[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
-
Chương 32: Đàn ông nhà họ Lương không ly hôn (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Mai và Qúy Thục Hiền cùng nhau đi qua nhà chính, trong nhà chính, hai bên ngồi trên ghế, bà nội Vương cười ha ha nhìn về phía Qúy Thục Hiền nói: “Thanh niên trí thức Qúy, hôm qua bà đã nói chuyện với cháu, cháu có còn nhớ không? Hôm nay chúng ta tới đưa sính lễ, cháu xem hôn lễ của cháu và Thế Thông, ngày mai tổ chức có được không?”
Mối hôn sự này là Qúy Thục Hiền tự tìm đến bàn với Lương Thế Thông, cô tất nhiên sẽ không phản đối, cười đáp: “Được ạ.”
Bà nội Vương giữ chặt tay Qúy Thục Hiền, vui sướng nói: “Vậy thì tốt rồi, vậy chuyện của cháu và Thế Thông sẽ định vào ngày mai, sính lễ này chúng ta cũng đã đưa đến đây, chuyện của các cháu xem như đã quyết định xong. Chi tiết về hôn lễ thì cháu và Thế Thông cứ thương lượng với nhau.”
Bà nội Vương nói xong quay đầu nhìn về phía mẹ Lương và Lưu Mai: “Mẹ của Thế Thông, cô gái trẻ, bà lớn tuổi rồi, muốn ra ngoài một chút, hai người ra ngoài cùng bà một chút đi.”
Chuyện kết hôn này vẫn là nên để hai đứa nhỏ tự nói chuyện với nhau thì tốt hơn.
“Được ạ.” Mẹ Lương đáp lời bà nội Vương, kéo Hân Hân và đỡ bà nội Vương cùng nhau ra ngoài, Lưu Mai cũng đi theo bọn họ.
Trong nhà chính chỉ còn Qúy Thục Hiền và Lương Thế Thông, Lương Thế Thông ngẩng đầu nhìn về phía Qúy Thục Hiền: “Sáng mai tổ chức hôn lễ, buổi chiều đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, vậy được không?”
Lương Thế Thông vừa nói xong, Quý Thục Hiền cũng không thèm suy nghĩ đã gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Cô cũng muốn nhanh chóng tổ chức đám cưới, ngày mai làm cũng rất hợp, còn về giấy đăng ký kết hôn thì làm đám cưới xong chắc chắn phải lấy rồi.
Lương Thế Thông ngồi trên cái ghế nhỏ đối diện Qúy Thục Hiền, người anh cáo ráo, chân dài, ngồi trên ghế nhỏ đôi chân cong lại. Nghe Quý Thục Hiền nói vậy thì đôi mắt đen như mực của anh nhìn về phía cô: “Về chuyện đám cưới, em có yêu cầu gì khác thì em có thể đề xuất thêm.”
Bà mối đến nhà, hôm nay sính lễ cũng đã nhận. ngày mai làm đám cưới, các bước nên làm thì cũng đã làm, bên phía Quý Thục Hiền thực sự là không còn yêu cầu gì nữa. Nhưng sau khi cưới thì đúng là cô còn một vài yêu cầu.
Quý Thục Hiền mong sau khi cưới thì có thể tiếp quản công việc trong nhà. Kiếp trước đã làm chủ mấy chục năm cũng đã quen rồi, cô không hy vọng có người đến quản mình, trói buộc mình. Mà lúc này nhà Lương Thế Thông có bốn người, anh cứ như một chú sói cô độc vậy, chỉ biết vùi đầu làm việc, chỉ cần người ngoài không làm tổn thương người nhà anh, không khiến anh thiệt thòi thì anh sẽ không phản kháng. Mẹ Lương thì quá mềm yếu, lúc người khác bắt nạt cũng sẽ im lặng chịu đựng. Hai người bọn họ không thích hợp làm chủ nhà. Về phần hai đứa trẻ còn quá nhỏ thì càng không hợp.
“Sau khi cưới, tôi mong có thể làm chủ việc trong nhà.”
“Được thôi, do em làm chủ, tiền bạc giao hết cho em, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà cho em quyết định hết.” Đôi mắt hẹp dài của Lương Thế Thông nhìn về phía Quý Thục Hiền, trong ánh mắt kia dường như có dịu dàng hơn ngày bình thường một chút.
“Em còn yêu cầu gì nữa không?” Lương Thế Thông nhìn Quý Thục Hiền, chờ đợi đáp án của cô.
Quý Thục Hiền lắc đầu: “Hết rồi, anh còn yêu cầu gì sao?”
“Có, một cái.” Lương Thế Thông nói xong thì hơi ngưng lại, con ngươi đen như mực nhìn Quý Thục Hiền chăm chú.
Quý Thục Hiền tò mò nhìn Lương Thế Thông, chờ đợi đáp án của anh.
“Đàn ông nhà họ Lương không ly hôn.”
Nói với Quý Thục Hiền câu nói này, Lương Thế Thông quay đầu nhìn về hướng khác: “Một khi đã cưới, vào cửa nhà họ Lương thì không thể ly hôn nữa. Đàn ông nhà họ Lương không ly hôn, chỉ có thể góa vợ.”
Kiếp trước Quý Thục Hiền là con gái trưởng trong một gia đình danh gia vọng tộc, cô luôn được dạy dỗ về lòng chung thủy sắt son, trong lòng cô cũng không có dự định ly hôn. Trước mắt thì Lương Thế Thông vẫn là người đã ông không tệ, không thể vừa kết hôn đã nghĩ đến chuyện ly hôn được. Cô nhìn Lương Thế Thông, đồng ý với anh: “Được thôi.”
Lúc Quý Thục Hiền trả lời Lương Thế Thông, khóe môi anh như thể hơi vểnh lên, nhưng trong nháy mắt đã trở lại bình thường, trên gương mặt khôi phục lại sự bình tĩnh. Anh mở đồ lễ hỏi vợ hôm nay mang đến, lấy ra một miếng vải đỏ và một cái áo khoác đỏ.
“Ngày mai em có thể mang cái này.”
Thời đại này khá đặc biệt, cưới gả gần như không thể mang áo cưới đỏ truyền thống, sẽ bị Hồng Vệ Binh bắt đi. Đa số những người kết hôn đều mặc áo choàng ngắn màu đỏ và dây buộc tóc màu hồng. Hôm qua Lưu Mai nói chuyện này với Quý Thục Hiền, nói bọn họ không có cách nào mua được áo choàng ngắn màu đỏ, hôm nay vào trong làng mượn một cái để lúc cưới mang. Quý Thục Hiền còn đang suy nghĩ xem chiều nay có nên đi mượn quần áo hay không thì Lương Thế Thông đã mang đồ tới, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Áo choàng ngắn đỏ sao, anh mua à? Nghe chị Lưu bảo rất khó mua.”
Lưu Mai và Qúy Thục Hiền cùng nhau đi qua nhà chính, trong nhà chính, hai bên ngồi trên ghế, bà nội Vương cười ha ha nhìn về phía Qúy Thục Hiền nói: “Thanh niên trí thức Qúy, hôm qua bà đã nói chuyện với cháu, cháu có còn nhớ không? Hôm nay chúng ta tới đưa sính lễ, cháu xem hôn lễ của cháu và Thế Thông, ngày mai tổ chức có được không?”
Mối hôn sự này là Qúy Thục Hiền tự tìm đến bàn với Lương Thế Thông, cô tất nhiên sẽ không phản đối, cười đáp: “Được ạ.”
Bà nội Vương giữ chặt tay Qúy Thục Hiền, vui sướng nói: “Vậy thì tốt rồi, vậy chuyện của cháu và Thế Thông sẽ định vào ngày mai, sính lễ này chúng ta cũng đã đưa đến đây, chuyện của các cháu xem như đã quyết định xong. Chi tiết về hôn lễ thì cháu và Thế Thông cứ thương lượng với nhau.”
Bà nội Vương nói xong quay đầu nhìn về phía mẹ Lương và Lưu Mai: “Mẹ của Thế Thông, cô gái trẻ, bà lớn tuổi rồi, muốn ra ngoài một chút, hai người ra ngoài cùng bà một chút đi.”
Chuyện kết hôn này vẫn là nên để hai đứa nhỏ tự nói chuyện với nhau thì tốt hơn.
“Được ạ.” Mẹ Lương đáp lời bà nội Vương, kéo Hân Hân và đỡ bà nội Vương cùng nhau ra ngoài, Lưu Mai cũng đi theo bọn họ.
Trong nhà chính chỉ còn Qúy Thục Hiền và Lương Thế Thông, Lương Thế Thông ngẩng đầu nhìn về phía Qúy Thục Hiền: “Sáng mai tổ chức hôn lễ, buổi chiều đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, vậy được không?”
Lương Thế Thông vừa nói xong, Quý Thục Hiền cũng không thèm suy nghĩ đã gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Cô cũng muốn nhanh chóng tổ chức đám cưới, ngày mai làm cũng rất hợp, còn về giấy đăng ký kết hôn thì làm đám cưới xong chắc chắn phải lấy rồi.
Lương Thế Thông ngồi trên cái ghế nhỏ đối diện Qúy Thục Hiền, người anh cáo ráo, chân dài, ngồi trên ghế nhỏ đôi chân cong lại. Nghe Quý Thục Hiền nói vậy thì đôi mắt đen như mực của anh nhìn về phía cô: “Về chuyện đám cưới, em có yêu cầu gì khác thì em có thể đề xuất thêm.”
Bà mối đến nhà, hôm nay sính lễ cũng đã nhận. ngày mai làm đám cưới, các bước nên làm thì cũng đã làm, bên phía Quý Thục Hiền thực sự là không còn yêu cầu gì nữa. Nhưng sau khi cưới thì đúng là cô còn một vài yêu cầu.
Quý Thục Hiền mong sau khi cưới thì có thể tiếp quản công việc trong nhà. Kiếp trước đã làm chủ mấy chục năm cũng đã quen rồi, cô không hy vọng có người đến quản mình, trói buộc mình. Mà lúc này nhà Lương Thế Thông có bốn người, anh cứ như một chú sói cô độc vậy, chỉ biết vùi đầu làm việc, chỉ cần người ngoài không làm tổn thương người nhà anh, không khiến anh thiệt thòi thì anh sẽ không phản kháng. Mẹ Lương thì quá mềm yếu, lúc người khác bắt nạt cũng sẽ im lặng chịu đựng. Hai người bọn họ không thích hợp làm chủ nhà. Về phần hai đứa trẻ còn quá nhỏ thì càng không hợp.
“Sau khi cưới, tôi mong có thể làm chủ việc trong nhà.”
“Được thôi, do em làm chủ, tiền bạc giao hết cho em, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà cho em quyết định hết.” Đôi mắt hẹp dài của Lương Thế Thông nhìn về phía Quý Thục Hiền, trong ánh mắt kia dường như có dịu dàng hơn ngày bình thường một chút.
“Em còn yêu cầu gì nữa không?” Lương Thế Thông nhìn Quý Thục Hiền, chờ đợi đáp án của cô.
Quý Thục Hiền lắc đầu: “Hết rồi, anh còn yêu cầu gì sao?”
“Có, một cái.” Lương Thế Thông nói xong thì hơi ngưng lại, con ngươi đen như mực nhìn Quý Thục Hiền chăm chú.
Quý Thục Hiền tò mò nhìn Lương Thế Thông, chờ đợi đáp án của anh.
“Đàn ông nhà họ Lương không ly hôn.”
Nói với Quý Thục Hiền câu nói này, Lương Thế Thông quay đầu nhìn về hướng khác: “Một khi đã cưới, vào cửa nhà họ Lương thì không thể ly hôn nữa. Đàn ông nhà họ Lương không ly hôn, chỉ có thể góa vợ.”
Kiếp trước Quý Thục Hiền là con gái trưởng trong một gia đình danh gia vọng tộc, cô luôn được dạy dỗ về lòng chung thủy sắt son, trong lòng cô cũng không có dự định ly hôn. Trước mắt thì Lương Thế Thông vẫn là người đã ông không tệ, không thể vừa kết hôn đã nghĩ đến chuyện ly hôn được. Cô nhìn Lương Thế Thông, đồng ý với anh: “Được thôi.”
Lúc Quý Thục Hiền trả lời Lương Thế Thông, khóe môi anh như thể hơi vểnh lên, nhưng trong nháy mắt đã trở lại bình thường, trên gương mặt khôi phục lại sự bình tĩnh. Anh mở đồ lễ hỏi vợ hôm nay mang đến, lấy ra một miếng vải đỏ và một cái áo khoác đỏ.
“Ngày mai em có thể mang cái này.”
Thời đại này khá đặc biệt, cưới gả gần như không thể mang áo cưới đỏ truyền thống, sẽ bị Hồng Vệ Binh bắt đi. Đa số những người kết hôn đều mặc áo choàng ngắn màu đỏ và dây buộc tóc màu hồng. Hôm qua Lưu Mai nói chuyện này với Quý Thục Hiền, nói bọn họ không có cách nào mua được áo choàng ngắn màu đỏ, hôm nay vào trong làng mượn một cái để lúc cưới mang. Quý Thục Hiền còn đang suy nghĩ xem chiều nay có nên đi mượn quần áo hay không thì Lương Thế Thông đã mang đồ tới, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Áo choàng ngắn đỏ sao, anh mua à? Nghe chị Lưu bảo rất khó mua.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook