[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
-
Chương 20: Trân Trân (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thị Hoài Chung ngồi xuống băng ghế bên cạnh, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Lúc con chín tuổi ông ta liền vứt bỏ một nhà bốn người chúng ta đến Triệu Thành, sao lại không biết xấu hổ mà quay trở lại?" Lúc ấy cả nhà hoàn toàn dựa vào một mình Chung Mẫn Phân, lúc anh lớn hơn một chút, lại cùng giúp đỡ nhau.
Chung Mẫn Phân vừa rồi mới tức giận như vậy,
Nhưng vẫn tiếp lời mắng: "Chính là không biết xấu hổ!"
Trân Trân và Trần Thanh Mai thân là con dâu nên cũng không biết hùa theo như thế nào, cũng không có lên tiếng nói nhiều.
Trân Trân một mực ở sau lưng Chung Mẫn Phân để xoa dịu cho Chung Mẫn Phân, Trần Thanh Mai cũng nhẹ nhàng vuốt ve bả vai của Chung Mẫn Phân.
Chung Mẫn Phân nhanh tức giận cũng nhanh nguôi đi.
Uống hai chén nước, mắng Thị Đại Phú cùng với vợ nhỏ của ông ta một trận, sự tức giận trong lòng cũng nhanh chóng tản hết rồi.
Tiếp đến cũng không muốn phiền phức nhớ lại, dứt khoát bỏ qua loại chuyện này, xem như chưa từng xảy ra.
Buổi tối nằm trên giường ngủ, Trần Thanh Mai nói với Thị Hoài Chung: "Không nghĩ tới là nhà anh còn có chuyện như vậy."
Thị Hoài Chung sợ cô lại suy nghĩ trong lòng: "Chuyện cũng rất lâu rồi, cho tới bây giờ cũng hai mươi bốn hai mươi lăm năm, nhà ai cũng không muốn nhắc đến ông ta, cho nên không kể chi tiết cho em nghe. Nếu không phải chuyện của Hoài Minh, ông ta cũng sẽ không trở về."
Trần Thanh Mai lại không có những suy nghĩ khác, chỉ lại hỏi: "Anh nói ông ta sẽ cứ tính như vậy sao?"
Thị Hoài Chung nói: "Ông ta bây giờ muốn trở về nhà chúng ta là chuyện không thể nào, với tính cách của mẹ, là sẽ không để cho ông ta trở về. Những năm đầu tiên lúc nhà cần ông ta, ông ta lại không trở lại, hơn hai mươi năm qua cũng không về thăm chúng ta, đừng nói là cấp dưỡng. Bây giờ muốn quay lại hưởng phúc, nào có chuyện tốt như vậy?", anh lại vừa thở dài vừa nói: “Hoài Minh ở trong quân ngũ không quay lại, ông ta cũng tìm không ra Hoài Minh."
Trần Thanh Mai nghiêng đầu nhìn Thị Hoài Chung: “Nói vậy cũng không chính xác."
Thị Hoài Chung: "Vậy nói thế nào mới chính xác chứ?"
Trần Thanh Mai: "Ông ta không có chân sao, không thể tìm được đến quân khu?"
Suy nghĩ một hồi, Thị Hoài Chung lại nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thanh Mai.
* * *
Thị Đại Phú bị Chung Mẫn Phân đánh sau khi rời đi, qua mấy ngày cũng quay lại đại đội Bạch Vân.
Lão già khốn nạn đó, cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình ăn tết của người nhà.
Cùng ngày giao thừa, cả nhà đều dậy sớm, dọn dẹp bên trong bên ngoài nhà một lần, sau đó dán câu đối đỏ lên cửa sổ.
Bận rộn làm việc nửa ngày, lại thêm nửa ngày làm cơm cho đêm giao thừa.
Buổi tối, trên bàn tràn ngập đồ ăn, có mùi hương đậm đà của thịt heo hầm rau củ với dưa muối, cơm ăn với thịt kho tiêu, còn có gà hầm, thịt dê thui, cá kho với một chút tô điểm món ăn là rau thơm...
Nghe qua mùi hương, liền thèm đến mức phải nuốt nước miếng.
Bữa cơm này cũng thật thỏa mãn.
Ăn cơm xong, cả gia đình lại ngồi vây quanh lò lửa cùng nói chuyện.
Nói chuyện trên trời dưới đất đều là những chuyện vui vẻ, những câu chuyện đùa.
Thị Đan Linh cùng với Thị Hưng Quốc thích nghe kể chuyện nhất, mở to mắt nghe người lớn nói chuyện.
Qua giao thừa là năm mới, mọi thứ đều mới.
Tháng Giêng là thời gian mọi người đều rảnh rỗi, giành thời gian nghỉ ngơi, ăn hạt dưa, ăn quà vặt và thăm hỏi người thân, bạn bè để trò chuyện.
Trân Trân vào ngày mùng hai cũng trở về nhà mẹ, vẫn như năm trước vậy, cũng một mình trở về.
Khác với năm trước chính là, bây giờ cô về nhà mẹ, anh cả, chị dâu cả, anh thứ, chị dâu thứ đối với đều rất nhiệt tình khách sáo.
Cùng hai người chị dâu ở trong phòng bếp nấu cơm.
Chị dâu cả vừa thái rau, vừa hỏi Trân Trân: "Hoài Minh không nói khi nào trở về sao?", Trân Trân lắc đầu: “Không có nói thời gian chính xác."
Mọi người đều biết trong quân ngũ cũng không được tự do, cũng không nói thêm cái gì.
Chị dâu thứ đi theo nói: "Trân Trân vậy em không đi tìm em ấy sao, nhiều năm như vậy không gặp, đến xem qua một chút, ở lại thêm vài ngày. Cứ như vậy ở nhà chờ em ấy quay lại, không biết phải chờ đến khi nào." Trân Trân vẫn lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: "Em sợ sẽ đến quấy rầy anh ấy."
Nhìn Trân Trân bị động như vậy, hai người chị dâu cũng cùng khuyên cô một hồi.
Trân Trân nghe xong tất cả đều gật đầu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chị dâu cả, chị dâu thứ đều khuyên xong rồi, lại nói tới chuyện khác: “Nghe nói cha chồng em quay lại, đúng không?" Nếu nhắc tới, Trân Trân cũng chỉ kể lại một chút tình hình ngày đó Thị Đại Phú quay về cho hai người chị dâu.
Hai người chị dâu nghiêm túc nghe lời Trân Trân kể lại.
Chị dâu cả nói: "Mẹ chồng của em cũng đúng là một người lợi hại." Chị dâu thứ thì lại nói Thị Đại Phú: "Cha chồng em lại thật khéo trưng ra vẻ mặt già nua."
Chị dâu cả lấy rau cần vừa hái được thả vào trong chậu rau rửa sạch: “Dù cho nói thể nào, ông ta cũng là cha ruột của Hoài Minh, dĩ nhiên phải bày ra gương mặt đó. Hoài Minh cũng mang dòng máu của ông ta trong người, dù chưa từng nuôi dưỡng ngày nào, hay không thân thiết như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể chối bỏ quan hệ này."
Thị Hoài Chung ngồi xuống băng ghế bên cạnh, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Lúc con chín tuổi ông ta liền vứt bỏ một nhà bốn người chúng ta đến Triệu Thành, sao lại không biết xấu hổ mà quay trở lại?" Lúc ấy cả nhà hoàn toàn dựa vào một mình Chung Mẫn Phân, lúc anh lớn hơn một chút, lại cùng giúp đỡ nhau.
Chung Mẫn Phân vừa rồi mới tức giận như vậy,
Nhưng vẫn tiếp lời mắng: "Chính là không biết xấu hổ!"
Trân Trân và Trần Thanh Mai thân là con dâu nên cũng không biết hùa theo như thế nào, cũng không có lên tiếng nói nhiều.
Trân Trân một mực ở sau lưng Chung Mẫn Phân để xoa dịu cho Chung Mẫn Phân, Trần Thanh Mai cũng nhẹ nhàng vuốt ve bả vai của Chung Mẫn Phân.
Chung Mẫn Phân nhanh tức giận cũng nhanh nguôi đi.
Uống hai chén nước, mắng Thị Đại Phú cùng với vợ nhỏ của ông ta một trận, sự tức giận trong lòng cũng nhanh chóng tản hết rồi.
Tiếp đến cũng không muốn phiền phức nhớ lại, dứt khoát bỏ qua loại chuyện này, xem như chưa từng xảy ra.
Buổi tối nằm trên giường ngủ, Trần Thanh Mai nói với Thị Hoài Chung: "Không nghĩ tới là nhà anh còn có chuyện như vậy."
Thị Hoài Chung sợ cô lại suy nghĩ trong lòng: "Chuyện cũng rất lâu rồi, cho tới bây giờ cũng hai mươi bốn hai mươi lăm năm, nhà ai cũng không muốn nhắc đến ông ta, cho nên không kể chi tiết cho em nghe. Nếu không phải chuyện của Hoài Minh, ông ta cũng sẽ không trở về."
Trần Thanh Mai lại không có những suy nghĩ khác, chỉ lại hỏi: "Anh nói ông ta sẽ cứ tính như vậy sao?"
Thị Hoài Chung nói: "Ông ta bây giờ muốn trở về nhà chúng ta là chuyện không thể nào, với tính cách của mẹ, là sẽ không để cho ông ta trở về. Những năm đầu tiên lúc nhà cần ông ta, ông ta lại không trở lại, hơn hai mươi năm qua cũng không về thăm chúng ta, đừng nói là cấp dưỡng. Bây giờ muốn quay lại hưởng phúc, nào có chuyện tốt như vậy?", anh lại vừa thở dài vừa nói: “Hoài Minh ở trong quân ngũ không quay lại, ông ta cũng tìm không ra Hoài Minh."
Trần Thanh Mai nghiêng đầu nhìn Thị Hoài Chung: “Nói vậy cũng không chính xác."
Thị Hoài Chung: "Vậy nói thế nào mới chính xác chứ?"
Trần Thanh Mai: "Ông ta không có chân sao, không thể tìm được đến quân khu?"
Suy nghĩ một hồi, Thị Hoài Chung lại nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thanh Mai.
* * *
Thị Đại Phú bị Chung Mẫn Phân đánh sau khi rời đi, qua mấy ngày cũng quay lại đại đội Bạch Vân.
Lão già khốn nạn đó, cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình ăn tết của người nhà.
Cùng ngày giao thừa, cả nhà đều dậy sớm, dọn dẹp bên trong bên ngoài nhà một lần, sau đó dán câu đối đỏ lên cửa sổ.
Bận rộn làm việc nửa ngày, lại thêm nửa ngày làm cơm cho đêm giao thừa.
Buổi tối, trên bàn tràn ngập đồ ăn, có mùi hương đậm đà của thịt heo hầm rau củ với dưa muối, cơm ăn với thịt kho tiêu, còn có gà hầm, thịt dê thui, cá kho với một chút tô điểm món ăn là rau thơm...
Nghe qua mùi hương, liền thèm đến mức phải nuốt nước miếng.
Bữa cơm này cũng thật thỏa mãn.
Ăn cơm xong, cả gia đình lại ngồi vây quanh lò lửa cùng nói chuyện.
Nói chuyện trên trời dưới đất đều là những chuyện vui vẻ, những câu chuyện đùa.
Thị Đan Linh cùng với Thị Hưng Quốc thích nghe kể chuyện nhất, mở to mắt nghe người lớn nói chuyện.
Qua giao thừa là năm mới, mọi thứ đều mới.
Tháng Giêng là thời gian mọi người đều rảnh rỗi, giành thời gian nghỉ ngơi, ăn hạt dưa, ăn quà vặt và thăm hỏi người thân, bạn bè để trò chuyện.
Trân Trân vào ngày mùng hai cũng trở về nhà mẹ, vẫn như năm trước vậy, cũng một mình trở về.
Khác với năm trước chính là, bây giờ cô về nhà mẹ, anh cả, chị dâu cả, anh thứ, chị dâu thứ đối với đều rất nhiệt tình khách sáo.
Cùng hai người chị dâu ở trong phòng bếp nấu cơm.
Chị dâu cả vừa thái rau, vừa hỏi Trân Trân: "Hoài Minh không nói khi nào trở về sao?", Trân Trân lắc đầu: “Không có nói thời gian chính xác."
Mọi người đều biết trong quân ngũ cũng không được tự do, cũng không nói thêm cái gì.
Chị dâu thứ đi theo nói: "Trân Trân vậy em không đi tìm em ấy sao, nhiều năm như vậy không gặp, đến xem qua một chút, ở lại thêm vài ngày. Cứ như vậy ở nhà chờ em ấy quay lại, không biết phải chờ đến khi nào." Trân Trân vẫn lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: "Em sợ sẽ đến quấy rầy anh ấy."
Nhìn Trân Trân bị động như vậy, hai người chị dâu cũng cùng khuyên cô một hồi.
Trân Trân nghe xong tất cả đều gật đầu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chị dâu cả, chị dâu thứ đều khuyên xong rồi, lại nói tới chuyện khác: “Nghe nói cha chồng em quay lại, đúng không?" Nếu nhắc tới, Trân Trân cũng chỉ kể lại một chút tình hình ngày đó Thị Đại Phú quay về cho hai người chị dâu.
Hai người chị dâu nghiêm túc nghe lời Trân Trân kể lại.
Chị dâu cả nói: "Mẹ chồng của em cũng đúng là một người lợi hại." Chị dâu thứ thì lại nói Thị Đại Phú: "Cha chồng em lại thật khéo trưng ra vẻ mặt già nua."
Chị dâu cả lấy rau cần vừa hái được thả vào trong chậu rau rửa sạch: “Dù cho nói thể nào, ông ta cũng là cha ruột của Hoài Minh, dĩ nhiên phải bày ra gương mặt đó. Hoài Minh cũng mang dòng máu của ông ta trong người, dù chưa từng nuôi dưỡng ngày nào, hay không thân thiết như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể chối bỏ quan hệ này."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook