Thập Niên 70 Mỹ Nhân Hằng Ngày Nuôi Con
-
Chương 46
“Đó là cô ta tự làm tự chịu.” Dương Hoằng Mai hừ lạnh nói, ánh mắt ớn lạnh nhìn chằm chằm vào ba người đi tới: “Cũng không trách được người khác vạch rõ giới hạn với cô ta.”
Địch ý trong giọng nói của cô ta rất rõ ràng, La Phương Phỉ rũ mi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn dáng vẻ ghét Nhạc Hải Đường của nhà họ Dương như đời trước, như vậy chỉ cần ổn định nhà họ Dương, để cho nhà họ Dương càng ngày càng ghét người phụ nữ kia, xác suất phần thắng thuộc về cô ta sẽ lớn hơn một chút.
Sau đó, La Phương Phỉ lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua bị hai chị em bọn họ lừa một vố, trong lòng lại từ từ tức giận.
Chờ hai người đến gần, cô ta hít một hơi thật sâu rồi bước về phía trước, mất hứng lẩm bẩm: “Chị Hải Đường, ngày hôm qua chị đã đồng ý…”
“Phương Phỉ…” Hải Đường biết cô ta muốn hỏi chuyện ngày hôm qua, nắm chặt tay cô ta: “Gặp được cô thật tốt, vừa rồi tôi mua đồ phát hiện không đủ tiền, cô cho tôi mượn trước mười tệ, chờ đến khuya về nhà tôi sẽ trả lại cho cô.”
Dứt lời, La Phương Phỉ ngẩn ra, có chút không dám tin vào lỗ tai mình, Nhạc Hải Đường lại tìm cô ta mượn tiền ư?
Còn một lần mượn là mượn mười tệ?
Cô coi tiền là từ trên trời rớt xuống sao?
Nhà họ Nhạc nghèo như vậy, cho dù cô ta có tiền cũng sẽ không cho mượn, nếu không đến khi nào mới có thể lấy lại tiền?
Khóe miệng La Phương Phỉ giật một cái, trực tiếp rút tay mình khỏi tay cô, nhỏ giọng nói: “Chị Hải Đường, em làm gì có tiền mà cho chị mượn chứ, mẹ em cho em hai tệ, cũng phải giữ lại mua đồ rồi.”
Môi Hải Đường khẽ nhếch lên, cô cũng biết chiêu này hữu dụng, quả thật, thoáng chút đã kéo xa khoảng cách của hai người ra.
Sau này gặp lại cô sẽ dùng chiêu này, gặp một lần mượn tiền một lần.
“Không có sao?” Ánh mắt cô chuyển một cái, rơi vào trên người cô gái bên cạnh La Phương Phỉ kia, biết người này là ai, còn chưa mở miệng, đối phương đã lạnh lùng ném ra câu trả lời: “Tôi không có tiền.”
Địch ý trong giọng nói của cô ta rất rõ ràng, La Phương Phỉ rũ mi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn dáng vẻ ghét Nhạc Hải Đường của nhà họ Dương như đời trước, như vậy chỉ cần ổn định nhà họ Dương, để cho nhà họ Dương càng ngày càng ghét người phụ nữ kia, xác suất phần thắng thuộc về cô ta sẽ lớn hơn một chút.
Sau đó, La Phương Phỉ lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua bị hai chị em bọn họ lừa một vố, trong lòng lại từ từ tức giận.
Chờ hai người đến gần, cô ta hít một hơi thật sâu rồi bước về phía trước, mất hứng lẩm bẩm: “Chị Hải Đường, ngày hôm qua chị đã đồng ý…”
“Phương Phỉ…” Hải Đường biết cô ta muốn hỏi chuyện ngày hôm qua, nắm chặt tay cô ta: “Gặp được cô thật tốt, vừa rồi tôi mua đồ phát hiện không đủ tiền, cô cho tôi mượn trước mười tệ, chờ đến khuya về nhà tôi sẽ trả lại cho cô.”
Dứt lời, La Phương Phỉ ngẩn ra, có chút không dám tin vào lỗ tai mình, Nhạc Hải Đường lại tìm cô ta mượn tiền ư?
Còn một lần mượn là mượn mười tệ?
Cô coi tiền là từ trên trời rớt xuống sao?
Nhà họ Nhạc nghèo như vậy, cho dù cô ta có tiền cũng sẽ không cho mượn, nếu không đến khi nào mới có thể lấy lại tiền?
Khóe miệng La Phương Phỉ giật một cái, trực tiếp rút tay mình khỏi tay cô, nhỏ giọng nói: “Chị Hải Đường, em làm gì có tiền mà cho chị mượn chứ, mẹ em cho em hai tệ, cũng phải giữ lại mua đồ rồi.”
Môi Hải Đường khẽ nhếch lên, cô cũng biết chiêu này hữu dụng, quả thật, thoáng chút đã kéo xa khoảng cách của hai người ra.
Sau này gặp lại cô sẽ dùng chiêu này, gặp một lần mượn tiền một lần.
“Không có sao?” Ánh mắt cô chuyển một cái, rơi vào trên người cô gái bên cạnh La Phương Phỉ kia, biết người này là ai, còn chưa mở miệng, đối phương đã lạnh lùng ném ra câu trả lời: “Tôi không có tiền.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook