Đứa nhỏ này đáng thương tới mức người khác phải đau lòng, nháy mắt Vương Quế Hoa nhập vào thị giác của người mẹ, trái tim như bị thứ gì đó bóp nghẹt lại.

Người đời nói mấy đời bánh đúc có xương mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng quả thật không có sai, nhưng những đứa trẻ lớn lên trong sự ngược đãi của mẹ kế hẳn là cũng hiểu được sự tổn thương của những đứa trẻ mồ côi mẹ, cũng thật là đáng thương, cô gái còn trẻ như vậy mà đã phải ở nông thôn.

Vương Quế Hoa thật là càng nhìn càng thấy thích hợp, càng nhìn càng vừa lòng, hận không thể lập tức biến thành mẹ cô mới được.

Bởi vậy bà cảm thấy Triệu Mạn tới nơi này tuyệt không chỉ muốn xin miếng nước uống, không chỉ có bà muốn đi xem con gái nhà người ta mà cô gái này cũng đang xem xét xem gia đình bọn họ là cái dạng gì đây, nghĩ tới đây Vương Quế Hoa ưỡn thẳng sống lưng, hòa ái dễ gần hỏi cô thanh niên trí thức trẻ: “Vậy là đúng rồi, nhà có năm người anh trai mà tại sao lại để cho cháu tới cắm đội chứ, nếu như cháu là con gái thím thì thím phải dốc hết lòng thương yêu, nhìn nhà người ta mong có đứa con trai nhưng nhà thím lại mong có cô con gái, thím sinh ba đứa con trai mà lại chẳng có cô con gái nào, giờ con trai lấy vợ phải cần tiền, thím chỉ sinh ra mấy đứa của nợ tốn tiền thôi…”

Khóe miệng Triệu Mạn giật giật, bà ấy có ý gì đây.

Mà hai chị em dâu nhà họ lại càng có ý tứ, bày ra bộ dáng tuyệt đối có thể mở một bàn tiệc!

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Vương Quế Hoa cường ngạnh muốn giữ Triệu Mạn lại nhà ăn cơm.

Đương nhiên là Triệu Mạn không chịu, thời buổi này nhà ai cũng thiếu lương thực, nhóm thanh niên trí thức có phần riêng của mình, cô cũng không cần phải chiếm chút tiện nghi này.



Từ đó tới giờ Vương Quế Hoa quen thấy mấy người hay ham món lợi nhỏ nên hiện tại cảm thấy Triệu Mạn tốt, Triệu Mạn là một cô gái thực tế nhưng lại hiểu chuyện, hai người cứ như người thân lạc nhau nhiều năm vậy, ai nhìn ai cũng cảm thấy khá ổn.

Triệu Mạn vừa mới rời đi bà lập tức vỗ đùi rồi đi gọi bà mối mới rời đi quay lại, năn nỉ người ta lại thử lần nữa.

Chỉ một lần này nữa thôi, có được hay không cũng được, nhưng bà kiên quyết cho rằng lần này có thể thành công!

Quả nhiên Triệu Mạn sảng khoái đồng ý, điều kiện chính là đối phương phải đưa tiền lễ hỏi cho chính cô!

Vương Quế Hoa nhìn dáng vẻ của Triệu Mạn, chắc chắn rằng con trai sẽ vừa lòng với lựa chọn của mình bởi vậy đồng ý cũng vô cùng nhanh chóng, chỉ là lễ hỏi dùng hóa đơn tiền gửi cho Triệu Mạn nên khi Triệu Mạn tới Đường Thành rồi mới có thể nhận được.

“Cái gì, em phải gả tới Đường Thành?” Ngụy Mẫn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn đối với lựa chọn của Triệu Mạn: “Vậy Phương Đại Giang phải làm sao bây giờ?”

“Bên Phương Đại Giang không đáng tin cậy.” Triệu Mạn biết rất rành mạch, trong sách Triệu Mạn và Phương Đại Giang cũng có liên quan, đáng tiếc Phương Đại Giang là con trai cưng của mẹ, mẹ chỉ đâu ngồi đấy, mẹ Phương một lòng muốn con trai trèo cao, tìm một cô gái có hộ khẩu và công việc trong thành phố mà anh ta chẳng có động tác phản kháng nào cả, cuối cùng nguyên chủ rơi vào đường cùng mới ở bên chủ nhiệm Chu, căn cứ vào những nhân tố này cô không thể lui tới nhiều hơn với Phương Đại Giang được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương