Chung Mẫn Phân: “Mẹ, con mang theo cháu ngoại của mẹ, trở về thăm mẹ này!”
Thị Hoài Hà đẩy ba đứa con tới trước mặt Chung Mẫn Phân.
Ba đứa trẻ đồng thanh kêu lên: “Bà ngoại.”
Chồng Thị Hoài Hà cũng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Chung Mẫn Phân không đáp lại, chỉ hỏi bọn họ: “Hai đứa nhận được thư chưa?” Ngày Thị Hoài Minh viết thư về, bà cũng nhờ người gửi tin cho Thị Hoài Hà.
Được người ta dùng lời nói tâng bốc lên cao, nét rạng rỡ trên mặt Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Khi mang theo xẻng về đến nhà, khói bếp trên mái nhà đang dày đặc.
Chung Mẫn Phân nghe thấy tiếng động bèn từ phòng bếp bước ra, nhìn thấy Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân, nước mắt cũng lập tức rơi xuống. Đi đến trước mặt bọn họ, lại cười vui vẻ nói: “Hoài Chung, Hoài Minh chưa chết, Hoài Minh nó chưa có chết!”
Nói xong lại giữ chặt tay Trân Trân: “Trân Trân, con có nghe thấy không, Hoài Minh nó chưa chết!”
Trân Trân lại cười gật đầu với bà, nước mắt cũng ào ào rơi xuống.
Nói một hồi, rồi lại một trận òa khóc trong tiếng cười.
Hai đứa trẻ Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc ở bên cạnh không cũng nói chuyện.
Chờ bốn người lớn trong vừa nhà vừa cười vừa khóc xong, Thị Hưng Quốc mới lên tiếng nói: “Hôm nay trong nhà còn rộn ràng hơn cả Tết nữa, đêm nay lại còn có thể ăn thịt!”
Thị Đan Linh véo tay cậu bé một cái: “Chỉ biết tới ăn.”
Thị Hưng Quốc ‘ôi’ một tiếng che lại tay bị véo: “Chị không muốn ăn sao?”
Bốn người lớn bị hai đứa trẻ chọc cười, nén lại nước mắt đi vào phòng bếp.
Qủa nhiên trên bàn trong phòng bếp có đặt thịt ba chỉ đã cắt xong, còn có một chậu bắp cải đã cắt xong.
Đã được rửa nước sạch sẽ, Trân Trân rửa tay rồi xắn tay áo lên đi tới trước bếp chuẩn bị xào rau, Trần Thanh Mai thì đi đến bếp đốt lửa.
Cho thịt ba chỉ vào chảo rán ra dầu, mỡ lợn còn dư thì múc vào chậu dầu.
Bắp cải thì đổ vào nồi xào với thịt, mùi thịt bốc lên, chọc con sâu trong bụng mọi người chui ra.
Hai chị em Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc mở to hai mắt ngồi bên bếp, thèm đến mức nuốt nước miếng.
Một nhà sáu người ngồi xổm trong phòng bếp nho nhỏ, ồn ào rộn rã bên trong khói lửa.
Rau thịt xào ăn với cơm nóng hổi, thoải mãn từ ngoài miệng đến trong lòng, quả thật còn vui vẻ hơn cả Tết.
Sau bữa tối lại có hàng xóm tới cửa, người đến nhiều, trong nhà vẫn không ngừng rộn ràng.
Đương nhiên, những người hàng xóm kia vì chuyện Thị Hoài Minh trở thành sĩ quan, cho nên mang theo đồ tới cửa chúc mừng.
Nhà họ Thị xuất hiện một người xuất sắc như vậy, ai ai cũng muốn tới lấy lòng.
Chào hỏi mấy người đó cả một đêm, mặt đều cười đến cứng đờ.
Chung Mẫn Phân lớn tuổi, rửa mặt xong là lên giường, đầu dính gối là ngủ thiếp đi.
Tinh thần của Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai thì trái lại rất tốt, trước khi đi ngủ còn nói chuyện riêng một hồi lâu.
Trân Trân nằm trên giường, cánh tay bị Thị Đan Linh đã ngủ say ôm vào trong lòng.
Ở trong bóng tối, cô nhìn xà nhà chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy những chuyện ngày hôm nay cứ như là đang nằm mơ.
Đương nhiên, cô cũng nhớ tới những lời Hồng Mai nói, trong lòng không nhịn được mà lặng lẽ nghĩ--- Đối với cô mà nói, có lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ đẹp.
Hồng Mai nói đúng.
Cô không xứng với anh ba Thị của cô.
Trước kia không xứng, bây giờ lại càng không xứng.
Mấy ngày tiếp theo, nhà họ Thị vẫn chìm đắm trong vui sướng.
Sương mù tích tụ trên nóc nhà họ Thị năm năm, trong vòng mấy ngày nay, gần như tiêu tán không còn gì.
Ánh mặt trời sáng ngời chiếu xuống, trải ra những ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Chiều nay Trân Trân không đi làm cùng với đội sản xuất.
Cô ở nhà, đi đào đất với Chung Mẫn Phân, thu bắp cải trong ruộng đem về nhà cất giữ.
Bình thường ở trong nhà rảnh rỗi không có gì làm, cô cũng đến phụ giúp Chung Mẫn Phân làm việc trong nhà.
Không có nhiều đất để trồng bắp cải.
Vào buổi tối, Trân Trân và Chung Mẫn Phân mang tất cả bắp cải trở lại nhà để cất giữ.
Cất giữ bắp cải xong, Trân Trân bảo Chung Mẫn Phân đứng qua một bên nghỉ ngơi, còn cô đi múc nước chuẩn bị nấu cơm tối.
Vừa múc một gáo nước lên, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào,
Mấy ngày nay thường có người tới nhà, Trân Trân và Chung Mẫn Phân cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trân Trân buông gáo xuống ra ngoài xem, nhìn thấy cả nhà chị Thị Hoài Hà đến.
Đi cùng với gia đình chị ta, còn có Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đúng lúc tan học trở về nhà.
Chung Mẫn Phân không đứng dậy đi ra, Trân Trân quay đầu lại nói vào trong bếp: “Mẹ ơi, chị hai và anh rể tới ạ.”
Cô vừa dứt lời, Thị Hoài Hà đã trực tiếp đi lướt qua cô chạy vào phòng bếp, giọng đầy ý cười nói với Chung Mẫn Phân: “Mẹ, con mang theo cháu ngoại của mẹ, trở về thăm mẹ này!”
Thị Hoài Hà đẩy ba đứa con tới trước mặt Chung Mẫn Phân.
Ba đứa trẻ đồng thanh kêu lên: “Bà ngoại.”
Chồng Thị Hoài Hà cũng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Chung Mẫn Phân không đáp lại, chỉ hỏi bọn họ: “Hai đứa nhận được thư chưa?” Ngày Thị Hoài Minh viết thư về, bà cũng nhờ người gửi tin cho Thị Hoài Hà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook