Nhan sắc hiển nhiên không cần nói, ở trên đó trong nhóm nữ thanh niên trí thức thì cô là xinh đẹp nhất, điều kiện gia đình cũng tốt, như tháng này bên nhà mẹ cô biết cô mang thai trước sau đã gửi hai kiện hàng xuống.

Điều này thật làm cho người ta ngưỡng mộ chết đi được.

Vệ Thế Quốc không nói gì cố gắng làm việc, đợi mọi người tan làm rồi anh mới là người cuối cùng tan làm, hôm nay làm không được bao nhiêu điểm công, nhưng đại đội trưởng vẫn bảo người tính điểm ghi cho anh hai điểm.

Lúc Vệ Thế Quốc trở về, Tô Tình vừa mới tiễn vợ Cương Tử.

Vợ Cương Tử bây giờ cũng là khách thường xuyên đến nhà, cô ấy qua đây chính là muốn xác nhận với Tô Tình việc thực sự có thai không.

Nhưng mà trước đó vợ Cương Tử cũng không nghi ngờ, do cô ấy nghe thanh niên trí thức Tô nói là không có kinh nguyệt, vậy chắc chắn là có rồi, nhưng mà hôm nay vẫn muốn xác thực một chút.

Tiếp theo phải dưỡng thai thật tốt.

"Cá hầm xong rồi, rửa tay ăn cơm thôi.” Tô Tình rót nước cho anh rồi nói.

Vệ Thế Quốc đi rửa tay rửa mặt trước rồi mới đến uống nước, Tô Tình đã đi vào bưng cá, còn có bánh ngô nữa.

Bữa cơm tối này đem so sánh với mì thịt bò với đùi gà lớn mà buổi trưa ăn, quả thật là không có so sánh thì không có tổn thương nha.

"Anh đi bắt cá, trễ chút mới về, em ngủ sớm chút nha.” Vệ Thế Quốc ăn cơm xong liền xách thùng gỗ lên, thấp giọng nói.

Tô Tình nhìn anh, mắt đối mắt liền biết anh muốn đi làm cái gì, cũng không cản anh, do trong nhà ngoài mấy quả trứng gà còn sót lại thì hoàn toàn không có đồ ăn mặn nào khác.

Đồ ăn chay lại có, sau nhà tự trồng không ít đậu phộng, khoai lang, còn có dưa leo với quả hồng và cải xanh, trong nhà còn có nấm từ trận mưa cuối cùng cô với vợ Cương Tử và mẹ Hắc Thán đi vào trong núi hái về, nấm đều đã được phơi khô.



Lương thực trong nhà ngoài mấy cái này ra thì hết rồi.

Vì vậy Vệ Thế Quốc ra ngoài mang ít đồ ngon về nhà cũng tốt, cô tán thành.

Vệ Thế Quốc ra ngoài mãi đến lúc Tô Tình ngủ rồi cũng chưa về, nếu không phải trước khi ra ngoài anh đã báo trước với Tô Tình thì cô đã lo lắng sốt ruột rồi.

Lần này mua đồ xong Vệ Thế Quốc lại ghé qua bên chuồng bò, cũng báo với thầy của anh tin tức tốt là vợ anh mang thai rồi.

"Tốt quá!” Thầy Cung vui vẻ nói.

"Thầy ơi thầy nhận đi ạ.” Vệ Thế Quốc đưa cho ông một cái bao xác rắn, bên trong có lương thực và trứng gà, bình thường anh vẫn mang những thứ này cho thầy mình.

"Chăm sóc vợ em là được rồi, em không cần mang qua cho thầy đâu.” Thầy Cung bảo.

"Em vẫn còn mà.” Vệ Thế Quốc nói.

Lúc Tô Tình đang lơ mơ ngủ, Vệ Thế Quốc mới trở về, Tô Tình không khóa cửa ngoài, thời này cũng không ai có thói quen khóa cửa ngoài, nhưng cửa trong nhà thì Tô Tình chắc chắn phải khóa. Lúc Vệ Thế Quốc nhỏ giọng gọi, cô mới tỉnh dậy mở cửa cho anh.

"Anh đi tắm đã, em ngủ tiếp đi.” Vệ Thế Quốc nhìn dáng vẻ mơ ngủ của cô cười bảo.

Tô Tình quả thật là buồn ngủ, hôm nay lặn lội cả một ngày bên ngoài mà, vì vậy gật đầu quay trở lại nằm tiếp, trong chốc lát lại ngủ rồi.

Vệ Thế Quốc đem mấy cân trứng mà anh mang về cùng với một miếng thịt bỏ vào trong tủ rồi ướp đá lạnh, ngoài ra còn có một bình dầu đậu phộng.

Lần này là một bình đầy không ít như lần trước, nhìn sao thì chỗ đó cũng phải nửa cân dầu.



Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Vệ Thế Quốc mới cầm quần áo ra vườn tắm, tắm rửa sạch sẽ mới trở lại phòng.

Do hôm nay đã xác định quan hệ rồi nên anh nằm lại gần Tô Tình rồi mới nhắm mắt ngủ.

Hôm sau Tô Tình dậy mở tủ ra mới thấy những đồ này, làm cô cười híp cả mắt.

Nhìn xem, đây là lợi ích của việc ngoan ngoãn nghe lời, nói nhẹ nhàng uyển chuyển vài câu không phải những món đồ này đã đến nhà rồi sao? So sánh số đồ lần này với lần trước chính là rõ ràng nhất.

Tô Tình không nói một lời nhân lúc trời còn chưa sáng mang đồ đi nấu.

Làm xong bữa sáng, Tô Tình mới đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi thì trời cũng sáng rồi, lịch sinh hoạt thường ngày của Vệ Thế Quốc rất chuẩn lúc này cũng đã dậy rồi, Tô Tình bảo anh đánh răng rửa mặt rồi hai người mới khép hờ cửa ăn bữa sáng thơm phưng phức này.

Có thịt, trứng luộc và cải xanh, bữa sáng như này không thơm thì như thế nào mới thơm?

Nếu đổi lại là người đàn ông khác không chừng đã bảo Tô Tình ăn tiêu hoang phí làm phá sản, thế mà Vệ Thế Quốc chẳng nói gì cả. Nếu thường xuyên xách thịt mang về nhà ăn thì chắc chắn không được, nhưng một tháng hai ba lần cũng được.

Không lâu sau Vương Cương ở bên ngoài gọi, Vệ Thế Quốc liền bảo: "Anh đi làm đây.”

"Anh đi đi, một lát nữa em cũng đi.” Tô Tình vừa thu dọn bếp núc vừa nói.

Lúc Vương Cương ở bên ngoài nhìn thấy người bạn thân của mình đi ra, cả người dồi dào sức sống liền cười nói: "Hôm nay phát tài rồi nha.”

Vệ Thế Quốc không muốn nói nhiều chuyện trong nhà nên bảo: "Đi làm thôi.”

Đàn ông đi làm rồi, phụ nữ cũng nhanh chóng đi làm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương