Thập Niên 70 Mỹ Nhân Hằng Ngày Nuôi Con
-
Chương 41
“Đúng, nên kiểm tra lại một lượt đi.” Cậu nhìn Lạc Văn Ngạn: “Bác sĩ Lạc, anh khám cho chị tôi một chút, thuốc gì tốt thì kê thuốc đó.”
Cứ như vậy Hải Đường bị Nhạc Quốc Hoa đẩy đến phòng khám bệnh.
Lạc Văn Ngạn chẩn đoán “vọng, văn, vấn, thiết”* cho Hải Đường như bình thường, sau đó phát hiện, sức khỏe của cô cũng giống như người bình thường, vô cùng khỏe mạnh.
* Vọng, văn, vấn, thiết: Bốn phương pháp khám bệnh của y học cổ truyền.
Trong lòng anh ta vẫn có nghi ngờ, nhưng cũng không đưa ra kết luận cuối cùng, chỉ nói: “Bây giờ tôi xét nghiệm máu cho cô, nếu như trị số máu không có vấn đề gì, sau khi cô uống xong thuốc ở nhà thì tôi không kê đơn nữa.”
Hải Đường vừa nghe nói sau này có thể không cần uống thuốc nữa, như vậy mấy người nhà họ Nhạc cũng không cần lo lắng, vì vậy trực tiếp đưa tay ra.
Nhìn bác sĩ Lạc cầm một cây kim thật dài ra đặt lên bàn, sắc mặt Đô Đô trắng bệch, nghĩ đến trước kia mình cũng bị kim châm, lúc này bàn tay nhỏ bé che kín mắt.
Trời ạ, bị chích thật là đáng sợ.
Kim dài như vậy…
Một lát sau, bỗng nhiên cậu nhóc nghĩ đến cái gì, buông tay ra tiến lên, bàn tay nhỏ bé liền nắm đầu ngón tay Hải Đường, ngước mắt lên nói: “Mẹ, không phải sợ, bị chích không đau xíu nào hết.”
Hải Đường nghĩ đến dáng vẻ như đang đối mặt với kẻ thù lớn khi dùng kim tiêm hạ sốt trước kia của cậu nhóc, nhẹ nhàng “phì” cười một tiếng: “Thật sự không đau sao?”
Đô Đô ngẩn người, cắn cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng có chút trống rỗng, nhưng vẫn nói: “Không đau, nếu như mẹ sợ, con có thể ôm mẹ một cái.”
Âm thanh của cậu nhóc non nớt, hết lần này tới lần khác bày ra một bộ nghiêm túc lại bình tĩnh như đại nhân, Hải Đường nâng khuôn mặt của cậu nhóc lên hôn một cái: “Vậy cảm ơn con trước nhé.”
Đô Đô rũ mắt, đưa tay sờ chỗ được cô hôn qua một chút, khóe miệng hơi giương lên.
Sau đó, cậu nhóc thấy bác sĩ Lạc đâm ống chích thật dài vào trong cánh tay của Hải Đường, rút máu ra từng chút một.
Cứ như vậy Hải Đường bị Nhạc Quốc Hoa đẩy đến phòng khám bệnh.
Lạc Văn Ngạn chẩn đoán “vọng, văn, vấn, thiết”* cho Hải Đường như bình thường, sau đó phát hiện, sức khỏe của cô cũng giống như người bình thường, vô cùng khỏe mạnh.
* Vọng, văn, vấn, thiết: Bốn phương pháp khám bệnh của y học cổ truyền.
Trong lòng anh ta vẫn có nghi ngờ, nhưng cũng không đưa ra kết luận cuối cùng, chỉ nói: “Bây giờ tôi xét nghiệm máu cho cô, nếu như trị số máu không có vấn đề gì, sau khi cô uống xong thuốc ở nhà thì tôi không kê đơn nữa.”
Hải Đường vừa nghe nói sau này có thể không cần uống thuốc nữa, như vậy mấy người nhà họ Nhạc cũng không cần lo lắng, vì vậy trực tiếp đưa tay ra.
Nhìn bác sĩ Lạc cầm một cây kim thật dài ra đặt lên bàn, sắc mặt Đô Đô trắng bệch, nghĩ đến trước kia mình cũng bị kim châm, lúc này bàn tay nhỏ bé che kín mắt.
Trời ạ, bị chích thật là đáng sợ.
Kim dài như vậy…
Một lát sau, bỗng nhiên cậu nhóc nghĩ đến cái gì, buông tay ra tiến lên, bàn tay nhỏ bé liền nắm đầu ngón tay Hải Đường, ngước mắt lên nói: “Mẹ, không phải sợ, bị chích không đau xíu nào hết.”
Hải Đường nghĩ đến dáng vẻ như đang đối mặt với kẻ thù lớn khi dùng kim tiêm hạ sốt trước kia của cậu nhóc, nhẹ nhàng “phì” cười một tiếng: “Thật sự không đau sao?”
Đô Đô ngẩn người, cắn cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng có chút trống rỗng, nhưng vẫn nói: “Không đau, nếu như mẹ sợ, con có thể ôm mẹ một cái.”
Âm thanh của cậu nhóc non nớt, hết lần này tới lần khác bày ra một bộ nghiêm túc lại bình tĩnh như đại nhân, Hải Đường nâng khuôn mặt của cậu nhóc lên hôn một cái: “Vậy cảm ơn con trước nhé.”
Đô Đô rũ mắt, đưa tay sờ chỗ được cô hôn qua một chút, khóe miệng hơi giương lên.
Sau đó, cậu nhóc thấy bác sĩ Lạc đâm ống chích thật dài vào trong cánh tay của Hải Đường, rút máu ra từng chút một.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook