Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nói xong chuẩn bị đứng dậy: “Anh phải đi học rồi, em đọc, viết lại những thứ vừa học đi, tốt nhất là nhanh chóng học được cách viết chính tả. Lát nữa Lý Sảng sẽ tìm em, em trực tiếp đi với cô ấy là được.”

Trân Trân nhìn anh đứng dậy, trong tay nắm bút đồng ý: “Vâng.”

Thị Hoài Minh suy nghĩ, tiếp tục dặn dò: “Tiền và phiếu anh đều đã đưa cho Lý Sảng, em không cần khẩn trương, đi ra ngoài theo sát cô ấy là được.”

Trân Trân vẫn lên tiếng: “Dạ.”

Đứng dậy đưa Thị Hoài Minh ra cửa.

Nhìn cửa lớn đóng lại, Trân Trân quay vào phòng ngồi xuống, cầm bút tiếp tục viết chữ mẫu.

Đây là Thị Hoài Minh tốn thời gian và tinh lực để dạy cô, cô không dám không nghiêm túc.

Lần đầu Trân Trân luyện tập viết chữ, cho nên viết tương đối chậm.

Khi cô nghiêm túc viết được hai trang giấy, trên cửa lớn vang lên tiếng đập cửa.

Trân Trân buông bút đi ra ngoài mở cửa, chỉ thấy hàng xóm Lý Sảng đứng ngoài cửa.

Trân Trân vội vàng cười một chút: “Chị dâu.”

Lý Sảng cũng không nhiệt tình với Trân Trân như vậy, không tiến vào, nói thẳng: “Hôm nay trong nhà có chuyện, xin nghỉ nửa ngày, mới vừa bận xong về. Đi thôi, đưa em đi dạo phố mua đồ.”

Trân Trân cười ra tiếng, đi theo Lý Sảng ra ngoài.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lý Sảng, cô đã thích Lý Sảng, nghĩ đến nếu mình có thể ưu tú bằng một nửa cô ấy thì không tệ.

Lý Sảng thỏa mãn tưởng tượng của cô với phụ nữ trong thành phố.

Hai người sóng vai đi trên đường, Lý Sảng hỏi Trân Trân: “Em thiếu cái gì?”



Trân Trân trả lời đúng sự thật: “Thật ra em không thiếu cái gì.”

Hiện giờ đồ vật ở nông thôn nhiều hơn rất nhiều, cái gì cũng có, cô căn bản không thiếu cái gì.

Lý Sảng cười: “Đi dạo rồi nói.”

Lý Sảng không có hứng thú gì với Trân Trân, nhưng lại hứng thú với chuyện giữa cô và Thị Hoài Minh.

Đi trên đường cũng đều cô ấy gợi đề tài, hỏi Trân Trân: “Nghe nói em và Thị Hoài Minh là thông gia từ bé à.”

Trân Trân gật đầu: “Là cha mẹ định ra khi còn nhỏ.”

Lý Sảng tỏ vẻ không hiểu: “Nhưng lúc các em kết hôn cũng đã là xã hội mới, quốc gia đề xướng tự do yêu đương, phản đối hôn nhân phong kiến do cha mẹ quyết định, sao hai người còn kết hôn?”

Trân Trân do dự một hồi nói: “Anh ba… Rất hiếu thuận.”

Lý Sảng nghe hiểu, hôn nhân cha mẹ quyết định đương nhiên là cha mẹ coi trọng, mà Thị Hoài Minh nguyện ý tiếp thu hôn nhân như vậy, đương nhiên là bởi vì không dám làm trái ý cha mẹ.

Trân Trân chỉ trả lời một nửa, cô ấy lại hỏi: “Vậy còn em?”

Trân Trân nghĩ rồi nói: “Em không có suy nghĩ gì, cha mẹ định ra hôn nhân, em nghe là được. Ở chỗ chúng em, đính hôn mà không kết hôn, không tốt với thanh danh của con gái. Lớn lên thì tìm một người đàn ông kết hôn sinh hoạt, chúng em đều như vậy.”

Lý Sảng gật đầu: “Thị Hoài Minh kia cũng không tệ lắm, rất có trách nhiệm, không phải người có tiền đồ sẽ đá em.”

Nói xong kết hôn, Lý Sảng lại hỏi con cái: “Các em không có con sao?”

Trân Trân lắc đầu: “Năm đó kết hôn hơn nửa tháng, anh ấy đã tòng quân đánh giặc.”

Lý Sảng nhớ tới mình năm đó.

Cô ấy nghĩ lại nói: “Chúng ta cũng vậy, mới kết hôn không lâu, khi đó ta mới vừa mang thai, Hà Thạc đã đi rồi. Chị một mình ở nhà sinh con, mãi tới năm trước, anh ấy mới trở về.”



Hai người nói chuyện của chồng từng người, cũng có chuyện để tán gẫu.

Hàn huyên một đường đến cửa hàng bách hóa, Lý Sảng chỉ cửa lớn ý bảo một chút: “Tới rồi, đi thôi, dẫn em vào đi dạo.”

Nhìn thấy cửa hàng bách hóa cao tầng, Trân Trân chỉ cảm thấy đôi mắt cũng choáng váng.

Cô đi theo Lý Sảng vào, ngón tay giấu trong tay áo hơi nhéo, cảm thấy quần áo trên người mình thật sự không hợp với hoàn cảnh trong cửa hàng.

Cô không muốn biểu hiện ra dáng vẻ chưa hiểu việc đời, nhưng vẫn không ức chế được mà khẩn trương.

Cô đi theo bên cạnh Lý Sảng, không nhịn được nhìn xung quanh trái phải.

Cô chưa từng thấy cửa hàng, rất nhiều thứ ở đây cô cũng chưa từng thấy, cho nên cũng rất mới lạ.

Lý Sảng nhìn ra cô vừa tò mò vừa khẩn trương, cười một chút hỏi: “Chưa từng thấy đúng không?”

Trân Trân cực kỳ thật thành mà gật đầu với cô.

Lý Sảng hào sảng nói: “Đi, hôm nay cho em biết thêm kiến thức.”

Vì tránh đi lạc, Trân Trân đuổi theo sát Lý Sảng.

Lý Sảng dẫn cô đến quầy, giới thiệu tất cả đồ trên quầy cho cô.

Trân Trân vừa nghe vừa gật đầu, ghi nhớ những thứ mà cô ấy giới thiệu ở trong lòng.

Đi đến quầy bán kem bảo vệ da, Lý Sảng bỗng nhiên nói: “Tiểu Miên Hoa, em có kem bảo vệ da chưa?”

Bởi vì không phải gọi tên của mình, nên Trân Trân không lập tức phản ứng lại

Lý Sảng thấy cô không trả lời, quay đầu nhìn về phía cô: “Hỏi em đó, em có kem bảo vệ da chưa?”

Trân Trân mới biết Lý Sảng đang hỏi cô, vội vàng lên tiếng trả lời: “Em chưa từng đụng tới thứ này.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương