[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
-
Chương 41: Có thể chứ? (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe mẹ Lương trả lời xong thì Quý Thục Hiền đi cùng Lương Thế Thông ra khỏi nhà chính, đến bên góc tường lấy cuốc và xô nước. Hai người chọn một cái xô và một cái cuốc, sóng vai nhau đi ra khỏi nhà.
Giờ này là giờ bắt đầu làm việc, bọn họ trên đường đi làm gặp rất nhiều người trong làng. Đa số người trong làng không thích Lương Thế Thông, gần như ai cũng xem anh là tên khốn nhà địa chủ, thành phần không tốt. Nếu qua lại cùng anh sẽ bị hạ thấp thân phận nên không ai muốn đi lại với anh. Quý Thục Hiền cưới Lương Thế Thông, người trong thôn cũng tự giác xem bọn họ là người một nhà nên cũng không nói chuyện với Quý Thục Hiền.
Nhưng ngược lại Quý Thục Hiền lại thấy được thoải mái, đúng lúc cô cũng chưa thân thiết với người trong thôn, không nói gì lại càng được thanh thản, không cần phải nghĩ cách đối phó với người này người kia.
Quý Thục Hiền và Lương Thế Thông đến ngã ba cuối thôn thì gặp một đám người của điểm thanh niên trí thức. Vương Minh Nguyệt thấy Quý Thục Hiền đến thì hất cằm, châm chọc: “Có một vài người đúng là không có lòng tự trọng, yên lành làm thanh niên trí thức thì không chịu, cứ phải gả cho đồ khốn địa chủ.”
Lưu Mai đứng ngay sau lưng Vương Minh Nguyệt, cô đẩy Vương Minh Nguyệt ra, nhìn Quý Thục Hiền: “Sáng sớm đã có chó sủa. Thục Hiền, em đừng quan tâm đến họ."
“Nghe không hiểu, em còn quan tâm nó làm gì chứ? Chị Lưu chuẩn bị đi làm việc sao? Cùng đi đi.” Quý Thục Hiền khiêng cuốc, mỉm cười đáp lời.
“Đi thôi, cùng đi nào. Hôm qua em không đi làm nên chắc không biết, đất trong ruộng đã bị xới lên hết, hôm nay bên chỗ đất bằng này phải gieo hạt rồi. Nhưng chị nghe nói đất bên núi vẫn chưa xới hết, hôm nay phải tiếp tục xới. Em qua bên đó sớm chút, hỏi đại đội trưởng xem có thể để em về đất bằng làm việc không. Dưới chân núi cũng đã xới hết, Nếu giờ phải xới đất thì phải lên giữa sườn núi xới đất trên đó.”
Đất ở giữa sườn núi cứng hơn dưới chân núi nhiều, còn khó xới hơn.
Quý Thục Hiền lắc đầu: “Cứ xem đã, nếu không làm được thì báo lại.”
Đại đội trưởng đó, Quý Thục Hiền thực sự không muốn liên hệ gì với anh ta, lòng dạ quá xấu xa rồi.
“Vậy được.” Lưu Mai đáp lời Quý Thục Hiền sau đó lẳng lặng lùi về sau, cô cùng Lý Tuyết đi cùng nhau. Lương Thế Thông đứng cạnh Quý Thục Hiền, một câu cũng không nói, chỉ im lặng đi bên cạnh cô.
Một đám người đi vào trong núi, đại đội trưởng và người ghi điểm bắt đầu phân chia công việc. Lưu Mai đến gần Quý Thục Hiền, nhỏ giọng nói: “Thục Hiền, đồng chí Lương không giống như trong lời đồn. Cậu ấy có vẻ rất biết quan tâm.”
Trước kia Lương Thế Thông luôn cô độc một mình, người trong làng đều nói anh là dã thú cô đơn, lạnh lùng vô tình. Nhìn dáng vẻ đi đường của anh với Thục Hiền, bước chân đi chậm rãi, vẫn luôn đi cùng Thục Hiền, rất khác lúc bình thường,
Quý Thục Hiền không nhìn Lưu Mai, ánh mắt của cô rơi vào cô gái đứng bên cạnh đại đội trưởng. Cô bé đã hằn rất sâu trong ký ức của cô, trong trí nhớ của nguyên chủ, dẫn dụ nguyên chủ đến ngôi nhà hoang, hãm hại con gái cô ấy.
Quý Thục Hiền không nghe rõ Lưu Mai nói gì, cô nhìn về phía bên đại đội trưởng, cô xích lại gần Lưu Mai, hạ giọng hỏi thăm: “Chị Lưu, cô gái đứng bên cạnh đại đội trưởng là ai vậy?”
“Cô ấy sao, là con gái đại đội trưởng đó, tên Trương Kim Hoa.” Lưu Mai nhỏ giọng trả lời.
Con gái đại đội trưởng sao? Quý Thục Hiền cẩn thận nhớ lại ký ức của nguyên chủ. Nguyên chủ chắn hẳn là sẽ không đắc tội với cô gái này mới đúng chứ? Sao cô gái này lại đi hãm hại nguyên chủ, giam Thế Thông và nguyên chủ cùng một chỗ vậy?
“Chị Lưu, mấy ngày nay hình như em chưa từng gặp cô ấy. Bình thường cô ấy không đi làm sao?” Con gái của đại đội trưởng, nhìn dáng vẻ thì có lẽ cũng phải ở trong làng làm việc rồi. Sao mà từ lúc cô đến lại chưa từng gặp cô ấy trong làng vậy?
“Không phải là do cô ấy có người chị vào thành phố tiêu thụ lương thực sao? Nghe bảo là vào thành phố tìm chị gái.” Lưu Mai vừa nói vừa nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý các cô bên này thì xích lại gần Quý Thục Hiền, nhỏ giọng nói: “Nghe bảo vợ chồng đại đội trưởng muốn đưa cô ấy vào trong thành phố. Thực ra rất nhiều người trong làng bảo cô ấy vào thành phố xem mắt đó.”
Lưu Mai và Quý Thục Hiền đang thì thầm to nhỏ thì bên đại đội trưởng đã bắt đầu phân công công việc. Lần này các nữ thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức được phân công đến chỗ đất bằng gieo hạt. Đa phần phụ nữ trong làng được phân đi gieo hạt, có vài phụ nữ bình thường được đủ công điểm bị phân đến đào đất bằng. Quý Thục Hiền và Lương Thế Thông cùng bị phân đến sườn núi xới đất.
Lần này giữa sườn núi có một khối đất to một khối đất nhỏ, nó được chia thành sườn núi dưới, sườn núi giữa và sườn núi trên. Có vài người đàn ông khỏe mạnh được phân đến dốc núi giữa và dưới. Lương Thế Thông và Quý Thục Hiền được phân đến phía trên, khoảng cách xa với nguồn nước nhất.
Nghe mẹ Lương trả lời xong thì Quý Thục Hiền đi cùng Lương Thế Thông ra khỏi nhà chính, đến bên góc tường lấy cuốc và xô nước. Hai người chọn một cái xô và một cái cuốc, sóng vai nhau đi ra khỏi nhà.
Giờ này là giờ bắt đầu làm việc, bọn họ trên đường đi làm gặp rất nhiều người trong làng. Đa số người trong làng không thích Lương Thế Thông, gần như ai cũng xem anh là tên khốn nhà địa chủ, thành phần không tốt. Nếu qua lại cùng anh sẽ bị hạ thấp thân phận nên không ai muốn đi lại với anh. Quý Thục Hiền cưới Lương Thế Thông, người trong thôn cũng tự giác xem bọn họ là người một nhà nên cũng không nói chuyện với Quý Thục Hiền.
Nhưng ngược lại Quý Thục Hiền lại thấy được thoải mái, đúng lúc cô cũng chưa thân thiết với người trong thôn, không nói gì lại càng được thanh thản, không cần phải nghĩ cách đối phó với người này người kia.
Quý Thục Hiền và Lương Thế Thông đến ngã ba cuối thôn thì gặp một đám người của điểm thanh niên trí thức. Vương Minh Nguyệt thấy Quý Thục Hiền đến thì hất cằm, châm chọc: “Có một vài người đúng là không có lòng tự trọng, yên lành làm thanh niên trí thức thì không chịu, cứ phải gả cho đồ khốn địa chủ.”
Lưu Mai đứng ngay sau lưng Vương Minh Nguyệt, cô đẩy Vương Minh Nguyệt ra, nhìn Quý Thục Hiền: “Sáng sớm đã có chó sủa. Thục Hiền, em đừng quan tâm đến họ."
“Nghe không hiểu, em còn quan tâm nó làm gì chứ? Chị Lưu chuẩn bị đi làm việc sao? Cùng đi đi.” Quý Thục Hiền khiêng cuốc, mỉm cười đáp lời.
“Đi thôi, cùng đi nào. Hôm qua em không đi làm nên chắc không biết, đất trong ruộng đã bị xới lên hết, hôm nay bên chỗ đất bằng này phải gieo hạt rồi. Nhưng chị nghe nói đất bên núi vẫn chưa xới hết, hôm nay phải tiếp tục xới. Em qua bên đó sớm chút, hỏi đại đội trưởng xem có thể để em về đất bằng làm việc không. Dưới chân núi cũng đã xới hết, Nếu giờ phải xới đất thì phải lên giữa sườn núi xới đất trên đó.”
Đất ở giữa sườn núi cứng hơn dưới chân núi nhiều, còn khó xới hơn.
Quý Thục Hiền lắc đầu: “Cứ xem đã, nếu không làm được thì báo lại.”
Đại đội trưởng đó, Quý Thục Hiền thực sự không muốn liên hệ gì với anh ta, lòng dạ quá xấu xa rồi.
“Vậy được.” Lưu Mai đáp lời Quý Thục Hiền sau đó lẳng lặng lùi về sau, cô cùng Lý Tuyết đi cùng nhau. Lương Thế Thông đứng cạnh Quý Thục Hiền, một câu cũng không nói, chỉ im lặng đi bên cạnh cô.
Một đám người đi vào trong núi, đại đội trưởng và người ghi điểm bắt đầu phân chia công việc. Lưu Mai đến gần Quý Thục Hiền, nhỏ giọng nói: “Thục Hiền, đồng chí Lương không giống như trong lời đồn. Cậu ấy có vẻ rất biết quan tâm.”
Trước kia Lương Thế Thông luôn cô độc một mình, người trong làng đều nói anh là dã thú cô đơn, lạnh lùng vô tình. Nhìn dáng vẻ đi đường của anh với Thục Hiền, bước chân đi chậm rãi, vẫn luôn đi cùng Thục Hiền, rất khác lúc bình thường,
Quý Thục Hiền không nhìn Lưu Mai, ánh mắt của cô rơi vào cô gái đứng bên cạnh đại đội trưởng. Cô bé đã hằn rất sâu trong ký ức của cô, trong trí nhớ của nguyên chủ, dẫn dụ nguyên chủ đến ngôi nhà hoang, hãm hại con gái cô ấy.
Quý Thục Hiền không nghe rõ Lưu Mai nói gì, cô nhìn về phía bên đại đội trưởng, cô xích lại gần Lưu Mai, hạ giọng hỏi thăm: “Chị Lưu, cô gái đứng bên cạnh đại đội trưởng là ai vậy?”
“Cô ấy sao, là con gái đại đội trưởng đó, tên Trương Kim Hoa.” Lưu Mai nhỏ giọng trả lời.
Con gái đại đội trưởng sao? Quý Thục Hiền cẩn thận nhớ lại ký ức của nguyên chủ. Nguyên chủ chắn hẳn là sẽ không đắc tội với cô gái này mới đúng chứ? Sao cô gái này lại đi hãm hại nguyên chủ, giam Thế Thông và nguyên chủ cùng một chỗ vậy?
“Chị Lưu, mấy ngày nay hình như em chưa từng gặp cô ấy. Bình thường cô ấy không đi làm sao?” Con gái của đại đội trưởng, nhìn dáng vẻ thì có lẽ cũng phải ở trong làng làm việc rồi. Sao mà từ lúc cô đến lại chưa từng gặp cô ấy trong làng vậy?
“Không phải là do cô ấy có người chị vào thành phố tiêu thụ lương thực sao? Nghe bảo là vào thành phố tìm chị gái.” Lưu Mai vừa nói vừa nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý các cô bên này thì xích lại gần Quý Thục Hiền, nhỏ giọng nói: “Nghe bảo vợ chồng đại đội trưởng muốn đưa cô ấy vào trong thành phố. Thực ra rất nhiều người trong làng bảo cô ấy vào thành phố xem mắt đó.”
Lưu Mai và Quý Thục Hiền đang thì thầm to nhỏ thì bên đại đội trưởng đã bắt đầu phân công công việc. Lần này các nữ thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức được phân công đến chỗ đất bằng gieo hạt. Đa phần phụ nữ trong làng được phân đi gieo hạt, có vài phụ nữ bình thường được đủ công điểm bị phân đến đào đất bằng. Quý Thục Hiền và Lương Thế Thông cùng bị phân đến sườn núi xới đất.
Lần này giữa sườn núi có một khối đất to một khối đất nhỏ, nó được chia thành sườn núi dưới, sườn núi giữa và sườn núi trên. Có vài người đàn ông khỏe mạnh được phân đến dốc núi giữa và dưới. Lương Thế Thông và Quý Thục Hiền được phân đến phía trên, khoảng cách xa với nguồn nước nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook