Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
-
46: Rác Rưởi
Thịnh Ngọc Châu không biết chuyện của cô gái nhỏ nào đó sau khi về nhà, bây giờ, cô chỉ muốn về nhà ăn cơm tối thôi.
Chỉ là, sau khi về đến khu tập thể thanh niên trí thức, Thịnh Ngọc Châu lại phát hiện ra, hình như mọi người vẫn chưa nấu cơm…Hôm nay là ai phụ trách cơm nước?“Thịnh Ngọc Châu!”Đột nhiên, một giọng nam đầy tức giận vang lên sau lưng.
Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện ra Lê Thừa Du đang nổi giận đùng đùng đi tới, chất vấn cô: “Cô nói đi, Quả… Đồng chí Giang bị thương, có phải do cô làm hay không?”Thịnh Ngọc Châu nhìn Lê Thừa Du tới tìm mình hưng sư vấn tội, vẻ mặt kinh ngạc: “Đầu óc anh có vấn đề à?”Cô mắng lại một câu theo bản năng, khiến cả khuôn mặt Lê Thừa Du đều đen ngòm, tức giận trừng mắt với cô.
“Lê Thừa Du, có phải đầu óc anh có vấn đề không? Hay là thiểu năng trí tuệ?” Thịnh Ngọc Châu vô cùng không khách sáo mắng lại, a, không, là trc tiếp mắng chửi, chỉ thẳng vào mũi mắng anh ta là kẻ ngu ngốc.
Thanh niên trí thức khác trong khu tập thể nghe thấy Thịnh Ngọc Châu mắng Lê Thừa Du đều há hốc mồm nhìn cô, ừm… Phải nói là quá khó tin, bây giờ Thịnh Ngọc Châu đã chuyển yêu thành hận với Lê Thừa Du rồi sao?Trước đây Thịnh Ngọc Châu chỉ nhằm vào Giang Quả Nhi, bây giờ đã chuyển sang trực tiếp mưa rền gió dữ với Lê Thừa Du rồi?Tất cả đều khiếp sợ…Lê Thừa Du cũng không ngờ Thịnh Ngọc Châu lại dám can đảm to gan nói lời kiêu ngạo với mình như vậy, còn dám chỉ thẳng mặt mắng anh ta là thiểu năng trí tuệ nữa.
“Thịnh Ngọc Châu! Cô nói gì cơ? Cô trở nên chanh chua như vậy từ khi nào thế?” Lê Thừa Du tức giận muốn chết, cảm thấy Thịnh Ngọc Châu không nể mặt mình như vậy, thực sự đáng giận đến cực điểm.
Không, là khiến anh ta cảm thấy đáng giận đến cực điểm, thậm chí còn sinh ra xúc động muốn hung hăng dạy dỗ Thịnh Ngọc Châu, để cô cúi đầu xin lỗi mình mới bằng lòng bỏ qua.
“Chanh chua? vậy phải xem đối tượng là ai, có người mắt mù còn thích vu không người khác, đối xử tốt với anh ta, sẽ chỉ khiến anh ta được nước lấn tới!” Thịnh Ngọc Châu âm dương quái khí châm chọc, thái độ đối đãi với Lê Thừa Du như với rác rưởi ven đường.
Bị bị Thịnh Ngọc Châu trào phúng như vậy, Lê Thừa Du nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt không tốt lắm, nhưng lại cố ép xúc động chất vấn kia xuống.
Anh ta bình tĩnh hỏi: “Giang Quả Nhi bị thương thế nào? Cô dám cam đoan mình không hề động tay không?” Lê Thừa Du nhớ rõ trước đây Thịnh Ngọc Châu đã từng làm rất nhiều chuyện tương tự, luôn thích nhằm vào Giang Quả Nhi, cho nên, anh ta nghi ngờ Giang Quả Nhi bị thương là do Thịnh Ngọc Châu giở trò.
Hôm nay nơi anh ta làm việc cách nơi xảy ra chuyện rất xa, khi tan làm mới nghe tin Giang Quả Nhi bị thương, khiến anh ta vội vàng chạy về khu tập thể.
Sau khi về lại phát hiện ra Giang Quả Nhi không có mặt, ngược lại Thịnh Ngọc Châu vui vẻ thoải mái về nhà, hình như tâm trọng còn rất tốt.
Vì sao tâm trạng lại tốt như vậy?Chắc chắn là vì đã thương tổn Quả Nhi, người phụ nữ độc ác này, uổng công trước đó Quả Nhi luôn nói tốt về cô trước mặt mình, người phụ nữ Thịnh Ngọc Châu này… Căn bản không xứng!“Ruộng tôi làm cách chỗ thanh niên trí thức Giang xa như vậy, chẳng lẽ tôi biết cưỡi gió đạp mây, bay qua đó sao?” Sao Thịnh Ngọc Châu có thể để Lê Thừa Du hắt nước bẩn lên người mình.
“Nói anh đầu óc có vấn đề, quả đúng không sai.
Nếu thực sự quan tâm tới thanh niên trí thức Giang, anh nên đi chăm sóc cô ta mới đúng, chứ không phải đứng đây bôi nhọ trong sạch của người khác! Rác rưởi!”Thịnh Ngọc Châu thật sự phiền muốn chết, Lê Thừa Du này, ngày nào cũng dùng biểu cảm “Cô cách xa tôi chút, tôi không thích cô”, nếu cô thích tôi, tôi sẽ để ý quan tâm cô chút”, “Cô đừng không biết tốt xấu” nhìn cô, cô chỉ muốn tặng lại anh ta một câu thôi: Anh xấu như vậy, lấy đâu ra lòng tin thế?Cho nên, Thịnh Ngọc Châu chỉ muốn Lê Thừa Du cách mình càng xa càng tốt, nhìn thấy mặt anh ta là thấy phiền.
Cô cũng không cảm thấy lời mình nói quá đáng chỗ nào, những lời Lê Thừa Du từng nói với nguyên chủ, những việc anh ta từng làm, quá đáng hơn cũng có!Khi hai tiếng “Rác rưởi” phát ra từ miệng Thịnh Ngọc Châu, cả khu tập thể thanh niên trí thức đều trở nên tĩnh lặng.
Thật ra vẻ ngoài của Lê Thừa Du không tệ, nhìn ôn nhuận như ngọc, hình tượng nhẹ nhàng thư sinh vô cùng hấp dẫn người khác, chỉ là khí chất của anh ta mang chút xa cách mơ hồ, khiến các cô gái khác không dám tới gần.
Người lớn mật duy nhất quấn lấy anh ta chính là thanh mai Thịnh Ngọc Châu, đáng tiếc, anh ta không thích hoa hồng đỏ nhiệt tình, ngược lại ở bên đóa hoa sen dịu dàng thanh nhã khác.
Ừm, cũng không tính là ở bên nhau, nhưng thanh niên trí thức trong khu tập thể đều có thể nhìn ra chút manh mối.
Bị mắng ‘ rác rưởi ’, thiếu chút nữa Lê Thừa Du bị Thịnh Ngọc Châu chọc giận điên người, từ trước đến nay, chưa từng có ai nói anh ta như vậy.
Nhưng mà ngoài âm thầm chỉ trích thoá mạ Thịnh Ngọc Châu một phen ra, Lê Thừa Du đâu thể thật sự lao vào đánh cô.
Cuối cùng Lê Thừa Du chỉ có thể ẩn nhẫn, tức giận vung tay áo rời đi… Ừm, động tác này có hơi khó khăn, bởi vì anh ta đang mặc áo ngắn tay!Thịnh Ngọc Châu im lặng thì thôi, vừa ra tiếng đã kinh người, không ai nghĩ đến, Thịnh Ngọc Châu lại can đảm to gan như vậy, dám cứng đối cứng với Lê Thừa Du, còn…Mấy nam thanh niên trí thức nhìn nhau vài lần, hóa ra con gái vì yêu sinh hận sẽ thay đổi lớn như vậy, sau này vẫn không nên tùy tiện trêu chọc con gái thì hơn.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook