Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức
-
Chương 304: Tài Sản Của Nhà Lão Vệ 5
“Đắt cơ thế à?” Tô Tình bất giác nói, năm trăm đồng sao!
“Cái giá này cũng khá tốt, nếu không phải căn nhà lớn kế bên khi xưa bị hồng binh tháo dỡ thì năm trăm đồng sao mà mua được chứ? Cháu xem cái khuôn viên này, diện tích rộng lớn, khuôn viên của nhà chúng ta cũng không nhỏ, cái khuôn viên này còn lớn hơn cả cái khuôn viên của nhà chúng ta đấy, đợi sau này có tiền, nếu như chính sách thả lỏng một chút thì xây thêm một cái nữa, năm trăm đồng cũng không mắc lắm.” Bà cụ Tô nói.
Tất nhiên một chút cũng không rẻ, chính bởi vì giá cả cao nên mới không bị người ta mua nhanh như thế đấy.
Mặc dù mợ cả và mợ hai cũng có chút tích cóp nhưng bảo bọn họ một lúc lấy số tiền khổng lồ năm trăm đồng ra thì họ lấy không ra.
Tô Hữu Vinh cũng gật đầu: “Năm trăm đồng mua rồi cũng không thiệt thòi đâu.”
Tô Tình nở nụ cười, cô cũng biết là không thiệt đâu, mặc dù cô cũng không biết tại sao nhưng hình như tương lai mấy chục năm sau thì nhà ở cũng có xu hướng tăng lên không ngừng.
“Khi quay về hãy ghi một tờ giấy mượn ở trước mặt anh chị dâu và trước mặt Cảnh Quân bọn họ, cho dù căn nhà này hay sau này mua công việc thì tới lúc đó cũng sẽ trả cho cha mẹ không thiếu một xu.” Tô Tình nở nụ cười nói với Vệ Thế Quốc.
Vệ Thế Quốc gật gật đầu đầy nghiêm túc: “Anh biết rồi.”
“Cứ từ từ không cần phải gấp gáp, các cháu vẫn còn trẻ, cứ coi như các bậc trưởng bối giúp đỡ một chút, cái này cũng là chuyện bình thường thôi.” Bà cụ Tô an ủi nói.
Tô Tình cười nói: “Cháu biết nhưng cháu vẫn muốn ghi tờ giấy nợ đưa cho cha mẹ thì căn nhà này cũng không cần giấu giấu diếm diếm, tới lúc đó chị dâu lại nghe nói từ miệng của người khác, cái này đúng là không tốt lắm.”
Bà cụ Tô cũng không nói gì cả, bởi vì lời của cháu gái nói cũng không sai.
Không ở lại chỗ này lâu, bà cụ Tô liền dẫn họ quay trở về.
Trên đường về bà cụ Tô nói với đứa cháu rể: “Cậu ba của con nói nửa cuối năm sau, Thế Quốc cháu cũng sắp sửa có thể vào thành rồi, bên chỗ ông cậu của cháu bà đã nói trước một tiếng rồi, ông ấy nói không thành vấn đề, tới lúc đó ông ấy có thể giúp cháu làm thủ tục chuyển hộ khẩu.”
Vệ Thế Quốc gật đầu nghiêm túc nói: “Phiền bà nội phải bận tâm rồi.”
“Thằng bé này khách sáo quá, nói với bà nội những thứ này làm gì chứ.” Bà cụ Tô cười nói.
Tô Tình cười hỏi cậu mình: “Cậu ba, sao công việc lại có tin tức nhanh thế?”
“Người đó trước đó cũng không phải thuộc đội vận chuyển của cậu, là sau này nhờ mối quan hệ mới vào đấy, con người bình thường cũng không tệ nhưng chỗ dựa của anh ta giờ đây có vẻ không ổn lắm, làm chưa được bao lâu đã bị bài xích rồi nên muốn bán công việc của mình đi, bây giờ anh ta vẫn chưa nỡ đi, cũng chưa đi tới bước đó nhưng nửa cuối năm sau có lẽ cũng sắp rồi.” Tô Hữu Vinh nói.
“Giá cả thỏa thuận xong chưa?” Tô Tình hỏi.
“Một ngàn hai.” Tô Hữu Vinh nói.
Tô Tình bất giác thốt lên: “Cái này cũng quá đắt rồi đấy.”
Bà cụ Tô nói: “Một ngàn hai nếu như không xảy ra sự thay đổi gì thì cũng còn nhanh đấy, nếu như Thế Quốc tiếp nhận thì sẽ trực tiếp là công nhân chính thức, đến thời gian thực tập cũng không cần, tiền lương một tháng năm mươi đồng, một năm đã có sáu trăm, cũng chỉ cần thời gian hai năm đã có thể lấy lại tiền vốn rồi.”
Tô Hữu Vinh nói: “Một ngàn hai cũng không đắt đâu, những công việc khác phải mấy ngàn đấy.”
Tô Tình thầm nghĩ nếu những công việc khác cần tốn mấy ngàn thì thật sự không mấy cần thiết nhưng tài xế xe tài thì lại khác, đây là công việc đòi hỏi kỹ năng, vả lại sau này cũng rất có tương lai chứ không sợ bị đào thải.
Cô cũng cảm thấy Vệ Thế Quốc rất thích hợp làm cái này bởi vì có thể đi lại khắp nơi học hỏi những thứ mới mẻ, điều này đối với Vệ Thế Quốc mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.
“Tính luôn cả ngôi nhà thì chúng ta cần phải sống tiết kiệm qua ngày mới đủ để trả cho cha mẹ đấy.” Tô Tình nở nụ cười nhìn Vệ Thế Quốc nói.
Vệ Thế Quốc gật gật đầu, anh cũng cảm thấy số tiền này thật sự quá nhiều rồi.
Trước mặt bà cụ Tô và cậu ba anh không nói nhưng trên đường về nhà lão Tô sau khi ăn cơm trưa ở nhà bà nội xong thì Vệ Thế Quốc mới lên tiếng.
“Bà xã, anh muốn trả tiền cho cha mẹ.” Vệ Thế Quốc nói.
Tô Tình buồn cười nói: “Anh đào đâu ra tiền? Chẳng lẽ anh muốn mượn tiền của thầy giáo và cô sao.”
Hai ông bà đúng là có tiền đấy nhưng cô cảm thấy anh không thể nào lại đi mượn tiền hai ông bà để dùng được, mượn thế thì chi bằng thiếu của cha mẹ cô, thật sự không có gì khác biệt.
Tô Tình cũng là cố tình nói vậy, mặc dù không biết tại sao mình lại nói như vậy nhưng cô biết dưới lớp đất sâu ba tấc ở phía sau sân nhà anh có một số tài sản cho tổ tiên để lại cho con cháu đời sau.
Bên trong còn có đại loại như cá lù đù nhỏ vậy.
“Cái giá này cũng khá tốt, nếu không phải căn nhà lớn kế bên khi xưa bị hồng binh tháo dỡ thì năm trăm đồng sao mà mua được chứ? Cháu xem cái khuôn viên này, diện tích rộng lớn, khuôn viên của nhà chúng ta cũng không nhỏ, cái khuôn viên này còn lớn hơn cả cái khuôn viên của nhà chúng ta đấy, đợi sau này có tiền, nếu như chính sách thả lỏng một chút thì xây thêm một cái nữa, năm trăm đồng cũng không mắc lắm.” Bà cụ Tô nói.
Tất nhiên một chút cũng không rẻ, chính bởi vì giá cả cao nên mới không bị người ta mua nhanh như thế đấy.
Mặc dù mợ cả và mợ hai cũng có chút tích cóp nhưng bảo bọn họ một lúc lấy số tiền khổng lồ năm trăm đồng ra thì họ lấy không ra.
Tô Hữu Vinh cũng gật đầu: “Năm trăm đồng mua rồi cũng không thiệt thòi đâu.”
Tô Tình nở nụ cười, cô cũng biết là không thiệt đâu, mặc dù cô cũng không biết tại sao nhưng hình như tương lai mấy chục năm sau thì nhà ở cũng có xu hướng tăng lên không ngừng.
“Khi quay về hãy ghi một tờ giấy mượn ở trước mặt anh chị dâu và trước mặt Cảnh Quân bọn họ, cho dù căn nhà này hay sau này mua công việc thì tới lúc đó cũng sẽ trả cho cha mẹ không thiếu một xu.” Tô Tình nở nụ cười nói với Vệ Thế Quốc.
Vệ Thế Quốc gật gật đầu đầy nghiêm túc: “Anh biết rồi.”
“Cứ từ từ không cần phải gấp gáp, các cháu vẫn còn trẻ, cứ coi như các bậc trưởng bối giúp đỡ một chút, cái này cũng là chuyện bình thường thôi.” Bà cụ Tô an ủi nói.
Tô Tình cười nói: “Cháu biết nhưng cháu vẫn muốn ghi tờ giấy nợ đưa cho cha mẹ thì căn nhà này cũng không cần giấu giấu diếm diếm, tới lúc đó chị dâu lại nghe nói từ miệng của người khác, cái này đúng là không tốt lắm.”
Bà cụ Tô cũng không nói gì cả, bởi vì lời của cháu gái nói cũng không sai.
Không ở lại chỗ này lâu, bà cụ Tô liền dẫn họ quay trở về.
Trên đường về bà cụ Tô nói với đứa cháu rể: “Cậu ba của con nói nửa cuối năm sau, Thế Quốc cháu cũng sắp sửa có thể vào thành rồi, bên chỗ ông cậu của cháu bà đã nói trước một tiếng rồi, ông ấy nói không thành vấn đề, tới lúc đó ông ấy có thể giúp cháu làm thủ tục chuyển hộ khẩu.”
Vệ Thế Quốc gật đầu nghiêm túc nói: “Phiền bà nội phải bận tâm rồi.”
“Thằng bé này khách sáo quá, nói với bà nội những thứ này làm gì chứ.” Bà cụ Tô cười nói.
Tô Tình cười hỏi cậu mình: “Cậu ba, sao công việc lại có tin tức nhanh thế?”
“Người đó trước đó cũng không phải thuộc đội vận chuyển của cậu, là sau này nhờ mối quan hệ mới vào đấy, con người bình thường cũng không tệ nhưng chỗ dựa của anh ta giờ đây có vẻ không ổn lắm, làm chưa được bao lâu đã bị bài xích rồi nên muốn bán công việc của mình đi, bây giờ anh ta vẫn chưa nỡ đi, cũng chưa đi tới bước đó nhưng nửa cuối năm sau có lẽ cũng sắp rồi.” Tô Hữu Vinh nói.
“Giá cả thỏa thuận xong chưa?” Tô Tình hỏi.
“Một ngàn hai.” Tô Hữu Vinh nói.
Tô Tình bất giác thốt lên: “Cái này cũng quá đắt rồi đấy.”
Bà cụ Tô nói: “Một ngàn hai nếu như không xảy ra sự thay đổi gì thì cũng còn nhanh đấy, nếu như Thế Quốc tiếp nhận thì sẽ trực tiếp là công nhân chính thức, đến thời gian thực tập cũng không cần, tiền lương một tháng năm mươi đồng, một năm đã có sáu trăm, cũng chỉ cần thời gian hai năm đã có thể lấy lại tiền vốn rồi.”
Tô Hữu Vinh nói: “Một ngàn hai cũng không đắt đâu, những công việc khác phải mấy ngàn đấy.”
Tô Tình thầm nghĩ nếu những công việc khác cần tốn mấy ngàn thì thật sự không mấy cần thiết nhưng tài xế xe tài thì lại khác, đây là công việc đòi hỏi kỹ năng, vả lại sau này cũng rất có tương lai chứ không sợ bị đào thải.
Cô cũng cảm thấy Vệ Thế Quốc rất thích hợp làm cái này bởi vì có thể đi lại khắp nơi học hỏi những thứ mới mẻ, điều này đối với Vệ Thế Quốc mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.
“Tính luôn cả ngôi nhà thì chúng ta cần phải sống tiết kiệm qua ngày mới đủ để trả cho cha mẹ đấy.” Tô Tình nở nụ cười nhìn Vệ Thế Quốc nói.
Vệ Thế Quốc gật gật đầu, anh cũng cảm thấy số tiền này thật sự quá nhiều rồi.
Trước mặt bà cụ Tô và cậu ba anh không nói nhưng trên đường về nhà lão Tô sau khi ăn cơm trưa ở nhà bà nội xong thì Vệ Thế Quốc mới lên tiếng.
“Bà xã, anh muốn trả tiền cho cha mẹ.” Vệ Thế Quốc nói.
Tô Tình buồn cười nói: “Anh đào đâu ra tiền? Chẳng lẽ anh muốn mượn tiền của thầy giáo và cô sao.”
Hai ông bà đúng là có tiền đấy nhưng cô cảm thấy anh không thể nào lại đi mượn tiền hai ông bà để dùng được, mượn thế thì chi bằng thiếu của cha mẹ cô, thật sự không có gì khác biệt.
Tô Tình cũng là cố tình nói vậy, mặc dù không biết tại sao mình lại nói như vậy nhưng cô biết dưới lớp đất sâu ba tấc ở phía sau sân nhà anh có một số tài sản cho tổ tiên để lại cho con cháu đời sau.
Bên trong còn có đại loại như cá lù đù nhỏ vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook