[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
-
Chương 34: Đón dâu (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc đó nhà họ Lương nhiều người, sáu gian nhà đó vừa đủ ở. Sau này ba Lương mất, con trai cả, con dâu cả cũng lần lượt đi theo, căn phòng này liền bỏ không. Trước đây Minh Huy còn nhỏ vẫn luôn ngủ cùng Lương Thế Thông.
Mẹ Lương nhìn quần áo Lương Thế Thông ôm trong tay: “Con đừng đưa đồ vào phòng kia nữa, nhà mình cũng không thừa chăn mền. Lúc này trời vẫn hơi lạnh, bỏ đồ của nó vào phòng mẹ, để nó ngủ với mẹ và Hân Hân trước. Đợi trời ấm lên, trong nhà thừa chăn mền thì để cho nó tự ngủ một mình.”
“Vâng ạ.” Lương Thế Thông trả lời xong thì mang quần áo Minh Huy vào phòng mẹ Lương.
Mẹ Lương đi đổ nước, đứng bên ngoài, chờ Lương Thế Thông đi ra thì bà chỉ vào xe đạp ở trong góc tường, hỏi: “Chiếc xe đó là của ai vậy? Hôm nay con mang nó đi trả chưa hay vẫn giữ lại mai mang đi rước dâu.”
Ở những năm tháng này, xe đạp là một thứ đồ tốt, nhà ai có xe đạp cũng là một chuyện rất vinh quang rồi, ai ai trong làng cũng đều ghen tị. Nhà nào khá có điều kiện, lúc kết hôn sẽ đạp xe đến đón dâu, vô cùng có thể diện.
Lương Thế Thông nhìn xe đạp trong góc tường: “Ngày kia trả, ngày mai dùng.”
“Vậy được, để chút nữa mẹ rửa chiếc xe này, buộc lên hai sợi dây đỏ cho có không khí đám cưới.” Mẹ Lương vui vẻ nói.
“Dạ vâng.” Lương Thế Thông nói xong thì quay người về phòng mình. Mẹ Lương lại bưng thêm một chậu nước đến rửa xem đạp. Hân Hân nhảy lên, đôi chân ngắn bước sau lưng bà, học bà cầm miếng vải rách lau chùi xe đạp.
Một ngày bận rộn trôi qua, nhoáng một cái đã đến ngày hôm sau.
Bên phía điểm thanh niên trí thức, có mấy người chơi thân với Quý Thục Hiền biết hôm nay cô lấy chồng, sáng sớm đã đến chúc mừng, còn có vài người mang quà đến. Lý Tuyết và Lưu Mai ở cùng phòng với Quý Thục Hiền, bình thường cũng khá thân thiết, hai bọn họ xin nghỉ, chuẩn bị hôm này đưa Quý Thục Hiền xuất giá.
Vương Minh Nguyệt, bạn cùng phòng của cô không ở đây, đã xuống ruộng rồi. Vương Minh Nguyệt biết hôm nay Quý Thục Hiền lấy chồng thì nói mấy câu chua ngoa, châm chọc Quý Thục Hiền gả cho đồ khốn nạn, sau này sẽ phải ở lại nông thôn, trở nên thấp hèn. Nhưng cô ta nói như vậy, còn người khác nghĩ đến chuyện hôm nay Quý Thục Hiền xuất giá, không ai phụ họa với cô ta. Cô ta nói một hồi thấy không ai quan tâm mình thì thấy không có gì thú vị, kìm nén sự bực bội đi làm việc.
Trong phòng chỉ có Quý Thục Hiền, Lưu Mai và Lý Tuyết ở. Lưu Mai và Lý Tuyết giúp Quý Thục Hiền mang đồ, thoa kem dưỡng da cho cô, tết một đầu tóc rất đẹp.
Quý Thục Hiền mang áo choàng đỏ mà Lương Thế Thông đưa đến, tóc bện lại, trên tóc đeo một sợi dây hoa hồng, cô dâu mới nhìn xinh đẹp như tiên nữ vậy.
Bên ngoài có tiếng ồn truyền tới, Lưu Mai vội đi ra ngoài, từ xa đã thấy Lương Thế Thông đạp xe đến. Cô nhanh chóng quay về phòng: “Đồng chí Lương đến đón vợ, cậu ấy đạp xe đến đây.”
Quý Thục Hiền ngồi trên giường nghe Lưu Mai nói Lương Thế Thông đến đón dâu thì trong lòng cô liền khẩn trương, hai tay đan vào nhau, lén lút ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Lý Tuyết nhìn tóc Quý Thục Hiền đã đan rất ổn rồi, quần áo cũng mang chỉnh tề, trên mặt thoa kem dưỡng trắng trắng mềm mềm, nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Thục Hiền, hôm nay em rất đẹp, chút nữa đồng chí Lương mà thấy chắc chắn sẽ phải há hốc mồm cho mà xem.”
Mặt Quý Thục Hiền ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn Lý Tuyết: “Chị Lý, chị đừng trêu em nữa.”
“Chị không hề trêu em đâu, đây là nói thật đó.”
Lý Tuyết vừa nói xong thì trong viện truyền đến một tiếng vang, mấy người Lương Thế Thông đã đến cửa lớn điểm thanh niên trí thức, vào trong sân.
Quý Thục Hiền là thanh niên trí thức, ba mẹ anh chị em trong nhà không có ở đây, lúc đón dâu cũng không có ai ngăn cản. Lương Thế Thông đến sân điểm thanh niên trí thức rồi đi thẳng đến phòng Quý Thục Hiền. Lúc đứng trước cửa phòng, anh nhìn qua bên tong rồi gõ nhẹ cửa.
Lý Tuyết và Lưu Mai nhìn ra ngoài: “Đồng chí Lương đến rồi thì mau vào đi.”
“Dạ.” Lương Thế Thông gật đầu, đi từ bên ngoài vào.
Sau khi vào trong phòng, Lương Thế Thông đi thẳng về hưởng Quý Thục Hiền: “Anh đến đón em đây.”
Lương Thế Thông vươn tay ra trước mặt Quý Thục Hiền, đôi tay ấy rất lớn, năm ngón tay thon dài, xương cốt hiện lên rất rõ. Quý Thục Hiền nhìn đôi tay duỗi ra trước mặt mình. Lương Thế Thông thấy Quý Thục Hiền duỗi tay ra thì lập tức nắm chặt tay cô, cầm lấy tay cô. Lúc tay bị nắm chặt, Quý Thục Hiền cảm nhận rõ ràng đôi tay đang nắm lấy tay cô có hơi thô ráp, là một đôi tay chai sạn, là đôi tay thường xuyên phải lao động, đôi tay này rất có lực, trong vô hình đã cho người ta một cảm giác an toàn.
Lúc đó nhà họ Lương nhiều người, sáu gian nhà đó vừa đủ ở. Sau này ba Lương mất, con trai cả, con dâu cả cũng lần lượt đi theo, căn phòng này liền bỏ không. Trước đây Minh Huy còn nhỏ vẫn luôn ngủ cùng Lương Thế Thông.
Mẹ Lương nhìn quần áo Lương Thế Thông ôm trong tay: “Con đừng đưa đồ vào phòng kia nữa, nhà mình cũng không thừa chăn mền. Lúc này trời vẫn hơi lạnh, bỏ đồ của nó vào phòng mẹ, để nó ngủ với mẹ và Hân Hân trước. Đợi trời ấm lên, trong nhà thừa chăn mền thì để cho nó tự ngủ một mình.”
“Vâng ạ.” Lương Thế Thông trả lời xong thì mang quần áo Minh Huy vào phòng mẹ Lương.
Mẹ Lương đi đổ nước, đứng bên ngoài, chờ Lương Thế Thông đi ra thì bà chỉ vào xe đạp ở trong góc tường, hỏi: “Chiếc xe đó là của ai vậy? Hôm nay con mang nó đi trả chưa hay vẫn giữ lại mai mang đi rước dâu.”
Ở những năm tháng này, xe đạp là một thứ đồ tốt, nhà ai có xe đạp cũng là một chuyện rất vinh quang rồi, ai ai trong làng cũng đều ghen tị. Nhà nào khá có điều kiện, lúc kết hôn sẽ đạp xe đến đón dâu, vô cùng có thể diện.
Lương Thế Thông nhìn xe đạp trong góc tường: “Ngày kia trả, ngày mai dùng.”
“Vậy được, để chút nữa mẹ rửa chiếc xe này, buộc lên hai sợi dây đỏ cho có không khí đám cưới.” Mẹ Lương vui vẻ nói.
“Dạ vâng.” Lương Thế Thông nói xong thì quay người về phòng mình. Mẹ Lương lại bưng thêm một chậu nước đến rửa xem đạp. Hân Hân nhảy lên, đôi chân ngắn bước sau lưng bà, học bà cầm miếng vải rách lau chùi xe đạp.
Một ngày bận rộn trôi qua, nhoáng một cái đã đến ngày hôm sau.
Bên phía điểm thanh niên trí thức, có mấy người chơi thân với Quý Thục Hiền biết hôm nay cô lấy chồng, sáng sớm đã đến chúc mừng, còn có vài người mang quà đến. Lý Tuyết và Lưu Mai ở cùng phòng với Quý Thục Hiền, bình thường cũng khá thân thiết, hai bọn họ xin nghỉ, chuẩn bị hôm này đưa Quý Thục Hiền xuất giá.
Vương Minh Nguyệt, bạn cùng phòng của cô không ở đây, đã xuống ruộng rồi. Vương Minh Nguyệt biết hôm nay Quý Thục Hiền lấy chồng thì nói mấy câu chua ngoa, châm chọc Quý Thục Hiền gả cho đồ khốn nạn, sau này sẽ phải ở lại nông thôn, trở nên thấp hèn. Nhưng cô ta nói như vậy, còn người khác nghĩ đến chuyện hôm nay Quý Thục Hiền xuất giá, không ai phụ họa với cô ta. Cô ta nói một hồi thấy không ai quan tâm mình thì thấy không có gì thú vị, kìm nén sự bực bội đi làm việc.
Trong phòng chỉ có Quý Thục Hiền, Lưu Mai và Lý Tuyết ở. Lưu Mai và Lý Tuyết giúp Quý Thục Hiền mang đồ, thoa kem dưỡng da cho cô, tết một đầu tóc rất đẹp.
Quý Thục Hiền mang áo choàng đỏ mà Lương Thế Thông đưa đến, tóc bện lại, trên tóc đeo một sợi dây hoa hồng, cô dâu mới nhìn xinh đẹp như tiên nữ vậy.
Bên ngoài có tiếng ồn truyền tới, Lưu Mai vội đi ra ngoài, từ xa đã thấy Lương Thế Thông đạp xe đến. Cô nhanh chóng quay về phòng: “Đồng chí Lương đến đón vợ, cậu ấy đạp xe đến đây.”
Quý Thục Hiền ngồi trên giường nghe Lưu Mai nói Lương Thế Thông đến đón dâu thì trong lòng cô liền khẩn trương, hai tay đan vào nhau, lén lút ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Lý Tuyết nhìn tóc Quý Thục Hiền đã đan rất ổn rồi, quần áo cũng mang chỉnh tề, trên mặt thoa kem dưỡng trắng trắng mềm mềm, nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Thục Hiền, hôm nay em rất đẹp, chút nữa đồng chí Lương mà thấy chắc chắn sẽ phải há hốc mồm cho mà xem.”
Mặt Quý Thục Hiền ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn Lý Tuyết: “Chị Lý, chị đừng trêu em nữa.”
“Chị không hề trêu em đâu, đây là nói thật đó.”
Lý Tuyết vừa nói xong thì trong viện truyền đến một tiếng vang, mấy người Lương Thế Thông đã đến cửa lớn điểm thanh niên trí thức, vào trong sân.
Quý Thục Hiền là thanh niên trí thức, ba mẹ anh chị em trong nhà không có ở đây, lúc đón dâu cũng không có ai ngăn cản. Lương Thế Thông đến sân điểm thanh niên trí thức rồi đi thẳng đến phòng Quý Thục Hiền. Lúc đứng trước cửa phòng, anh nhìn qua bên tong rồi gõ nhẹ cửa.
Lý Tuyết và Lưu Mai nhìn ra ngoài: “Đồng chí Lương đến rồi thì mau vào đi.”
“Dạ.” Lương Thế Thông gật đầu, đi từ bên ngoài vào.
Sau khi vào trong phòng, Lương Thế Thông đi thẳng về hưởng Quý Thục Hiền: “Anh đến đón em đây.”
Lương Thế Thông vươn tay ra trước mặt Quý Thục Hiền, đôi tay ấy rất lớn, năm ngón tay thon dài, xương cốt hiện lên rất rõ. Quý Thục Hiền nhìn đôi tay duỗi ra trước mặt mình. Lương Thế Thông thấy Quý Thục Hiền duỗi tay ra thì lập tức nắm chặt tay cô, cầm lấy tay cô. Lúc tay bị nắm chặt, Quý Thục Hiền cảm nhận rõ ràng đôi tay đang nắm lấy tay cô có hơi thô ráp, là một đôi tay chai sạn, là đôi tay thường xuyên phải lao động, đôi tay này rất có lực, trong vô hình đã cho người ta một cảm giác an toàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook