Chạng vạng, hoàng hôn sắp xuống núi và bầu trời đầy mây đỏ.

Cô gái trẻ ngồi ở trên tảng đá lớn, gương mặt hơi hồng hồng, dáng vẻ dịu dàng cẩn thận lại xinh đẹp mê người, khiến cho ánh mắt của Trần Tỉ có chút hoảng hốt, ngay cả chính anh giờ phút này cũng chưa chú ý đến ánh mắt của mình giống như keo dán, dính chặt lên người của cô gái đó, làm thế nào cũng khó có thể rời mắt khỏi cô.

“Xe xe xe…..” Sau khi uống nước xong, Nhị Hổ đã lấy lại tinh thần, thằng bé lập tức há hốc miệng khi nhìn thấy bên cạnh còn đứng một chú xa lạ.

Rất nhanh, sự chú ý của Nhị Hổ bị chiếc xe đạp hấp dẫn, thằng bé kích động nhảy dựng lên, muốn chạy đến sờ một chút nhưng lại không dám, chỉ có thể kích động kéo lấy áo của Thụ Ảnh, nói: “Cô nhỏ, đó là xe đạp!”

Dương Thụ Ảnh cho Đại Hổ uống nước xong, lại thấy miệng của Nhị Hổ đang chóp chép, liền biết thằng nhóc này khẳng định vừa mới ăn kẹo, khó trách lúc cô quay lại, khuôn mặt nhỏ khát nước có chút tái nhợt.

Sau khi cho hai đứa nhỏ uống nước xong, cô cũng có chút khát, nhưng cô cũng không có ý định uống, dù sao thì người của những năm này khá bảo thủ.

Thật sự rất mất mặt nếu nhỡ người ta không ngại dùng chung ấm nước với trẻ con, nhưng lại thấy không thích khi cô uống.

Cô dự định trả lại ấm nước cho người ta để tránh lãng phí thời gian của đối phương, lại nhìn thấy không biết từ lúc nào, Đại Hổ đã chạy đến bên cạnh anh trai quân nhân.

Anh trai quân nhân ôm Đại Hổ ngồi lên thanh sắt trước xe, khiến cho khuôn mặt ngăm đen của Đại Hồ vui mừng khôn xiết.

Ánh mắt Nhị Hổ tràn đầy hâm mộ, cũng không còn ngại ngùng mà chạy đến nói muốn ngồi, sau đi anh trai quân nhân lại cúi người ôm Nhị Hổ lên xe.

Khiến cho hai anh em vui mừng sờ đông sờ tây, mông nhỏ di chuyển lung tung, may mà sức lực của anh trai quân nhân rất vững, cho nên xe đạp không bị di chuyển chút nào.



“Cô nhỏ, con được ngồi xe đạp!”

“Con cũng được ngồi!”

Hai đứa trẻ phấn khích vặn tay cầm, Dương Thụ Ảnh thật sự không chịu được, lần lượt muốn bế hai đứa xuống dưới, trên mặt lại có chút xấu hổ nói cảm ơn rồi đưa ấm nước quân dụng cho người ta.

Trần Tỉ nhìn thấy khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng vì mệt, đôi môi cũng có chút khô, cũng không lập tức cầm lấy bình nước, mà lại hỏi: “Em không khát à?”

Dương Thụ Ảnh sững sờ một lúc, mới giật mình hiểu ra ý của đối phương, ấn tượng tốt của cô với anh trai quân nhân này lại tăng lên một tầng cao mới.

Anh trai quân nhân quả nhiên là người tốt!

Nhưng cô vẫn từ chối nói: “Không cần đâu ạ, cảm ơn anh!”

Trần Tỉ gật đầu, cầm lấy chiếc ấm treo lên đầu xe.

“Đại Hổ, Nhị Hổ, hai đứa nhanh xuống đây, chúng ta về nhà thôi!” Dương Thụ Ảnh nói.

Xe đạp là thứ rất hiếm thấy ở nông thôn, toàn bộ xã Hồng Dương này cũng chỉ có gia đình của đại đội trưởng có, được ngồi trên xe đạp, hai tên nhóc này sao có thể đồng ý xuống dưới được chứ.

Dương Thụ Ảnh nhìn thấy mặt trời đã sắp lặn, sắc trời cũng muộn rồi, nếu như cô không nhanh về nhà thì cả nhà sẽ lo lắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương