Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
-
Chương 48: Triệu Kiến Quốc
Thịnh Ngọc Châu không biết có phải người tên Triệu Kiến Quốc kia thật lòng coi trọng Giang Quả Nhi hay không, cũng không biết có phải Giang Quả Nhi đã phát hiện ra ý đồ của đối phương, nhưng vẫn giả vờ không phát hiện ra hay không, chỉ nghe thấy Giang Quả Nhi nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần đâu.”
Giang Quả Nhi không muốn nhận, nhưng Triệu Kiến Quốc đâu dễ dàng bị một câu nói nhẹ nhàng như vậy đánh bại, cho nên, anh ta mạnh mẽ để lại hai quả đào dại kia, sau đó chạy trốn như bay.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Triệu Kiến Quốc, Giang Quả Nhi trầm mặc vài giây, lại nhìn hai quả đào dại kia chín hồng kia, tự hỏi nên trả lại thế nào.
Khi ánh mắt Giang Quả Nhi nhìn qua, sắc mặt Lê Thừa Du rất khó coi, vừa rồi Triệu Kiến Quốc qua đây tìm Giang Quả Nhi đã rất không bình thường rồi, còn cố ý qua tặng đào nữa?
Phát hiện ra ánh mắt Giang Quả Nhi nhìn hai quả đào dại kia chăm chú, Lê Thừa Du cảm thấy như có cái sừng sắp mọc lên trên đỉnh đầu mình.
“Quả… Đồng chí Giang.” Trước mặt nhiều người, Lê Thừa Du vẫn tương đối thu liễm, xưng hô rất bình thường, Quả Nhi gì đó đều lén lút gọi sau lưng.
Giang Quả Nhi cũng đã phát hiện ra, sắc mặt Lê Thừa Du không đẹp lắm. có điều cô ta không vội giải thích, ngược lại chỉ bảo đối phương đi làm thôi, làm việc chăm chỉ, cô ta ở nhà sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Giang Quả Nhi cũng hiểu được, Triệu Kiến Quốc làm vậy là muốn theo đuổi mình, nhưng anh ta xứng sao?
Có điều, Giang Quả Nhi không vội nói ra lời này, muốn để Lê Thừa Du biết mình là “Hàng đoạt tay” thế nào, nếu không cẩn thận giữ gìn, có thể sẽ bị người khác cướp mất đó.
Sự thật cũng đúng như vậy, khi nhìn thấy có người tranh đoạt bạn gái với mình, tâm trạng của Lê Thừa Du có thể tốt được sao?
Thấy hai người mặt nặng mày nhẹ vì Triệu Kiến Quốc, Thịnh Ngọc Châu mỉm cười xem kịch vui, đừng tưởng rằng cô không biết Giang Quả Nhi có ý đồ gì.
Sau đó Thịnh Ngọc Châu đi theo Vương Tuyết Trúc và nữ thanh niên trí thức khác ra đồng, suy nghĩ đã quay về chuyện cô quan tâm nhất, không biết hôm nay Lục Dữ có tới làm việc giúp mình không nhỉ?
Nghĩ đến miếng thịt thỏ hai cân và hai viên kẹo mình bỏ ra, ừm, kẹo là tặng kèm, thịt mới là trọng điểm, nếu Lục Dữ không chịu giúp, Thịnh Ngọc Châu tỏ vẻ, nhất định phải bắt anh trả lại mình mới được.
Nhớ tới đã gần một tuần rồi… Ừm, làm việc không biết thời gian, chỉ biết ngày nào cũng rất mệt, cũn muốn nghỉ ngơi, vẫn chưa ăn được miếng thịt nào, trong lòng cô sinh ra xúc động, lại muốn lên núi làm cô nông dân ôm cây đợi thỏ.
Đến kho hàng.
Triệu Điệp Hoa tự cho rằng quan hệ với Thịnh ngọc Châu đã thân thiết hơn, vừa phát nông cụ cho cô, vừa chào hỏi.
“Phải rồi Ngọc Châu, hôm nay sau khi tan làm, chúng tôi định ra suối nhỏ xem có quất hồng bì, hay mận dại không, cậu muốn đi chứ?”
Đương nhiên, chúng tôi là chỉ mấy cô gái khác trong thôn.
Thịnh Ngọc Châu vừa nghe thấy trong thôn có trái cây dại, đồng thời còn quá ngán ở bên đám thiểu năng trí tuệ nào đó ở khu tập thể thanh niên trí thức rồi, cô lập tức gật đầu: “Được đó.”
Thấy Thịnh Ngọc Châu đồng ý ngay, trên mặt Triệu Điệp Hoa có chút kiêu ngạo.
Xem đi, cô mới là người được yêu thích nhất, ngày thường Thịnh Ngọc Châu kiêu căng như vậy, cô chỉ cần hẹn một câu, cô ấy đã đồng ý rồi.
Ấn tượng tốt về Thịnh Ngọc Châu lại nhiều thêm.
“Vậy được, hôm nay sau khi tan làm cô đừng về vội nhé, chúng ta cùng đi.” Triệu Điệp Hoa mang theo ý nghĩ “Có bạn bè là người cao quý, tôi cũng là người cao quý”, cảm thấy phải khoe khoang trước mặt bạn bè mình mới được.
Thịnh Ngọc Châu cười gật đầu, cô càng nghĩ nhiều hơn. Sau này nếu cô cãi nhau với Lục Dữ, hoặc Lục Dữ có việc khác cần làm, không phải cô phải tự mình làm việc sao?
Trước đó cô đã muốn làm quen với con gái trong thôn rồi, nhưng tìm mãi vẫn chưa thấy cơ hội, hôm nay không phải cơ hội tới rồi sao?
Quả nhiên, ông trời vẫn rất chiếu cố cô.
Tâm trạng Thịnh Ngọc Châu không tệ lắm, cầm lấy nông cụ của mình, vui vẻ ra đồng.
Có thể vì hai ngày vừa rồi không ai làm việc giúp Thịnh Ngọc Châu, dẫn tới mảnh ruộng được phân công từ hôm trước vẫn chưa làm xong, cho nên trưởng thôn cũng không phân công cho cô thêm mảnh ruộng mới.
Nhưng mà hôm nay, cô vừa mới tới bên ruộng, quá nửa công việc đã hoàn thành rồi. Cô biết ngay mà, người làm giúp cô mấy hôm trước đều là Lục Dữ, gã đàn ông đáng khinh kia căn bản không xứng làm việc giúp cô.
Đội mũ rơm lên che nắng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tràn đầy ý cười, còn lộng lẫy lóa mắt hơn mặt trời, chỉ là giây tiếp theo, tâm trạng tốt đẹp của Thịnh Ngọc Châu đã bị nắng nóng đánh bại.
Mẹ kiếp! Sao hôm nay còn nóng hơn hôm qua thế nhỉ?
Bây giờ vừa mới sáng sớm đã không chịu nổi rồi, sao cô có thể kiên trì làm việc được đến giữa trưa? May mà có Lục Dữ giúp đỡ. Cô gái nhỏ bị mặt trời phơi đổ mồ hôi lại cảm khái một câu, tính ra thì, người có vẻ ngoài đẹp trai còn có năng lực trong thôn, không dễ tìm đâu.
Ngay cả Lê Thừa Du, cũng không thấy có năng lực gì, coi như bình thường trong đám nam thanh niên trí thức, càng khỏi so sánh với đám con trai cùng tuổi trong thôn.
Cho nên, từ trước tới nay Lê Thừa Du chưa bao giờ chủ động làm việc giúp Giang Quả Nhi, sau khi Thịnh Ngọc Châu tìm được điểm này trong trí nhớ của nguyên chủ, trong lòng vô thức dâng lên cảm xúc “Tôi sướng hơn cô.”
Ngó trái ngó phải, phát hiện ra Lục Dữ không ở nơi này, Thịnh Ngọc Châu thở dài một hơi.
Đáng tiếc, vốn dĩ cô đang định tâm sự thêm với Lục Dữ!
Giang Quả Nhi không muốn nhận, nhưng Triệu Kiến Quốc đâu dễ dàng bị một câu nói nhẹ nhàng như vậy đánh bại, cho nên, anh ta mạnh mẽ để lại hai quả đào dại kia, sau đó chạy trốn như bay.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Triệu Kiến Quốc, Giang Quả Nhi trầm mặc vài giây, lại nhìn hai quả đào dại kia chín hồng kia, tự hỏi nên trả lại thế nào.
Khi ánh mắt Giang Quả Nhi nhìn qua, sắc mặt Lê Thừa Du rất khó coi, vừa rồi Triệu Kiến Quốc qua đây tìm Giang Quả Nhi đã rất không bình thường rồi, còn cố ý qua tặng đào nữa?
Phát hiện ra ánh mắt Giang Quả Nhi nhìn hai quả đào dại kia chăm chú, Lê Thừa Du cảm thấy như có cái sừng sắp mọc lên trên đỉnh đầu mình.
“Quả… Đồng chí Giang.” Trước mặt nhiều người, Lê Thừa Du vẫn tương đối thu liễm, xưng hô rất bình thường, Quả Nhi gì đó đều lén lút gọi sau lưng.
Giang Quả Nhi cũng đã phát hiện ra, sắc mặt Lê Thừa Du không đẹp lắm. có điều cô ta không vội giải thích, ngược lại chỉ bảo đối phương đi làm thôi, làm việc chăm chỉ, cô ta ở nhà sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Giang Quả Nhi cũng hiểu được, Triệu Kiến Quốc làm vậy là muốn theo đuổi mình, nhưng anh ta xứng sao?
Có điều, Giang Quả Nhi không vội nói ra lời này, muốn để Lê Thừa Du biết mình là “Hàng đoạt tay” thế nào, nếu không cẩn thận giữ gìn, có thể sẽ bị người khác cướp mất đó.
Sự thật cũng đúng như vậy, khi nhìn thấy có người tranh đoạt bạn gái với mình, tâm trạng của Lê Thừa Du có thể tốt được sao?
Thấy hai người mặt nặng mày nhẹ vì Triệu Kiến Quốc, Thịnh Ngọc Châu mỉm cười xem kịch vui, đừng tưởng rằng cô không biết Giang Quả Nhi có ý đồ gì.
Sau đó Thịnh Ngọc Châu đi theo Vương Tuyết Trúc và nữ thanh niên trí thức khác ra đồng, suy nghĩ đã quay về chuyện cô quan tâm nhất, không biết hôm nay Lục Dữ có tới làm việc giúp mình không nhỉ?
Nghĩ đến miếng thịt thỏ hai cân và hai viên kẹo mình bỏ ra, ừm, kẹo là tặng kèm, thịt mới là trọng điểm, nếu Lục Dữ không chịu giúp, Thịnh Ngọc Châu tỏ vẻ, nhất định phải bắt anh trả lại mình mới được.
Nhớ tới đã gần một tuần rồi… Ừm, làm việc không biết thời gian, chỉ biết ngày nào cũng rất mệt, cũn muốn nghỉ ngơi, vẫn chưa ăn được miếng thịt nào, trong lòng cô sinh ra xúc động, lại muốn lên núi làm cô nông dân ôm cây đợi thỏ.
Đến kho hàng.
Triệu Điệp Hoa tự cho rằng quan hệ với Thịnh ngọc Châu đã thân thiết hơn, vừa phát nông cụ cho cô, vừa chào hỏi.
“Phải rồi Ngọc Châu, hôm nay sau khi tan làm, chúng tôi định ra suối nhỏ xem có quất hồng bì, hay mận dại không, cậu muốn đi chứ?”
Đương nhiên, chúng tôi là chỉ mấy cô gái khác trong thôn.
Thịnh Ngọc Châu vừa nghe thấy trong thôn có trái cây dại, đồng thời còn quá ngán ở bên đám thiểu năng trí tuệ nào đó ở khu tập thể thanh niên trí thức rồi, cô lập tức gật đầu: “Được đó.”
Thấy Thịnh Ngọc Châu đồng ý ngay, trên mặt Triệu Điệp Hoa có chút kiêu ngạo.
Xem đi, cô mới là người được yêu thích nhất, ngày thường Thịnh Ngọc Châu kiêu căng như vậy, cô chỉ cần hẹn một câu, cô ấy đã đồng ý rồi.
Ấn tượng tốt về Thịnh Ngọc Châu lại nhiều thêm.
“Vậy được, hôm nay sau khi tan làm cô đừng về vội nhé, chúng ta cùng đi.” Triệu Điệp Hoa mang theo ý nghĩ “Có bạn bè là người cao quý, tôi cũng là người cao quý”, cảm thấy phải khoe khoang trước mặt bạn bè mình mới được.
Thịnh Ngọc Châu cười gật đầu, cô càng nghĩ nhiều hơn. Sau này nếu cô cãi nhau với Lục Dữ, hoặc Lục Dữ có việc khác cần làm, không phải cô phải tự mình làm việc sao?
Trước đó cô đã muốn làm quen với con gái trong thôn rồi, nhưng tìm mãi vẫn chưa thấy cơ hội, hôm nay không phải cơ hội tới rồi sao?
Quả nhiên, ông trời vẫn rất chiếu cố cô.
Tâm trạng Thịnh Ngọc Châu không tệ lắm, cầm lấy nông cụ của mình, vui vẻ ra đồng.
Có thể vì hai ngày vừa rồi không ai làm việc giúp Thịnh Ngọc Châu, dẫn tới mảnh ruộng được phân công từ hôm trước vẫn chưa làm xong, cho nên trưởng thôn cũng không phân công cho cô thêm mảnh ruộng mới.
Nhưng mà hôm nay, cô vừa mới tới bên ruộng, quá nửa công việc đã hoàn thành rồi. Cô biết ngay mà, người làm giúp cô mấy hôm trước đều là Lục Dữ, gã đàn ông đáng khinh kia căn bản không xứng làm việc giúp cô.
Đội mũ rơm lên che nắng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tràn đầy ý cười, còn lộng lẫy lóa mắt hơn mặt trời, chỉ là giây tiếp theo, tâm trạng tốt đẹp của Thịnh Ngọc Châu đã bị nắng nóng đánh bại.
Mẹ kiếp! Sao hôm nay còn nóng hơn hôm qua thế nhỉ?
Bây giờ vừa mới sáng sớm đã không chịu nổi rồi, sao cô có thể kiên trì làm việc được đến giữa trưa? May mà có Lục Dữ giúp đỡ. Cô gái nhỏ bị mặt trời phơi đổ mồ hôi lại cảm khái một câu, tính ra thì, người có vẻ ngoài đẹp trai còn có năng lực trong thôn, không dễ tìm đâu.
Ngay cả Lê Thừa Du, cũng không thấy có năng lực gì, coi như bình thường trong đám nam thanh niên trí thức, càng khỏi so sánh với đám con trai cùng tuổi trong thôn.
Cho nên, từ trước tới nay Lê Thừa Du chưa bao giờ chủ động làm việc giúp Giang Quả Nhi, sau khi Thịnh Ngọc Châu tìm được điểm này trong trí nhớ của nguyên chủ, trong lòng vô thức dâng lên cảm xúc “Tôi sướng hơn cô.”
Ngó trái ngó phải, phát hiện ra Lục Dữ không ở nơi này, Thịnh Ngọc Châu thở dài một hơi.
Đáng tiếc, vốn dĩ cô đang định tâm sự thêm với Lục Dữ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook