[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
-
Chương 44: Bánh cao lương (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Lương Thế Thông và Quý Thục Hiền về đến nhà, mẹ Lương đang ở phòng bếp nấu cơm, Hân Hân ngồi xổm trong sân chơi. Nghe được có tiếng người đi lại, cô bé ngẩng đầu lên, thấy Quý Thục Hiền về thì cầm hòn đã trong tay chạy qua hướng hai vợ chồng bọn họ. Chạy đến trước mặt Quý Thục Hiền tầm khoảng một mét thì cô bé dừng lại, sợ hãi nhìn Quý Thục Hiền.
“Hân Hân đang chơi cái gì vậy?” Quý Thục Hiền bỏ cái cuốc ở chỗ rẽ, quay đầu hỏi thăm Hân Hân.
Hân Hân vẫn cứ im lặng như cũ, mở tay ra, cho cô nhìn cục đá trong tay.
“Ngoan quá.” Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Hân Hân, Quý Thục Hiền không nhịn được mà sờ lên tóc cô bé, dịu dàng khen ngợi.
Lương Thế Thông nhìn hai người họ một lúc rồi lẳng lặng bỏ thùng nước không dưới đất, sau đó mang theo một thùng nước khác vào trong bếp.
Trong phòng bếp, mẹ Lương đã sớm đốt lửa xong, thấy Lương Thế Thông xách thùng nước vào thì nói: “Một lát nữa là cơm nấu xong rồi, con vào nhà chính nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Lương Thế Thông trả lời mẹ Lương nhưng cũng không rời đi mà bỏ đống cỏ dại trong thùng qua một bên, sau đó từ trong đó lôi ra một con gà rừng. Thấy anh lôi gà rừng ra, hai mắt mẹ Lương sáng rực: “Bắt được gà rừng sao?”
Con gà này nhìn cũng không nhỏ, còn rất mập, phải đến ba cân thịt. Buổi tối có thể luộc đùi gà cho mấy người trong nhà có thêm đồ ăn, còn lại thì mang đi ướp ăn dần.
“Bị chồn cắn chết, Thục Hiền thấy được, là cô ấy nhặt được đó.” Lương Thế Thông bỏ gà trong chậu nước, nhìn mẹ Lương, nói sự thật.
“Thục Hiền nhặt được sao? Thật là may mắn quá rồi. Con gà rừng này rất khó bắt được, cho dù con cố ý lên rừng săn nó thì cũng không chắc có thể tìm ra. Vậy mà Thục Hiền có thể nhặt được, thật tuyệt quá rồi.”
“Dạ.” Lương Thế Thông đáp lời, nét mặt của anh cũng dịu đi rất hiều.
“Ăn cơm xong để con nấu nước xử lý con gà này.”
Mẹ Lương lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, hai con ăn cơm trưa xong cứ đi nghỉ ngơi là được, con gà này buổi chiều ở nhà mẹ sẽ làm nó.”
“Vâng ạ.” Lương Thế Thông đồng ý với mẹ Lương, nhanh chân đi vào trong nhà.
Trong nhà, Quý Thục Hiền ngồi xổm xuống chơi cục đá với Hân Hân. Lúc đầu chủ yếu là cô nhìn Hân Hân chơi, nhìn một hồi thì Hân Hân đưa cục đá cho Quý Thục Hiền, im lặng nhìn cô.
Nhìn dáng vẻ có hơi chờ mong của Hân Hân, Quý Thục Hiền chỉ cục đá trong tay mình: “Để thím chơi sao?”
Hân Hân gật đầu rất khẽ. Cô bé mở to mắt nhìn Quý Thục Hiền mà Quý Thục Hiền với ánh mắt mong chờ của cô bé thì cũng không từ chối, vươn tay nhận lấy cục đá, học tập dáng vẻ của Hân Hân bắt đầu chơi cục đá. Nhưng đáng tiếc, Quý Thục Hiền chưa từng chơi cục đá bao giờ mà nguyên chủ cũng chưa từng chơi. Lúc chơi lần đầu, cục đá trong tay không chịu sự khống chế của cô mà bay ra ngoài, lại chơi thêm lần nữa thì vẫn như vậy.
Hân Hân ngồi đối diện Quý Thục Hiền, trong đôi mắt to ngập tràn sự khó hiểu, dường như là đang hỏi: “Chơi dễ như vậy, sao thím lại không biết chơi chứ?”
Thứ đồ mà con nít chơi được mà mình không biết chơi hình như là có chút mất mặt. Quý Thục Hiền cầm lấy tay Hân Hân, nhét cục đá vào: “Cháu chơi, thím xem.”
Lương Thế Thông đứng sau lưng cô nhìn mọi chuyện thì bất giác hơi nhếch môi lên. Đúng lúc Hân Hân ngửa đầu là có thể thấy Lương Thế Thông ở đối diện. Cô bé nhìn Lương Thế Thông cười cười, thấy có hơi ngốc, hình như đang nghi ngờ sao chú nhỏ lại cười.
Thấy Hân Hân nhìn mãi sau lưng mình, Quý Thục Hiền lập tức quay đầu thì nhìn thấy Lương Thế Thông đứng sau lưng cách cô khoảng một mét.
“Anh tới từ khi nào vậy?”
“Đến được một lúc rồi.” Lương Thế Thông ăn ngay nói thật.
Đến được một lúc thì chắc chắn đã thấy dáng vẻ chơi trò chơi thất bại của cô rồi. Quý Thục Hiền phủi bụi trên tay đứng lên: “Em chưa từng chơi cái này bao giờ.”
“Anh có thể dạy em.” Lương Thế Thông liếc nhìn cục đá trong tay Hân Hân.
“Không cần đâu, để em đến phòng bếp xem có việc gì làm không.” Quý Thục Hiền bước về phía phòng bếp. Không biết chơi cục đá, hình như có hơi mất mặt.
Lúc Quý Thục Hiền bước vào phòng bếp thì đúng lúc mẹ Lương đốt xong lửa, chuẩn bị đứng lên. Kết quả có thể do ngồi quá lâu, khi đứng lên thì trước mặt bà biến thành màu đen, người mất thăng bằng lao về phía trước. Mà phía trước chính là bếp lò, nếu ngã về phía trước thì eo sẽ đập vào thành bếp lò, rất có thể sẽ bị thương.
Quý Thục Hiền vừa vào cửa đã thấy cảnh này, vội vàng chạy đến nhanh tay kéo mẹ Lương lại. Lúc kéo người, Quý Thục Hiền dường như đã dùng hết sức mình, trọng lực không ổn định, mẹ Lương lao thẳng vào ngực cô, cô kêu lên đau đớn. Sự va chạm này cũng khiến cho mẹ Lương tỉnh táo lại, bà ngẩng đầu nhìn Quý Thục Hiền: “Ôi Thục Hiền, may mà có con kéo mẹ lại.”
Lúc Lương Thế Thông và Quý Thục Hiền về đến nhà, mẹ Lương đang ở phòng bếp nấu cơm, Hân Hân ngồi xổm trong sân chơi. Nghe được có tiếng người đi lại, cô bé ngẩng đầu lên, thấy Quý Thục Hiền về thì cầm hòn đã trong tay chạy qua hướng hai vợ chồng bọn họ. Chạy đến trước mặt Quý Thục Hiền tầm khoảng một mét thì cô bé dừng lại, sợ hãi nhìn Quý Thục Hiền.
“Hân Hân đang chơi cái gì vậy?” Quý Thục Hiền bỏ cái cuốc ở chỗ rẽ, quay đầu hỏi thăm Hân Hân.
Hân Hân vẫn cứ im lặng như cũ, mở tay ra, cho cô nhìn cục đá trong tay.
“Ngoan quá.” Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Hân Hân, Quý Thục Hiền không nhịn được mà sờ lên tóc cô bé, dịu dàng khen ngợi.
Lương Thế Thông nhìn hai người họ một lúc rồi lẳng lặng bỏ thùng nước không dưới đất, sau đó mang theo một thùng nước khác vào trong bếp.
Trong phòng bếp, mẹ Lương đã sớm đốt lửa xong, thấy Lương Thế Thông xách thùng nước vào thì nói: “Một lát nữa là cơm nấu xong rồi, con vào nhà chính nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Lương Thế Thông trả lời mẹ Lương nhưng cũng không rời đi mà bỏ đống cỏ dại trong thùng qua một bên, sau đó từ trong đó lôi ra một con gà rừng. Thấy anh lôi gà rừng ra, hai mắt mẹ Lương sáng rực: “Bắt được gà rừng sao?”
Con gà này nhìn cũng không nhỏ, còn rất mập, phải đến ba cân thịt. Buổi tối có thể luộc đùi gà cho mấy người trong nhà có thêm đồ ăn, còn lại thì mang đi ướp ăn dần.
“Bị chồn cắn chết, Thục Hiền thấy được, là cô ấy nhặt được đó.” Lương Thế Thông bỏ gà trong chậu nước, nhìn mẹ Lương, nói sự thật.
“Thục Hiền nhặt được sao? Thật là may mắn quá rồi. Con gà rừng này rất khó bắt được, cho dù con cố ý lên rừng săn nó thì cũng không chắc có thể tìm ra. Vậy mà Thục Hiền có thể nhặt được, thật tuyệt quá rồi.”
“Dạ.” Lương Thế Thông đáp lời, nét mặt của anh cũng dịu đi rất hiều.
“Ăn cơm xong để con nấu nước xử lý con gà này.”
Mẹ Lương lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, hai con ăn cơm trưa xong cứ đi nghỉ ngơi là được, con gà này buổi chiều ở nhà mẹ sẽ làm nó.”
“Vâng ạ.” Lương Thế Thông đồng ý với mẹ Lương, nhanh chân đi vào trong nhà.
Trong nhà, Quý Thục Hiền ngồi xổm xuống chơi cục đá với Hân Hân. Lúc đầu chủ yếu là cô nhìn Hân Hân chơi, nhìn một hồi thì Hân Hân đưa cục đá cho Quý Thục Hiền, im lặng nhìn cô.
Nhìn dáng vẻ có hơi chờ mong của Hân Hân, Quý Thục Hiền chỉ cục đá trong tay mình: “Để thím chơi sao?”
Hân Hân gật đầu rất khẽ. Cô bé mở to mắt nhìn Quý Thục Hiền mà Quý Thục Hiền với ánh mắt mong chờ của cô bé thì cũng không từ chối, vươn tay nhận lấy cục đá, học tập dáng vẻ của Hân Hân bắt đầu chơi cục đá. Nhưng đáng tiếc, Quý Thục Hiền chưa từng chơi cục đá bao giờ mà nguyên chủ cũng chưa từng chơi. Lúc chơi lần đầu, cục đá trong tay không chịu sự khống chế của cô mà bay ra ngoài, lại chơi thêm lần nữa thì vẫn như vậy.
Hân Hân ngồi đối diện Quý Thục Hiền, trong đôi mắt to ngập tràn sự khó hiểu, dường như là đang hỏi: “Chơi dễ như vậy, sao thím lại không biết chơi chứ?”
Thứ đồ mà con nít chơi được mà mình không biết chơi hình như là có chút mất mặt. Quý Thục Hiền cầm lấy tay Hân Hân, nhét cục đá vào: “Cháu chơi, thím xem.”
Lương Thế Thông đứng sau lưng cô nhìn mọi chuyện thì bất giác hơi nhếch môi lên. Đúng lúc Hân Hân ngửa đầu là có thể thấy Lương Thế Thông ở đối diện. Cô bé nhìn Lương Thế Thông cười cười, thấy có hơi ngốc, hình như đang nghi ngờ sao chú nhỏ lại cười.
Thấy Hân Hân nhìn mãi sau lưng mình, Quý Thục Hiền lập tức quay đầu thì nhìn thấy Lương Thế Thông đứng sau lưng cách cô khoảng một mét.
“Anh tới từ khi nào vậy?”
“Đến được một lúc rồi.” Lương Thế Thông ăn ngay nói thật.
Đến được một lúc thì chắc chắn đã thấy dáng vẻ chơi trò chơi thất bại của cô rồi. Quý Thục Hiền phủi bụi trên tay đứng lên: “Em chưa từng chơi cái này bao giờ.”
“Anh có thể dạy em.” Lương Thế Thông liếc nhìn cục đá trong tay Hân Hân.
“Không cần đâu, để em đến phòng bếp xem có việc gì làm không.” Quý Thục Hiền bước về phía phòng bếp. Không biết chơi cục đá, hình như có hơi mất mặt.
Lúc Quý Thục Hiền bước vào phòng bếp thì đúng lúc mẹ Lương đốt xong lửa, chuẩn bị đứng lên. Kết quả có thể do ngồi quá lâu, khi đứng lên thì trước mặt bà biến thành màu đen, người mất thăng bằng lao về phía trước. Mà phía trước chính là bếp lò, nếu ngã về phía trước thì eo sẽ đập vào thành bếp lò, rất có thể sẽ bị thương.
Quý Thục Hiền vừa vào cửa đã thấy cảnh này, vội vàng chạy đến nhanh tay kéo mẹ Lương lại. Lúc kéo người, Quý Thục Hiền dường như đã dùng hết sức mình, trọng lực không ổn định, mẹ Lương lao thẳng vào ngực cô, cô kêu lên đau đớn. Sự va chạm này cũng khiến cho mẹ Lương tỉnh táo lại, bà ngẩng đầu nhìn Quý Thục Hiền: “Ôi Thục Hiền, may mà có con kéo mẹ lại.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook