Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trân Trân vẫn là cự tuyệt: “Con cũng không muốn gặp.”

Chung Mẫn Phân rửa rau xong đặt lại trên bàn.

Bà nhìn về phía Trân Trân, ấn đường nhíu thành chữ xuyên: “Trân Trân, đã rút quân toàn bộ, Hoài Minh không về được.”

Trân Trân mạnh mẽ kéo khóe miệng, hốc mắt hơi ướt, ngẩng đầu nhìn về phía Chung Mẫn Phân nói: “Mẹ, thì con ở cùng mẹ không được sao?”

Chung Mẫn Phân nghe vậy hốc mắt cũng ướt.

Bà giơ tay áo lên lau mắt nói: “Bỏ đi, không nói, làm cơm trước đi.”

Trân Trân hít hít mũi tiếp tục cắn thịt mặn.

Toàn bộ thịt mặn cắt thành hạt lựu, bỏ vào tô ngâm nước.

Cô xoay người đi múc gạo trong vại gạo, ngã gầu xúc vào trong hất rơi gạo vụn, lại nhặt hạt nhỏ ra.

Vo gạo xong sau đó đặt trong thau ngâm một lát, tiếp đó bỏ vào nồi cùng thịt muối.

Khi hấp cơm gần được, lại lấy cải xanh ra xào.

Cải xanh cũng cắt nhỏ, dầu nóng thả vào nồi áp chảo một lát thì mềm nhũn, lại rắc một chút muối.

Cải xanh nấu xong,vừa khéo cơm cũng hấp chín.

Trộn cải xanh với cơm lại dâng lên ngấm, đợi thêm một lát nữa.

Đợi một hồi, Trân Trân lấy cải xanh còn dư lại xào.

Không có gia vị gì, vẫn là xào không trên chảo, đựng trong cái mâm mang lên bàn, dưa muối củ cải bỏ cùng nhau.

Mùi mặn bay ra khỏi phòng bếp, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng: “Oa, hôm nay làm cái gì vậy? Thơm quá nha!”



Trân Trân và Chung Mẫn Phân còn chưa lên tiếng, những người khác trong nhà đã trở về.

Những người này chính là một nhà bốn người của anh cả ---- anh cả Thị Hoài Chung và vợ anh ấy Trần Thanh Mai, cùng với con gái của bọn họ Thị Đan Linh, và con trai Thị Hưng Quốc, cũng chính là cháu trai cháu gái Trân Trân.

Chưa vào cửa đã lên tiếng, là cháu gái Thị Đan Linh.

Lúc bọn họ đi vào phòng bếp, Trân Trân đang đào mỡ lợn từ bình tráng men nhỏ.

Trân Trân cười nói: “Hôm nay ăn cơm thịt muối.”

Mở nắp nồi, mùi thơm cơm thịt muối chớp mắt tràn ngập gian phòng, ngay cả Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc càng thèm ăn cực kỳ, trực tiếp nằm úp sấp đến bên cạnh nồi.

Nhìn Trân Trân trộn mỡ lợn vào trong cơm, Thị Hưng Quốc nuốt nuốt nước miếng hỏi: “Thím, hôm nay sao ăn ngon như vậy?”

Trân Trân trộn cơm nói: “Hôm nay là lập đông nha.”

Khó trách, ăn tết nha.

Đầu năm nay, cũng có thể ăn tết tốt một chút.

Ngửi mùi thơm cơm rau thịt muối này, nhìn hấp dẫn, vào miệng càng thơm ngon mềm dẻo mặn mặn.

Thỉnh thoảng ăn một bữa ngon thế này, chính là thỏa mãn hơn nửa năm.

Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc ghé vào cạnh nồi nhìn chằm chằm trong nồi.

Chờ Trân Trân trộn mỡ lợn xong xới cơm vào trong chén, hai người sang đây giúp bưng lên bàn.

Cặp sách cũng không bỏ xuống, rửa tay liền ngồi xuống chuẩn bị ăn.

Trần Thanh Mai cầm đôi đũa, cười nói: “Trân Trân, tay nghề làm cơm của em, sánh bằng đầu bếp trong huyện.”



Cơm hấp mềm cứng vừa vặn, không dư chút hơi nước nào, nhai trong miệng cũng không thấy cứng.

Thị Đan Linh bên cạnh gật đầu như giã tỏi, phụ họa nói: “Thím làm cơm ăn rất ngon.”

Trân Trân gắp một miếng cải xanh để vào bát cô bé: “Vậy ăn nhiều một chút.”

Trong cơm có thịt có rau, ăn khô cũng có thể ăn hai chén lớn.

Thị Đan Linh há miệng một ngụm lớn xuống, nháy mắt đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm.

Cô bé và em trai Thị Hưng Quốc ăn như hổ đói, Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai cũng không ăn chậm.

Chung Mẫn Phân và Trân Trân là ăn tiêu chuẩn không nhanh không chậm.

Trong lòng Chung Mẫn Phân có chuyện, trên bàn cơm cũng không nói thêm cái gì.

Đợi cơm nước xong, để lại một mình Trần Thanh Mai ở phòng bếp rửa chén, bà mới nói ra, nói với Trần Thanh Mai: “Mẹ muốn tìm bà mai tìm kiếm đối tượng cho Trân Trân, để cho con bé tái giá, con bé không muốn, con giúp mẹ khuyên nhủ con bé.”

Hai năm gần đây Chung Mẫn Phân vẫn có suy nghĩ này, Trần Thanh Mai biết.

Chung Mẫn Phân vẫn không nói ra, có lẽ trong lòng vẫn tồn tại chút ảo tưởng, nghĩ có thể Thị Hoài Minh không có chết. Nhưng hôm nay toàn bộ binh sĩ rút quân, chút ảo tưởng trong lòng cũng không còn.

Cho nên, bà liền nói suy nghĩ này ra.

Bà là mẹ chồng, bà không mở miệng thả người, Trân Trân cũng không tiện đi, dù sao Thị Hoài Minh chẳng biết sống chết.

Nếu bà cho rằng Thị Hoài Minh không chết, Trân Trân không ly hôn thì sẽ không cách nào tái giá.

Góa phụ không phải là góa phụ, người ta cũng không cách nào cưới.

“Mẹ, mẹ bỏ được sao?” Trần Thanh Mai rửa chén, liếc mắt nhìn Chung Mẫn Phân.

Trân Trân ngây ngốc ở Thị gia năm năm, sớm trở thành người một nhà với bọn họ, tình cảm rất sâu.

Chung Mẫn Phân thở dài nói: “Mẹ coi con bé như con gái mình, lấy chồng có cái gì không bỏ được? Chỉ cần bản thân con bé nguyện ý, mẹ sẽ giúp con bé nữ trang lấy chồng, để cho con bé vẻ vang nở mày nở mặt tái giá lần nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương