Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
-
Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
Tàu hỏa sắp rời ga, bốn năm qua anh và Tiểu Ngọc chưa từng rời xa nhau ngày nào, ngày nào cũng gặp nhau ở thôn Thanh Sơn.
Anh quyến luyến không nỡ rời xa cô, chạy đuổi theo tàu hỏa, Tiểu Ngọc đột nhiên thò đầu ra khỏi cửa kiếng tàu, anh vội vàng tăng thêm tốc độ đuổi theo.
Anh nghe thấy Tiểu Ngọc hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, tại sao anh không thích em?”
Nghiêm Dặc thầm khổ sở trong lòng, sao có thể không thích cho được, chỉ là lúc trước anh không dám nói ra. Lúc trước anh còn phải nhờ ông Tạ chăm sóc, nào có tư cách nói thích cô.
Đến lúc anh sắp nói ra tâm sự của mình, Tiểu Ngọc lại nói là muốn làm em gái anh, anh có thể làm gì?
Đêm hôm đó, anh ngồi ở ga tàu An Dương suốt một đêm, đến ngày hôm sau gọi điện thoại cho Hứa Xương, nghe được Tiểu Ngọc đã đến ga tàu an toàn mới yên tâm.
Hứa Xương nói, Tiểu Ngọc thật sự có hai người em trai, hai cậu bé này còn là anh em sinh đôi nhìn rất đáng yêu. Tiểu Ngọc muốn dẫn em trai trở về Bình thành, thế chỗ công việc của mẹ cô ấy để lại.
Nghiêm Dặc gọi điện thoại cho cha mình, bàn bạc với ông ấy xem liệu mình không về Bắc Kinh có được không?
Nghiêm Bình Châu vốn muốn đưa con trai vào quân đội, nghe thấy con trai nói muốn vào đại học công an, ông ấy chỉ hỏi: "Dù sao con cũng phải cho cha cái lý do chứ?”
Nghiêm Dặc biết cha anh không phải là người dễ lừa, đành phải nói thật lòng mình ra.
"Con muốn đi tìm Tiểu Ngọc, con muốn bầu bạn với cô ấy, không muốn cách xa cô ấy dù chỉ một ngày. Cha ơi, con như vậy có phải là không có tiền đồ không, đến đại học công an thì sau này sẽ làm công an, đây là kế hoạch tốt nhất con có thể nghĩ đến để giữ sự cân bằng giữa sự nghiệp của mình và Tiểu Ngọc."
Cho dù chỉ có thể làm anh của cô, anh cũng phải trông chừng không để cô bị bắt nạt, điều này không đơn giản là vì lời hứa với ông Tạ.
Nghiêm Bình Châu đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của chính mình khi còn trẻ ở trên người con trai, hồi đó ông ấy theo đuổi mẹ của Nghiêm Dặc, đứng ở dưới tầng dưới nhà bà ay cả một buổi tối, đêm hôm đó trời mưa như thác đổ. Ngày hôm sau, ông ấy không nói năng gì đi theo bộ đội ra tiền tuyến.
Ông ấy là người lính liều mạng nhất trong liên đội, luôn xông pha nơi tuyến đầu. Lúc đó ông ấy chỉ nghĩ, Minh Quân không cần ông ấy, vậy ông ấy dâng hiến cái mạng này cho tổ quốc là được. Sau đó, ông ấy bị thương được đưa vào bệnh viện dã chiến, lúc tỉnh lại phát hiện ra y tá chăm sóc mình là Minh Quân, Minh Quân cũng cùng đến bệnh viện dã chiến, hai mắt của ông ấy dần đỏ lên.
Ông ấy hỏi Minh Quân tại sao lại tới đây, Minh Quân hỏi ngược lại ông ấy là tại sao không muốn sống nữa.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Về sau nữa, hai người trở về từ tiền tuyến rồi kết hôn.
Nghiêm Bình Châu kéo suy nghĩ của mình trở về, nói mình đồng ý để Nghiêm Dặc ở lại Bình thành.
Nghiêm Dặc cứ như vậy ở lại Bình thành, lúc Tiểu Ngọc trở lại Bình thành nhìn thấy anh, cô thật sự rất bất ngờ lại kinh hỷ.
Anh thầm vui mừng, thái độ Tiểu Ngọc dành cho anh vẫn không thay đổi, vẫn giống như mấy năm ở thôn Thanh Sơn.
Anh vẫn luôn tìm cơ hội thú nhận với Tiểu Ngọc, thú nhận mình thích cô, anh muốn hỏi Tiểu Ngọc có bằng lòng làm đối tượng của anh không.
Nhưng anh vẫn luôn do dự không dám nói ra, sợ bị Tiểu Ngọc từ chối.
Nếu bị từ chối, anh sẽ không còn cơ hội được ở bên cạnh cô một cách tự nhiên giống như bây giờ nữa. Phải đến ngày Trân Niên nói muốn đi coi mắt, phần do dự này mới hoàn toàn bị phá vỡ.
Tiểu Ngọc cũng phải đi hội nghị hữu ái?
Nghiêm Dặc có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đau đớn bỏng rát như bị nước sôi dội vào, anh không muốn đợi thêm nữa, anh muốn bày tỏ với Tiểu Ngọc trước khi cô đi coi mắt.
Anh viết một bức thư tỏ tình mang theo bên người, chờ gặp được Tiểu Ngọc sẽ đưa cho cô. Nếu Tiểu Ngọc không muốn nhận, sau này anh sẽ không bao giờ quấy rầy cô nữa.
Nghiêm Dặc mang theo suy nghĩ này đi tới hội nghị hữu ái.
Lúc anh đến nơi, Tiểu Ngọc đang bị một bà già quấn lấy, bà già kia còn nói Tiểu Ngọc mang theo hai đứa em trai tha du bình, có thể tìm được người có điều kiện như con trai bà ta đã là do được tổ tiên phù hộ.
Lửa ghen trong lòng Nghiêm Dặc bùng lên, từng có một người đàn ông liều lĩnh gọi anh là anh vợ, đã bị anh đánh gãy chân, giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện đấy.
Lúc Tiểu Ngọc giới thiệu anh là anh trai, Nghiêm Dặc không muốn chờ thêm nữa.
Anh cũng không hiểu mình sao nữa, bật thốt lên nói mình là đối tượng của Tiểu Ngọc, còn cố tình nói: "Đối tượng của tôi cãi nhau với tôi nên mới chạy tới nơi này coi mắt, chê cười rồi."
Anh quyến luyến không nỡ rời xa cô, chạy đuổi theo tàu hỏa, Tiểu Ngọc đột nhiên thò đầu ra khỏi cửa kiếng tàu, anh vội vàng tăng thêm tốc độ đuổi theo.
Anh nghe thấy Tiểu Ngọc hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, tại sao anh không thích em?”
Nghiêm Dặc thầm khổ sở trong lòng, sao có thể không thích cho được, chỉ là lúc trước anh không dám nói ra. Lúc trước anh còn phải nhờ ông Tạ chăm sóc, nào có tư cách nói thích cô.
Đến lúc anh sắp nói ra tâm sự của mình, Tiểu Ngọc lại nói là muốn làm em gái anh, anh có thể làm gì?
Đêm hôm đó, anh ngồi ở ga tàu An Dương suốt một đêm, đến ngày hôm sau gọi điện thoại cho Hứa Xương, nghe được Tiểu Ngọc đã đến ga tàu an toàn mới yên tâm.
Hứa Xương nói, Tiểu Ngọc thật sự có hai người em trai, hai cậu bé này còn là anh em sinh đôi nhìn rất đáng yêu. Tiểu Ngọc muốn dẫn em trai trở về Bình thành, thế chỗ công việc của mẹ cô ấy để lại.
Nghiêm Dặc gọi điện thoại cho cha mình, bàn bạc với ông ấy xem liệu mình không về Bắc Kinh có được không?
Nghiêm Bình Châu vốn muốn đưa con trai vào quân đội, nghe thấy con trai nói muốn vào đại học công an, ông ấy chỉ hỏi: "Dù sao con cũng phải cho cha cái lý do chứ?”
Nghiêm Dặc biết cha anh không phải là người dễ lừa, đành phải nói thật lòng mình ra.
"Con muốn đi tìm Tiểu Ngọc, con muốn bầu bạn với cô ấy, không muốn cách xa cô ấy dù chỉ một ngày. Cha ơi, con như vậy có phải là không có tiền đồ không, đến đại học công an thì sau này sẽ làm công an, đây là kế hoạch tốt nhất con có thể nghĩ đến để giữ sự cân bằng giữa sự nghiệp của mình và Tiểu Ngọc."
Cho dù chỉ có thể làm anh của cô, anh cũng phải trông chừng không để cô bị bắt nạt, điều này không đơn giản là vì lời hứa với ông Tạ.
Nghiêm Bình Châu đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của chính mình khi còn trẻ ở trên người con trai, hồi đó ông ấy theo đuổi mẹ của Nghiêm Dặc, đứng ở dưới tầng dưới nhà bà ay cả một buổi tối, đêm hôm đó trời mưa như thác đổ. Ngày hôm sau, ông ấy không nói năng gì đi theo bộ đội ra tiền tuyến.
Ông ấy là người lính liều mạng nhất trong liên đội, luôn xông pha nơi tuyến đầu. Lúc đó ông ấy chỉ nghĩ, Minh Quân không cần ông ấy, vậy ông ấy dâng hiến cái mạng này cho tổ quốc là được. Sau đó, ông ấy bị thương được đưa vào bệnh viện dã chiến, lúc tỉnh lại phát hiện ra y tá chăm sóc mình là Minh Quân, Minh Quân cũng cùng đến bệnh viện dã chiến, hai mắt của ông ấy dần đỏ lên.
Ông ấy hỏi Minh Quân tại sao lại tới đây, Minh Quân hỏi ngược lại ông ấy là tại sao không muốn sống nữa.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Về sau nữa, hai người trở về từ tiền tuyến rồi kết hôn.
Nghiêm Bình Châu kéo suy nghĩ của mình trở về, nói mình đồng ý để Nghiêm Dặc ở lại Bình thành.
Nghiêm Dặc cứ như vậy ở lại Bình thành, lúc Tiểu Ngọc trở lại Bình thành nhìn thấy anh, cô thật sự rất bất ngờ lại kinh hỷ.
Anh thầm vui mừng, thái độ Tiểu Ngọc dành cho anh vẫn không thay đổi, vẫn giống như mấy năm ở thôn Thanh Sơn.
Anh vẫn luôn tìm cơ hội thú nhận với Tiểu Ngọc, thú nhận mình thích cô, anh muốn hỏi Tiểu Ngọc có bằng lòng làm đối tượng của anh không.
Nhưng anh vẫn luôn do dự không dám nói ra, sợ bị Tiểu Ngọc từ chối.
Nếu bị từ chối, anh sẽ không còn cơ hội được ở bên cạnh cô một cách tự nhiên giống như bây giờ nữa. Phải đến ngày Trân Niên nói muốn đi coi mắt, phần do dự này mới hoàn toàn bị phá vỡ.
Tiểu Ngọc cũng phải đi hội nghị hữu ái?
Nghiêm Dặc có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đau đớn bỏng rát như bị nước sôi dội vào, anh không muốn đợi thêm nữa, anh muốn bày tỏ với Tiểu Ngọc trước khi cô đi coi mắt.
Anh viết một bức thư tỏ tình mang theo bên người, chờ gặp được Tiểu Ngọc sẽ đưa cho cô. Nếu Tiểu Ngọc không muốn nhận, sau này anh sẽ không bao giờ quấy rầy cô nữa.
Nghiêm Dặc mang theo suy nghĩ này đi tới hội nghị hữu ái.
Lúc anh đến nơi, Tiểu Ngọc đang bị một bà già quấn lấy, bà già kia còn nói Tiểu Ngọc mang theo hai đứa em trai tha du bình, có thể tìm được người có điều kiện như con trai bà ta đã là do được tổ tiên phù hộ.
Lửa ghen trong lòng Nghiêm Dặc bùng lên, từng có một người đàn ông liều lĩnh gọi anh là anh vợ, đã bị anh đánh gãy chân, giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện đấy.
Lúc Tiểu Ngọc giới thiệu anh là anh trai, Nghiêm Dặc không muốn chờ thêm nữa.
Anh cũng không hiểu mình sao nữa, bật thốt lên nói mình là đối tượng của Tiểu Ngọc, còn cố tình nói: "Đối tượng của tôi cãi nhau với tôi nên mới chạy tới nơi này coi mắt, chê cười rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook