[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
-
Chương 38: Trai tài gái sắc. (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bữa trưa kết thúc rất nhanh, sau bữa cơm thì ai cần về nhà sẽ về nhà, người cần về điểm thanh niên trí thức sẽ về điểm thanh niên trí thức, chỉ còn thím Vương ở lại nhà họ Lương giúp đỡ dọn dẹp.
Lương Thế Thông thu dọn bàn ghế trong nhà để còn đi trả, mẹ Lương và thím Vương đang rửa chén, Lương Minh Huy kéo Hân Hân đứng cạnh cửa nhìn. Quý Thục Hiền thấy mọi người đều bận rộn thì cẩm lấy cây chổi ở góc tường quét dọn nhà cửa.
Quý Thục Hiền ở bên này quét dọn, thím Vương đang rửa bát thì xích lại gần mẹ Lương, thì thầm: “Người con dâu này nhìn cũng không tệ, làm việc cũng rất nhanh nhẹn đó.”
“Nhìn thì không tệ, chỉ là con bé quá gầy, so với tôi cũng không béo hơn là bao. Tôi sợ con bé giống tôi, sức khỏe yếu, lúc đó sẽ làm liên lụy đến Lương Thế Thông.” mẹ Lương lén nhìn Quý Thục Hiền rồi trả lời thím Vương.
“Con bé rất trắng, trắng nhìn rất xinh. Tôi nghe nói con gái trong thành phố đều rất trắng, không giống làng ta thấy con gái phải đen một chút mới tốt. Con gái thành phố dù gây cũng sẽ rất khỏe mạnh. Tôi thấy con bé sẽ không liên lụy cho Thế Thông. Mà tôi còn nghe nói trong nhà con bé rất có điều kiện, cả nhà đều là công nhân. Sau này ba mẹ con bé cũng có thể giúp đỡ cho Thế Thông.”
Thím Vương và mẹ Lương tụ lại thì thầm nói chuyện, Quý Thục Hiền đứng bên quét rác, cây chổi va chạm với mặt sàn phát ra tiếng loẹt xoẹt nên cô cũng không nghe thấy mẹ Lương và thím Vương nói gì cả. Cô quét sạch sẽ, sau đó nhìn thoáng qua thì đã thấy nhà cửa đã được thu dọn sạch sẽ, không còn việc gì khác để làm. Cô nhìn qua chỗ mẹ Lương và thím Vương, xoắn xuýt gọi: “Mẹ, thím, hai người nói chuyện nhé, con về phòng thu dọn đồ đạc.”
“Ừ, con đi nhanh đi.” Mẹ Lương mỉm cười nhìn Quý Thục Hiền rồi đáp lời cô.
Quý Thục Hiền vào nhà, thím Vương lại nói với mẹ Lương: “Con dâu chị không tệ, xinh đẹp lại còn hiểu chuyện, phải về phòng dọn dẹp cũng biết nói với chị một tiếng.”
Mẹ Lương nhìn hướng gian phòng của Quý Thục Hiền: “Bây giờ thì đúng là có vẻ rất tốt.”
Quý Thục Hiền quay về phòng mình thì lấy ra áo quần trong bọc mà cô mang tới bỏ trên giường, chuẩn bị xếp chồng cho vào tủ quần áo. Cô có đặt mua bên chỗ thợ mộc một cái tủ treo quần áo, mang tới như đồ cưới, đang đặt ở trong phòng. Cái tủ kia cũng khá lớn, một mình cô không nhấc nổi, đợi Lương Thế Thông về thì hai người sẽ chuyển tủ vào góc tường rồi lại đặt quần áo vào đó.
Bên này Quý Thục Hiền đang xếp quần áo, ngoài cửa Hân Hân hất tay Minh Huy ra, lén lút nhìn vào phòng. Minh Huy để ý thấy em gái hất tay mình thì lập tức quay đầu lại, thấy em gái ghé đầu vào trong cửa nhìn vào trong phòng. Cậu bé kéo tay em gái lôi ra ngoài. Hân Hân dùng sức hất tay Minh Huy, cố chấp nhìn vào trong phòng.
“Không được nhìn, anh dẫn em đi chơi.” Minh Huy nắm tay Hân Hân, nói.
Nghe thấy tiếng động, Quý Thục Hiền nhìn ra ngoài, thấy Minh Huy mạnh mẽ lôi Hân Hân đi thì cô bỏ quần áo trên giường rồi tiến tới.
“Cháu muốn vào sao?”
Hân Hân ngẩng đầu nhìn Quý Thục Hiền mà không nói gì, nhưng trong mắt cô bé quả thật có chút mong chờ.
“Vào trong chơi đi.” Quý Thục Hiền xoay người kéo tay Hân Hân.
“Em gái của cháu muốn vào chơi đó.” Quý Thục Hiền nói với Minh Huy.
Bị Quý Thục Hiền nhìn chằm chằm, Hân Hân cũng mạnh mẽ kéo tay Quý Thục Hiền, không muốn đi với anh trai. Minh Huy cũng hất tay Hân Hân đi. Quý Thục Hiền đưa Hân Hân vào phòng, Minh Huy ngồi ngay cửa nhìn chằm chằm trong phòng, cứ như là đang sợ Quý Thục Hiền sẽ làm em gái cậu bị thương vậy.
Quý Thục Hiền đưa Hân Hân vào phòng, mở cái túi ra, lấy một bao kẹo sữa từ dưới quần áo, bóc ra rồi đưa cho Hân Hân hai cái.
Ở bên ngoài, Lương Thế Thông trả xong bàn quay về, vừa vào cửa đã thấy Minh Huy đứng trước cửa phòng mình nhìn vào trong. Anh sải bước đi tới: “Cháu muốn vào trong sao?”
Minh Huy nghe được giọng Lương Thế Thông, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cháu không thèm.” Nói xong thì bỏ chạy.
Chú đã về, em gái đi theo cô ta cũng không sao, chú sẽ bảo vệ em gái.
Lương Thế Thông lườm Minh Huy một cái, cất bước vào phòng, thấy Hân Hân cầm trong tay hai viên kẹo thì anh lạnh lùng nói: “Đi tìm bà nội cháu chơi đi.”
Hân Hân dường như là có hơi sợ Lương Thế Thông, nghe anh nói vậy thì nắm chặt kẹo sữa trong tay, chạy thẳng ra cửa.
Hân Hân đi rồi, Quý Thục Hiền ngẩng đầu nhìn Lương Thế Thông: “Anh về rồi sao, giúp em chuyển tủ qua bên đó đi. Em muốn bỏ quần áo vào tủ.”
“Được thôi.” Lương Thế Thông trả lời rồi bước đến bên cải tủ, vươn tay ôm lấy nó. Quý Thục Hiền đứng bên cạnh ngay lập tức đưa tay chuẩn bị cùng anh nhấc ngăn tủ lên. Kết quả không cẩn thận liền đặt vào trong tay Lương Thế Thông.
Bữa trưa kết thúc rất nhanh, sau bữa cơm thì ai cần về nhà sẽ về nhà, người cần về điểm thanh niên trí thức sẽ về điểm thanh niên trí thức, chỉ còn thím Vương ở lại nhà họ Lương giúp đỡ dọn dẹp.
Lương Thế Thông thu dọn bàn ghế trong nhà để còn đi trả, mẹ Lương và thím Vương đang rửa chén, Lương Minh Huy kéo Hân Hân đứng cạnh cửa nhìn. Quý Thục Hiền thấy mọi người đều bận rộn thì cẩm lấy cây chổi ở góc tường quét dọn nhà cửa.
Quý Thục Hiền ở bên này quét dọn, thím Vương đang rửa bát thì xích lại gần mẹ Lương, thì thầm: “Người con dâu này nhìn cũng không tệ, làm việc cũng rất nhanh nhẹn đó.”
“Nhìn thì không tệ, chỉ là con bé quá gầy, so với tôi cũng không béo hơn là bao. Tôi sợ con bé giống tôi, sức khỏe yếu, lúc đó sẽ làm liên lụy đến Lương Thế Thông.” mẹ Lương lén nhìn Quý Thục Hiền rồi trả lời thím Vương.
“Con bé rất trắng, trắng nhìn rất xinh. Tôi nghe nói con gái trong thành phố đều rất trắng, không giống làng ta thấy con gái phải đen một chút mới tốt. Con gái thành phố dù gây cũng sẽ rất khỏe mạnh. Tôi thấy con bé sẽ không liên lụy cho Thế Thông. Mà tôi còn nghe nói trong nhà con bé rất có điều kiện, cả nhà đều là công nhân. Sau này ba mẹ con bé cũng có thể giúp đỡ cho Thế Thông.”
Thím Vương và mẹ Lương tụ lại thì thầm nói chuyện, Quý Thục Hiền đứng bên quét rác, cây chổi va chạm với mặt sàn phát ra tiếng loẹt xoẹt nên cô cũng không nghe thấy mẹ Lương và thím Vương nói gì cả. Cô quét sạch sẽ, sau đó nhìn thoáng qua thì đã thấy nhà cửa đã được thu dọn sạch sẽ, không còn việc gì khác để làm. Cô nhìn qua chỗ mẹ Lương và thím Vương, xoắn xuýt gọi: “Mẹ, thím, hai người nói chuyện nhé, con về phòng thu dọn đồ đạc.”
“Ừ, con đi nhanh đi.” Mẹ Lương mỉm cười nhìn Quý Thục Hiền rồi đáp lời cô.
Quý Thục Hiền vào nhà, thím Vương lại nói với mẹ Lương: “Con dâu chị không tệ, xinh đẹp lại còn hiểu chuyện, phải về phòng dọn dẹp cũng biết nói với chị một tiếng.”
Mẹ Lương nhìn hướng gian phòng của Quý Thục Hiền: “Bây giờ thì đúng là có vẻ rất tốt.”
Quý Thục Hiền quay về phòng mình thì lấy ra áo quần trong bọc mà cô mang tới bỏ trên giường, chuẩn bị xếp chồng cho vào tủ quần áo. Cô có đặt mua bên chỗ thợ mộc một cái tủ treo quần áo, mang tới như đồ cưới, đang đặt ở trong phòng. Cái tủ kia cũng khá lớn, một mình cô không nhấc nổi, đợi Lương Thế Thông về thì hai người sẽ chuyển tủ vào góc tường rồi lại đặt quần áo vào đó.
Bên này Quý Thục Hiền đang xếp quần áo, ngoài cửa Hân Hân hất tay Minh Huy ra, lén lút nhìn vào phòng. Minh Huy để ý thấy em gái hất tay mình thì lập tức quay đầu lại, thấy em gái ghé đầu vào trong cửa nhìn vào trong phòng. Cậu bé kéo tay em gái lôi ra ngoài. Hân Hân dùng sức hất tay Minh Huy, cố chấp nhìn vào trong phòng.
“Không được nhìn, anh dẫn em đi chơi.” Minh Huy nắm tay Hân Hân, nói.
Nghe thấy tiếng động, Quý Thục Hiền nhìn ra ngoài, thấy Minh Huy mạnh mẽ lôi Hân Hân đi thì cô bỏ quần áo trên giường rồi tiến tới.
“Cháu muốn vào sao?”
Hân Hân ngẩng đầu nhìn Quý Thục Hiền mà không nói gì, nhưng trong mắt cô bé quả thật có chút mong chờ.
“Vào trong chơi đi.” Quý Thục Hiền xoay người kéo tay Hân Hân.
“Em gái của cháu muốn vào chơi đó.” Quý Thục Hiền nói với Minh Huy.
Bị Quý Thục Hiền nhìn chằm chằm, Hân Hân cũng mạnh mẽ kéo tay Quý Thục Hiền, không muốn đi với anh trai. Minh Huy cũng hất tay Hân Hân đi. Quý Thục Hiền đưa Hân Hân vào phòng, Minh Huy ngồi ngay cửa nhìn chằm chằm trong phòng, cứ như là đang sợ Quý Thục Hiền sẽ làm em gái cậu bị thương vậy.
Quý Thục Hiền đưa Hân Hân vào phòng, mở cái túi ra, lấy một bao kẹo sữa từ dưới quần áo, bóc ra rồi đưa cho Hân Hân hai cái.
Ở bên ngoài, Lương Thế Thông trả xong bàn quay về, vừa vào cửa đã thấy Minh Huy đứng trước cửa phòng mình nhìn vào trong. Anh sải bước đi tới: “Cháu muốn vào trong sao?”
Minh Huy nghe được giọng Lương Thế Thông, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cháu không thèm.” Nói xong thì bỏ chạy.
Chú đã về, em gái đi theo cô ta cũng không sao, chú sẽ bảo vệ em gái.
Lương Thế Thông lườm Minh Huy một cái, cất bước vào phòng, thấy Hân Hân cầm trong tay hai viên kẹo thì anh lạnh lùng nói: “Đi tìm bà nội cháu chơi đi.”
Hân Hân dường như là có hơi sợ Lương Thế Thông, nghe anh nói vậy thì nắm chặt kẹo sữa trong tay, chạy thẳng ra cửa.
Hân Hân đi rồi, Quý Thục Hiền ngẩng đầu nhìn Lương Thế Thông: “Anh về rồi sao, giúp em chuyển tủ qua bên đó đi. Em muốn bỏ quần áo vào tủ.”
“Được thôi.” Lương Thế Thông trả lời rồi bước đến bên cải tủ, vươn tay ôm lấy nó. Quý Thục Hiền đứng bên cạnh ngay lập tức đưa tay chuẩn bị cùng anh nhấc ngăn tủ lên. Kết quả không cẩn thận liền đặt vào trong tay Lương Thế Thông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook