Sau khi Kết thúc mười năm vận động, mấy đứa nhỏ này cũng bị gia đình của chính mình nhận trở về, đến nỗi Hàn Cảnh Du nhận nuôi bọn nhỏ, cũng trở thành đại ân nhân của những gia đình đó.

Này ở trong sách có thể nói là giả thiết bàn tay vàng, đột nhiên bị Triệu Mạn đang ngập tràn suy nghĩ phải làm dân bản xứ nghĩ tới.

Hàn Cảnh Du tuyệt đối là nam chính trong sách, là sự tồn tại như thể đại lão, không chỉ có anh là nam chính, nếu cô nuôi sống mấy vị đại lão hiện tại vẫn là trẻ con kia….

Cho nên, hiện tại đại lão đang đi chăn dê?

Mẹ!

Siêu muốn vây xem đại lão chăn dê a a a!

Nếu có thể chụp mấy tấm ảnh đại lão chăn dê, cất giữ tới tương lai chờ đại lão có tiếng tăm, phỏng chừng có thể bán đồng tiền lớn.

Nghĩ đến đây Triệu Mạn kích động chà xát tay nhỏ…

Ở nhà họ Hàn cách đó không xa, Vương Quế Hoa cũng vì chuyện của con mà vô cùng sầu.

Hàn Cảnh Du là con cả trong nhà, mười lăm tuổi đi tòng quân, đến bây giờ vấn đề cá nhân vẫn còn chưa giải quyết được.



Mới ban đầu mấy gia trưởng trong nhà cũng không vội, dù sao bên phía quê quán cũng đã quyết định xong việc hôn nhân, mà đứa kia nhà họ Tô cũng chưa nói không thể đi tùy quân nhưng gần đây không biết từ nơi nào có một trận gió thổi đến nói lão đại đi tới Đường Thành chăn cừu chăn dê.

Sau đó Tô Ái Hoa bắt đầu không màng chết sống, một hai nhất định phải từ mối hôn sự này.

Bà mối vừa tới uyển chuyển biểu đạt Tô Ái Hoa không có ý định đi tới Đường Thành chăn dê nên bà bắt đầu âu sầu.

Muốn nói tới nhân tài ấy mà, trong nhà có mấy đứa nhóc thì lão đại tốt nhất, mới 15 tuổi đã cao 1 mét tám mấy, dáng vẻ vô cùng đoan chính, thân hình đẹp, năm đó chiêu binh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng anh, dẫn tới Kinh Thị làm lính cần vụ cho lãnh đạo.

Đáng giận nhất là nhà họ Tô, lúc ấy ngàn tốt vạn tốt lại nhìn trúng lão đại có thể tham gia quân ngũ được, còn có thể đi tới Kinh Thị nên lấy lòng rất lâu, sau khi tin tức lão đại bị điều tới Đường Thành bị truyền ra thì tin nhà họ Tô từ hôn cũng được đưa tới, hiện tại nhà họ Tô từ hôn, thằng bé đang yên đang lành bị người trong thôn nói ra nói vào.

Vương Quế Hoa hận tới ngứa răng nhưng vẫn nói lời hay để tiễn bà mối đi.

“Bà cũng đừng có lo lắng suông, năm nay lão đại vẫn chưa có tới 30 đâu.” Hàn Thạch Đầu gõ gõ tẩu hút thuốc, híp mắt xem xét: “Lại nói bà và nhà họ Tô không dễ nói chuyện với nhau, kết thân không được còn mất mặt, đến lúc đó ba ngày đã có hai ngày cấu xé nhau rồi mặt mũi bọn nhỏ cũng khó coi, hơn nữa nhà họ Tô nghe lão đại bị điều tới Đường Thành là nhất định phải từ hôn thì không tốt, mối hôn sự như vậy chúng ta không thể nhận được, kiểu gì cũng sẽ có cô gái tốt tới nhà chúng ta.”

Ông biết xem phong thủy cũng biết xem mệnh, trước khi giải phóng đã từng học được từ một thầy tính mệnh rất giỏi, ông nói có thì nhất định sẽ có.

Vương Quế Hoa nhìn chồng mình: “Thật chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương