[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
-
Chương 30: Cùng Nhau Tiến Bộ (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì vậy, cô mềm nhũn cả người nằm nhoài đến trên bàn chỉ còn lại đôi mắt hơi hé mở.
Suýt nữa ngủ mất, cô lại giật nảy mình ngồi dậy.
Ngẫm lại ngoài ngủ ra mình cũng không còn việc gì khác, hơn nữa cô thật sự rất mệt mỏi. Vì vậy, sau một lúc do dự, cô xách bình nước đi vào phòng vệ sinh, rửa qua mặt và chân tay.
Chờ rửa mặt xong trở lại, cô cởi áo bông quần bông ra, leo lên giường đắp chăn đi ngủ.
Chăn và đệm đều vừa thơm vừa mềm, khác hoàn toàn với chăn đắp ở nhà, Trân Trân nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Trong phòng chìm trong tĩnh lặng.
Chỉ có tiếng hít thở đều đều sau khi cô ngủ say.
***
" Được rồi, tiết học hôm nay đến đây thôi." Thầy giáo giảng bài đứng ở trên bục giảng gấp sách vở lại, xoay người rời khỏi phòng học.
Người ngồi trong phòng học đều không phải là học sinh trẻ tuổi, cũng không có những khuôn mặt nhìn non nớt, tất cả đều mặc quân trang.
Người đàn ông anh vũ mang theo phong độ của người trí thức lấy từ trong ngăn bàn ra mấy quyển sách giáo khoa, để lên trên mặt bàn học của Thị Hoài Minh.
Anh ấy vỗ vào trên mặt sách giáo khoa, nói: "Cho cậu này, sách giáo khoa tiểu học cậu cần đây."
Người vừa đưa sách giáo khoa cho Thị Hoài Minh là đồng đội của anh, Hà Thạc.
Hà Thạc là người bản xứ, nhà ngay tại Hi thành, vì vậy Thị Hoài Minh nhờ anh ấy tìm giúp mình sách giáo khoa tiểu học.
Thị Hoài Minh nhận lấy sách giáo khoa, nói: "Cám ơn."
Hà Thạc nhìn chằm chằm vào Thị Hoài Minh một lúc: “Tôi vẫn tò mò muốn biết, cậu mượn sách giáo khoa tiểu học làm gì? Tuy cậu không có bằng cấp do trường học cấp, nhưng với trình độ văn hóa của cậu, cậu cũng không cần học kiến thức tiểu học chứ? Cậu dư sức học lên trung học phổ thông mà."
Thị Hoài Minh cũng thẳng thắn thừa nhận: “Vợ tôi tới đây, tôi muốn để cô ấy học."
Nghe thấy vậy, Hà Thạc "A" lên, tỏ vẻ thích thú hỏi: “Tôi nghe nói, vợ cậu rất xinh đẹp."
Thị Hoài Minh nhìn anh ấy: “Cậu nghe ai nói?"
Hà Thạc: "Lão Chu a, lúc cậu đưa vợ cậu đến nhà ăn ăn cơm, cậu dẫn cô ấy chào lão Chu còn gì?"
Quả là bọn họ có gặp lão Chu.
Không ngờ lão Chu giỏi buôn chuyện đến vậy.
***
Trân Trân chưa từng ngủ giường đệm mềm mại bao giờ, vì vậy cô ngủ giấc ngủ này rất ngon.
Cũng vì hai ngày nay vất vả di chuyển từ nơi này sang nơi khác, thời gian giấc ngủ này của cô cũng phá lệ dài.
Cô ngủ rất say, cuối cùng bị một chuỗi tiếng gõ cửa đánh thức.
Đến khi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ngoài tiếng gõ cửa ra, cô còn nghe thấy tiếng của Thị Hoài Minh: "Trân Trân?"
Thị Hoài Minh... trường quân đội...
Trong đầu nhảy ra mấy chữ này, Trân Trân lập tức ngồi dậy.
Cô mang giọng điệu còn hơi ngái ngủ đáp lại, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo vào: “Em tới ngay đây."
Lúc Trân Trân mặc quần áo tử tế chải tóc đi ra khỏi phòng, Thị Hoài Minh cũng đã bày xong cơm nước ở trên bàn ăn.
Anh xoay người đi vào trong phòng bếp lấy đũa, nói với Trân Trân: "Em đi rửa tay đi, rồi ra ăn cơm."
"A." Trân Trân lên tiếng đáp lại, rồi vội vàng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rửa tay.
Cô rửa xong trở lại đến bên bàn ăn ngồi xuống, cầm đũa lên, cùng dùng bữa với Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh không nói câu nào, cô cũng im lặng không lên tiếng.
Cô không biết mình có thể nói gì, sợ anh không thích nghe cô nói chuyện, cũng sợ mình nói sai để anh chê cười.
Ăn xong nửa chiếc bánh bao, Thị Hoài Minh đột nhiên lên tiếng nói: "Chờ cơm nước xong, anh có chuyện muốn nói với em."
Nghe những lời này, nghe giọng điệu này của Thị Hoài Minh, dây thần kinh trong đầu Trân Trân bỗng căng như dây đàn, cô cúi gằm mặt xuống, người cứng đờ ra.
Nghe giọng điệu này của anh… anh muốn nói chuyện gì với cô, muốn nói chuyện ly hôn với cô sao?
Trân Trân cố bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Ừ."
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Sau khi cơm nước xong, cô lại lót thêm một lớp đệm phòng bị thật dày ở trong lòng.
Nếu anh đề nghị ly hôn với cô, cô sẽ mỉm cười đồng ý, sau đó trở về nhà sống cuộc sống riêng của mình.
Thu dọn bát đũa xong, Trân Trân ngồi ở bên cạnh bàn, chờ Thị Hoài Minh tới nói chuyện với mình.
Nghe thấy tiếng bước chân Thị Hoài Minh đi tới, cô cố lấy hết tự tin ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Thị Hoài Minh ngồi xuống phía đối diện cô, sau đó đặt một chồng sách lên trên mặt bàn.
Anh vẫn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, giữ nguyên vẻ nghiêm túc thanh lạnh, nhìn Trân Trân nói: "Bây giờ tranh thủ có thời gian rảnh, anh mượn người bạn một bộ sách giáo khoa tiểu học, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ dạy em học chữ."
"?" Trân Trân bỗng sửng sốt đáp: "Hả?"
Thị Hoài Minh nhìn vào đôi mắt đầy nghi hoặc của cô, hỏi: “Sao vậy?"
Trân Trân do dự một lúc lâu, vẫn lấy hết dũng khí hỏi: “Anh... Không ly hôn với em à?"
Vì vậy, cô mềm nhũn cả người nằm nhoài đến trên bàn chỉ còn lại đôi mắt hơi hé mở.
Suýt nữa ngủ mất, cô lại giật nảy mình ngồi dậy.
Ngẫm lại ngoài ngủ ra mình cũng không còn việc gì khác, hơn nữa cô thật sự rất mệt mỏi. Vì vậy, sau một lúc do dự, cô xách bình nước đi vào phòng vệ sinh, rửa qua mặt và chân tay.
Chờ rửa mặt xong trở lại, cô cởi áo bông quần bông ra, leo lên giường đắp chăn đi ngủ.
Chăn và đệm đều vừa thơm vừa mềm, khác hoàn toàn với chăn đắp ở nhà, Trân Trân nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Trong phòng chìm trong tĩnh lặng.
Chỉ có tiếng hít thở đều đều sau khi cô ngủ say.
***
" Được rồi, tiết học hôm nay đến đây thôi." Thầy giáo giảng bài đứng ở trên bục giảng gấp sách vở lại, xoay người rời khỏi phòng học.
Người ngồi trong phòng học đều không phải là học sinh trẻ tuổi, cũng không có những khuôn mặt nhìn non nớt, tất cả đều mặc quân trang.
Người đàn ông anh vũ mang theo phong độ của người trí thức lấy từ trong ngăn bàn ra mấy quyển sách giáo khoa, để lên trên mặt bàn học của Thị Hoài Minh.
Anh ấy vỗ vào trên mặt sách giáo khoa, nói: "Cho cậu này, sách giáo khoa tiểu học cậu cần đây."
Người vừa đưa sách giáo khoa cho Thị Hoài Minh là đồng đội của anh, Hà Thạc.
Hà Thạc là người bản xứ, nhà ngay tại Hi thành, vì vậy Thị Hoài Minh nhờ anh ấy tìm giúp mình sách giáo khoa tiểu học.
Thị Hoài Minh nhận lấy sách giáo khoa, nói: "Cám ơn."
Hà Thạc nhìn chằm chằm vào Thị Hoài Minh một lúc: “Tôi vẫn tò mò muốn biết, cậu mượn sách giáo khoa tiểu học làm gì? Tuy cậu không có bằng cấp do trường học cấp, nhưng với trình độ văn hóa của cậu, cậu cũng không cần học kiến thức tiểu học chứ? Cậu dư sức học lên trung học phổ thông mà."
Thị Hoài Minh cũng thẳng thắn thừa nhận: “Vợ tôi tới đây, tôi muốn để cô ấy học."
Nghe thấy vậy, Hà Thạc "A" lên, tỏ vẻ thích thú hỏi: “Tôi nghe nói, vợ cậu rất xinh đẹp."
Thị Hoài Minh nhìn anh ấy: “Cậu nghe ai nói?"
Hà Thạc: "Lão Chu a, lúc cậu đưa vợ cậu đến nhà ăn ăn cơm, cậu dẫn cô ấy chào lão Chu còn gì?"
Quả là bọn họ có gặp lão Chu.
Không ngờ lão Chu giỏi buôn chuyện đến vậy.
***
Trân Trân chưa từng ngủ giường đệm mềm mại bao giờ, vì vậy cô ngủ giấc ngủ này rất ngon.
Cũng vì hai ngày nay vất vả di chuyển từ nơi này sang nơi khác, thời gian giấc ngủ này của cô cũng phá lệ dài.
Cô ngủ rất say, cuối cùng bị một chuỗi tiếng gõ cửa đánh thức.
Đến khi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ngoài tiếng gõ cửa ra, cô còn nghe thấy tiếng của Thị Hoài Minh: "Trân Trân?"
Thị Hoài Minh... trường quân đội...
Trong đầu nhảy ra mấy chữ này, Trân Trân lập tức ngồi dậy.
Cô mang giọng điệu còn hơi ngái ngủ đáp lại, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo vào: “Em tới ngay đây."
Lúc Trân Trân mặc quần áo tử tế chải tóc đi ra khỏi phòng, Thị Hoài Minh cũng đã bày xong cơm nước ở trên bàn ăn.
Anh xoay người đi vào trong phòng bếp lấy đũa, nói với Trân Trân: "Em đi rửa tay đi, rồi ra ăn cơm."
"A." Trân Trân lên tiếng đáp lại, rồi vội vàng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rửa tay.
Cô rửa xong trở lại đến bên bàn ăn ngồi xuống, cầm đũa lên, cùng dùng bữa với Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh không nói câu nào, cô cũng im lặng không lên tiếng.
Cô không biết mình có thể nói gì, sợ anh không thích nghe cô nói chuyện, cũng sợ mình nói sai để anh chê cười.
Ăn xong nửa chiếc bánh bao, Thị Hoài Minh đột nhiên lên tiếng nói: "Chờ cơm nước xong, anh có chuyện muốn nói với em."
Nghe những lời này, nghe giọng điệu này của Thị Hoài Minh, dây thần kinh trong đầu Trân Trân bỗng căng như dây đàn, cô cúi gằm mặt xuống, người cứng đờ ra.
Nghe giọng điệu này của anh… anh muốn nói chuyện gì với cô, muốn nói chuyện ly hôn với cô sao?
Trân Trân cố bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Ừ."
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Sau khi cơm nước xong, cô lại lót thêm một lớp đệm phòng bị thật dày ở trong lòng.
Nếu anh đề nghị ly hôn với cô, cô sẽ mỉm cười đồng ý, sau đó trở về nhà sống cuộc sống riêng của mình.
Thu dọn bát đũa xong, Trân Trân ngồi ở bên cạnh bàn, chờ Thị Hoài Minh tới nói chuyện với mình.
Nghe thấy tiếng bước chân Thị Hoài Minh đi tới, cô cố lấy hết tự tin ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Thị Hoài Minh ngồi xuống phía đối diện cô, sau đó đặt một chồng sách lên trên mặt bàn.
Anh vẫn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, giữ nguyên vẻ nghiêm túc thanh lạnh, nhìn Trân Trân nói: "Bây giờ tranh thủ có thời gian rảnh, anh mượn người bạn một bộ sách giáo khoa tiểu học, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ dạy em học chữ."
"?" Trân Trân bỗng sửng sốt đáp: "Hả?"
Thị Hoài Minh nhìn vào đôi mắt đầy nghi hoặc của cô, hỏi: “Sao vậy?"
Trân Trân do dự một lúc lâu, vẫn lấy hết dũng khí hỏi: “Anh... Không ly hôn với em à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook